Quản gia yên lặng quỳ gối trước linh đường, khuôn mặt nghiêm túc, bi thương.
Lăng Tuyết Mạn dừng chân ở màn trướng, ngây ngốc nhìn quản gia, nhìn đại sảnh sáng ngời, trong lòng trống rỗng.
Cảm nhận được có người, quản gia nhìn lại, ngẩn người vội đứng lên hướng
Lăng Tuyết Mạn hơi khom người, bình tĩnh nói: “Vương phi nếu là ngài
chống đỡ không nổi nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Nô tài sẽ trông coi
trước.”
“Ngươi trở về lúc nào?” Lăng Tuyết Mạn thì thào hỏi.
“Hồi Vương phi, nô tài đem tiểu Vương gia an trí xong rồi trở lại, đại khái
một canh giờ. Trở về không thấy Vương phi, nghĩ là Vương phi mệt nhọc
trở về phòng nghỉ ngơi liền không dám quấy rầy Vương phi.” Quản gia nói.
Lăng Tuyết Mạn giống như vô tình hỏi: “Phải không? Ngươi không thấy người nào sao? Hoặc là ngươi không có nghe được cái gì sao?”
“Vương phi ý gì? Có người xông vào sao? Nô tài lập tức sai người lùng bắt!”
Quản gia biến sắc, nói xong vội xoay người đi ra ngoài.
Lăng Tuyết Mạn giật mình, ngây ra một lúc vội vàng nói: “Không có! Quản gia, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút!”
“Vâng?” Quản gia dừng bước, kinh ngạc, sau đó chắp tay nói: “Vương phi, hiện
thời Vương gia mất, tiểu Vương gia tuổi lại nhỏ, trong Vương phủ nếu
ngài không có tâm phúc chỉ sợ ngày sau có thể gặp khó khăn. Nô tài nếu
hầu hạ Vương phi không chu toàn, thỉnh Vương phi cứ việc nói. Mặt khác
nô tài đã phái hai nha hoàn Xuân Đường cùng Thu Nguyệt hầu hạ Vương phi. Thủy Viện này là nơi Vương gia sống trước đây, sau này Vương phi có thể ngủ ở phòng Vương gia.”
“Ách! Ta không ở, quản gia đổi phòng cho ta được không?” Lăng Tuyết Mạn sợ hãi tái mặt.
Quản gia nghi hoặc không thôi “Vương phi, gian phòng ngủ kia cũng là phòng
cưới của ngài cùng Vương gia, vì sao không được? Huống hồ đây là căn dặn của Vương gia lúc còn sống, nô tài không dám vi phạm.”
“Sao
không dám? Hắn đã không ở lại còn xen vào. Ta thật sự không dám ở. Ngươi tùy tiện tìm một gian phòng cho ta cũng không sao. Dù sao hắn cũng
không biết” Lăng Tuyết Mạn nhanh đỏ mặt, hai tay nắm chặt cùng một chỗ.
Phòng kia là nơi ở của trượng phu đã chết của nàng, lại là nơi nàng bị
người ta làm nhục, làm sao dám ở?
Nhưng quản gia lại bình tĩnh
không cho cự tuyệt nói: “Vương phi, lời nói ấy sai rồi! Một ngày là chủ, cả đời là chủ! Cho dù Vương gia đã mất, nô tài vẫn là nô tài, chủ tử
vẫn là chủ tử! Nô tài không dám làm sai nửa lời của chủ tử. Thỉnh Vương
phi cũng vâng theo lệnh chủ tử đi!”
“Quản gia…”
“Vương phi, thỉnh tiếp tục túc trực bên linh cữu Vương gia đi!”
Quản gia không lại im lặng đi đến chỗ cũ thẳng tắp quỳ xuống.
Lăng Tuyết Mạn vô lực cắn môi, chậm rì rì đi qua, lại chậm rì rì quỳ xuống.
Nhưng mà dưới thân đau đớn làm nàng không hít một hơi lãnh khí, cắn chặt răng đồng thời đáy lòng mắng tên dâm tặc đáng chết!
“Từ giờ trở đi ngươi là nữ nhân của ta. Nếu dám cùng nam nhân khác ái muội không rõ, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Trong đầu đột nhiên nhảy ra câu nói sau cùng của nam nhân kia, Lăng Tuyết Mạn rùng mình một cái. Nam nhân có bản lĩnh đột nhập như vậy, đương nhiên
nàng sao có năng lực giết hắn?
“Còn có!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn trắng xanh. Trên drap giường khẳng định có vết máu ngộ, nhỡ bị nha hoàn nhìn đến…
Quay đầu vội vàng nói: “Quản gia, không cho bất kỳ hạ nhân nào vào phòng ngủ!”
“Sao? Vương phi ngài như thế nào? Có việc gì phải không?” Quản gia gương mặt đầy nghi vấn.
“Nếu muốn ta ở gian phòng kia, ta ở là được. Nhưng lúc ta không có mặt,
không cho bất luận kẻ nào đi vào. Ta không thích!” Lăng Tuyết Mạn cường
ngạnh nói.
Quản gia nhìn Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt làm cho Lăng
Tuyết Mạn chật vật vô cùng. Có vẻ như hắn đã biết thừa, lại tựa hồ hắn
cho rằng lý do của nàng thật gượng ép, muốn nhìn ra sự thật. Lăng Tuyết
Mạn không dám nói, chỉ cố tự trấn định nhìn nhau thật lâu. Quản gia cuối cùng không nói gì, gật gật đầu “Vâng, nô tài sẽ đi phân phó hạ nhân
ngay.”