Quá Sớm

Chương 16: Chương 16




Toàn bộ cuộc đấu súng chỉ diễn ra trong vòng 3 phút mà tôi đã cảm thấy lâu như nửa thế kỷ vậy, lúc tôi còn đang mất hồn chợt nghe có người dùng tiếng Pháp hô lên: “Rút lui, cảnh sát tới!”

Ba bốn bóng đen nhảy ra ngoài qua ô cửa sổ, sau đó bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng xe khởi động rời đi.

“Không được nhúc nhích, không người nào được nhúc nhích.” Khi cảnh sát ập vào, nhóm phần tử gây rối đều đã rút khỏi hết, tôi ngây ngốc đứng lên sau đó nhìn thấy Kỷ Tửu Tửu chạy tới gần mình.

“Không có việc gì chứ?” Kỷ Tửu Tửu nắm tay tôi, giọng nói quan tâm.

“Không có việc gì.”Tôi lắc đầu, cả người vẫn chưa hồi thần.

Kỷ Tửu Tửu lại quan sát cả người tôi thêm một lần, chắc chắn tôi không có việc gì mới an tâm buông tay tôi ra, sau đó cô ấy nhìn thấy người đàn ông đứng sau lưng tôi, liền hỏi tôi: “Tiểu Ca, đây là bạn của cậu sao?”

Tôi xoay người, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc nhưng vẫn có chút vô lực: “Hạ Ngang?”

So với sự kinh ngạc trong mắt tôi, Hạ Ngang chỉ bình thản gật đầu với tôi, xác nhận anh chính là Hạ Ngang, tôi không nhận nhầm người.

Tôi quen với Hạ Ngang là nhờ Cẩn Du, hơn nữa năm ấy còn nhận được bức thư bằng tiếng Anh của Hạ Ngang. Tuy trước khi Hạ Ngang ra nước ngoài từng nói với tôi nếu có ngày nào Cẩn Du bắt nạt tôi thì hãy nói với anh nhưng sau khi anh ra nước ngoài, tôi cũng không liên lạc gì với anh nữa.

Cho nên, thực ra mà nói tôi với Hạ Ngang cũng không tính là người quen, hơn nữa bởi vì quan hệ với Cẩn Du nên tôi còn có chút lúng túng với Hạ Ngang, nhưng lúng túng thì lúng túng, đối với chuyện gặp được Hạ Ngang ở quán bar Fox tôi cũng cảm thấy thân thiết với anh hơn nhiều, huống hồ vừa rồi anh còn bảo vệ tôi, làm cho tôi cảm kích anh không ngớt.

Nhưng mà lần gặp lại này tôi với anh cũng chưa nói với nhau được câu nào, thậm chí còn không kịp hỏi có phải anh đang học đại học ở Pháp không. Mà nguyên nhân khiến cho chúng tôi không thể nói chuyện được chính là vì cảnh sát đều giải hết mọi người vào đồn để tra hỏi chuyện đã xảy ra.

Mọi người trong quán bar đều bị tra hỏi cả, nhưng tôi nhìn khắp xung quanh cũng không thấy Hạ Ngang đâu, không biết thân phận của anh thế nào mà không bị cảnh sát thẩm vấn.

Cảnh sát người Pháp lần lượt hỏi từng người trong quán bar, Kỷ Tửu Tửu đi vào trước tôi, lúc trở ra cô ấy còn chửi tục, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cô ấy nói một câu thô tục, nên có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, Kỷ Tửu Tửu không còn tức giận như vừa rồi mà còn xin lỗi tôi: “Thật ra mình không nên đưa cậu tới đây.”

Tôi lắc đầu: “Mọi người không có việc gì chứ?”

Kỷ Tửu Tửu thở dài: “Nghe nói có hai người chết, nhưng tất cả đều là thanh niên bản địa người Pháp, nghe nói là xã hội đen.”

Tôi có chút sụt sùi, sau đó thì được một nữ cảnh sát người Pháp đưa vào bên trong.

Trình độ tiếng Pháp của tôi vẫn chưa thể nào hiểu toàn bộ câu hỏi của họ cho nên trong quá trình tra hỏi, tôi toàn lắc đầu, hoặc là dùng ngôn ngữ đơn giản nói cho họ biết tôi cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra, mà bọn họ cũng không làm khó tôi, chỉ hỏi tôi mấy vấn đề đơn giản sau đó thì cho tôi đi ra.

Sau khi tôi đi ra khỏi phòng, đồng hồ treo tường kêu một tiếng, tôi ngẩng đầu nhìn lên, đã là 2 giờ sáng rồi.

Kỷ Tửu Tửu ngồi ở ngoài đại sảnh đồn cảnh sát chờ tôi. Tôi với cô ấy đều đã mệt đến mức không còn sức để nói chuyện nữa, lúc đi ra liền gọi một chiếc taxi chở thẳng về nhà trọ.

Trở về nhà trọ, Kỷ Tửu Tửu, chuẩn bị nước tắm cho tôi, tôi cũng không khách khí, cầm quần áo ngủ rồi bước vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, tôi phát hiện chân mình như nhũn ra, hơn nữa còn cảm thấy đau đớn lan tràn, tôi cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên bắp chân có một vết thương nhỏ, hẳn là do mảnh thủy tinh vỡ ở quán bar.

Tắm rửa xong đi ra, Kỷ Tửu Tửu cũng phát hiện vết thương ở bắp chân tôi, cô ấy nâng cằm ý chỉ hòm thuốc ở trên mặt bàn ti vi. Sau đó đến lượt cô ấy đi tắm, đang bước đi đột nhiên cô ấy xoay người lại hỏi tôi: “Tiểu Ca, anh chàng đẹp trai cậu gặp ở quán bar vì sao không có mặt ở đồn cảnh sát?”

Tôi lắc đầu: “Tớ cũng không rõ.”

Kỷ Tửu Tửu ngừng một chút: “Anh ta thoạt nhìn cũng không đơn giản.”

Tôi vỗ vỗ trán: “Tớ không biết.”

Ngày hôm sau tôi không có tiết học nên xuống dưới lầu làm bánh ngọt cho bà Louis. Cửa hàng của bà Louis ngoài làm bánh ngọt còn có thêm một quầy hàng để một chút đồ nướng, ví như cánh gà nướng, khoai tây rán, đùi gà nướng…Dường như người Pháp rất thích ăn đồ nướng, nhất là một số thanh niên người bản địa.

Cùng làm với tôi ở cửa hàng của bà Louis còn có một cô gái người Anh tên Athy . Nhân viên trong cửa hàng chỉ có hai người, tôi phụ trách quầy bánh ngọt, cô ấy phụ trách quầy đồ nướng.

Lúc rảnh rỗi thì nói chuyện phiếm, cô ấy kể cho tôi bởi vì rất thích hài kịch Pháp nên mới đến Paris, sau đó cô ấy hỏi tôi vì sao lại chọn nơi này học đại học. Tôi mỉm cười nói bừa một lí do: “Tớ thích con trai ở đây, vừa nhiệt tình lại thẳng thắn.”

Sau đó…tôi đã biết cái gì gọi là họa là từ miệng mà ra.

Ngày hôm sau Athy liền giới thiệu một anh chàng người Pháp cho tôi quen, hơn nữa đó còn là một anh chàng vô cùng nhiệt tình và thẳng thắn. Tôi không biết Athy đã nói gì với anh ta mà khi tôi còn chưa kịp biết tên anh ta là gì thì đã bị kéo đi rồi.

Tôi hoảng sợ, dọc theo đường đi đều cố gắng giải thích cho anh ta biết đây chỉ là hiểu lầm thôi. Nhưng khả năng biểu đạt bằng tiếng Pháp của tôi có hạn, nên tôi thì nói một đống câu tiếng Pháp lung tung, còn anh ta hình như chẳng hiểu câu nào.

Tôi kinh ngạc nhìn chàng thanh niên người Pháp mạnh mẽ hơn người, suốt đường đi anh ta vẫn có thể thoải mái “túm” tôi từ phòng học đến trung tâm bi-a.

“Em biết chơi không?” Anh ta ném cho tôi một cây gậy. Có lẽ anh ta cũng biết tiếng Pháp của tôi không tốt nên lúc hướng dẫn cũng không nói lời nào mà chỉ dùng động tác chầm chậm biểu diễn cho tôi xem trước một lần.

Thật là một người thú vị, tôi từ tốn đi đến bên cạnh, nhắm vị trí, xoay người, chân trái khuỵu xuống, cằm cúi sát xuống gần gậy, tay phải ra lực, dễ dàng đánh trúng quả bóng màu vàng.

Lâu lắm rồi chưa chơi, tay vẫn còn hơi cứng, tôi buông tay, sau đó nghe thấy anh chàng người Pháp khen một câu: quá tuyệt vời!

Tôi cúi xuống, dùng một câu tiếng Pháp đơn giản: “Trước kia tôi có chơi.”

Hồi đó khi Tần Bạch Liên xin giấy chứng nhận khách sạn ba sao thì phải thỏa mãn một số điều kiện về dịch vụ cho nên Tần Bạch Liên cải tạo một phòng lớn ở lầu 2 thành một phòng chơi bài, bên trong ngoại trừ bài tây và mạt chược được người dân thành phố Z yêu thích còn có thêm trò aeroplane chess và bi-a nữa.

Vì bị tiêm nhiễm mấy trò ăn chơi lâu ngày nên tôi bắt đầu biết chơi mạt chược và bi-a, nhất là bi-a, ngay cả Cẩn Du cũng không giỏi bằng tôi, sau mấy lần đi bóng, Cẩn Du sẽ thua tôi, còn tôi lại thua…Hạ Ngang.

Hồi lớp 10, tôi, Cẩn Du và Hạ Ngang còn thỉnh thoảng cùng nhau đi chơi bi-a. Ngay gần trung tâm thành phố Z có một bàn bi-a ngoài trời, tôi nhớ giá chơi lúc đó là 10 tệ một giờ nhưng bây giờ chắc phải cao hơn nhiều rồi.

“Chơi thật giỏi đấy, anh nói phải không, Ngang?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng tôi, bởi vì cô gái đó nói tiếng Trung Quốc nên tôi theo bản năng xoay người lại, đúng lúc đó tôi nhìn thấy Hạ Ngang cũng đứng sau lưng tôi.

Tôi cảm thấy mình với Hạ Ngang rất có duyên, mà những chuyện sau này lại càng chứng minh điều ấy.

Hạ Ngang bằng tuổi với tôi nhưng cho dù là trước đây hay bây giờ, anh đều mang lại cho người ta cảm giác lớn hơn so với tuổi. Lần trước ở quán bar nhìn quần áo trên người anh, rõ ràng đó không phải là trang phục của học sinh , bây giờ lại thấy anh khoác một chiếc áo khoác bình thường, dù chỉ tùy tiện đứng bên cạnh nhưng cũng khiến người ta cảm thấy bị áp lực vô hình đè nặng.

Thực ra khí chất của Hạ Ngang chẳng liên quan gì tới số tuổi cả, bởi vì trước kia khi anh cùng mặc đồng phục học sinh với chúng tôi, anh vẫn là một người mang đến cảm giác áp lực vô cùng cho người khác.

Nghe những miêu tả của tôi về Hạ Ngang, em họ hỏi tôi có phải dáng người của Hạ Ngang rất béo không, tôi bật cười đáp: “Không, dáng người của anh ấy rất đẹp, còn có chút giống một nam ca sĩ mà em thích ấy, tên là gì nhỉ…”

“Justin Timberlake?” Em họ nói ra một cái tên tiếng Anh.

Tôi: “Đúng, chính là nam ca sĩ này.”

Mặc dù gặp Hạ Ngang ở đại học Paris nhưng giác quan thứ sáu của tôi vẫn mách bảo anh không phải là học sinh ở đây. Sau khi nói chuyện với anh, tất cả đều chứng minh giác quan thứ sáu của tôi đã đúng.

Hạ Ngang đưa tôi đến một quán cà phê nhỏ gần đó, tôi nhìn người đẹp tóc nâu đang đứng nghe điện thoại bên ngoài, cười nói: “Bạn gái cậu đẹp đấy.”

Câu nói khách sáo của tôi hình như không khiến Hạ Ngang có chút hứng thú nào. Anh quan sát tôi một lúc, rồi mở miệng nói: “Hôm qua vì thời gian rất ít nên có một số việc chưa kịp hỏi cậu, hôm nay tình cờ gặp mặt, tớ muốn hỏi chuyện cậu với Cẩn Du, rốt cuộc hai người làm sao vậy, vì sao cậu lại đến Pháp?”

Câu hỏi của Hạ Ngang khiến tôi thoáng buồn, tôi uống một ngụm trà sữa, rồi trả lời thẳng.

“Tớ với Cẩn Du đã sớm chia tay rồi, còn tớ đến Pháp là để học đại học.”

Đôi mắt Hạ Ngang khẽ híp lại, trong mắt thoáng qua tia nghi hoặc, ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Chia tay? Hai cậu ư?”

“Đúng, chúng tớ đã sớm chia tay rồi.” Tôi mỉm cười nhìn anh, “Rất kì lạ sao, tớ với Cẩn Du thoạt nhìn khó chia tay lắm sao?”

Hạ Ngang không trả lời câu hỏi của tôi, sau đó anh kể một chuyện: “Năm ngoái đúng vào lúc này, Cẩn Du vẫn đang tìm cậu.”

“Không biết.” Tôi lắc đầu, “Tớ không biết cậu ấy tìm tớ, mà rốt cuộc cậu ấy cũng không tìm được tớ.”

Hạ Ngang gật đầu, sau đó anh lấy điện thoại di động ra hỏi tôi: “Vậy bây giờ tớ có thể gọi cho Cẩn Du nói cậu đang ở đây không?”

Hạ Ngang hỏi tôi nhưng lại giống như không có ý muốn hỏi. Trước kia Cẩn Du từng nói cho tôi biết Hạ Ngang là người thuộc phái hành động, mà bây giờ rốt cuộc tôi cũng được chứng kiến mặt hành động ở anh.

Tôi nhìn điện thoại trong tay Hạ Ngang: “Có vẻ cậu không rõ mọi chuyện rồi, tớ với Cẩn Du đã gặp nhau rồi.” Ngừng một chút, “Tớ không có lừa cậu, tớ với Cẩn Du đã chia tay thật sự rồi.”

“Không tin tớ à?” Tôi cười phá lên, lấy di động ra, đưa cho Hạ Ngang xem một bức ảnh, “Cậu nhìn này, đây là bạn gái mới của Cẩn Du đấy, đẹp không?”

Chắc chẳng có ai có tố chất biến thái như tôi, trước khi ra nước ngoài còn cố gắng chụp một bức ảnh của Cẩn Du và Hà Tiểu Cảnh bên nhau, tôi không biết mình đang muốn làm cái gì, nhắc nhở mình cũng tốt, làm bậy cũng được. Thỉnh thoảng lúc đêm khuya mơ thấy những kỉ niệm ngọt ngào trong quá khứ, bức ảnh này có thể nói cho tôi biết, Diệp Cẩn Du đã không còn yêu Tần Triều Ca nữa, có lẽ lúc 16 tuổi, 17 tuổi, 18 tuổi, Diệp Cẩn Du chỉ yêu duy nhất một mình Tần Triều Ca nhưng từ sau 18 tuổi, Cẩn Du, anh ấy đã yêu người khác rồi.

Bức ảnh này là do tôi lén đứng sau thân cây du chụp, tôi cách bọn họ chừng 50 thước. Tôi nhìn thấy Cẩn Du ẩn Hà Tiếu Cảnh nép vào thân cây, hai tay anh ôm eo Hà Tiểu Cảnh, giữ chặt tay Hà Tiểu Cảnh ở phía sau, sau đó nghiêng người hôn.

Đây là tư thế hôn môi anh thích nhất, bởi vì trước kia anh cũng dùng tư thế này hôn tôi.

Tôi nhìn vẻ mặt Hạ Ngang, sau đó mỉm cười nói: “Cậu đã tin chưa, cậu muốn gọi điện thoại cho Cẩn Du, tớ không xen vào, cậu muốn nói cho Cẩn Du biết tớ ở đây, tớ cũng không ngại. Nhưng tớ vẫn khuyên cậu tốt nhất đừng nói cho Cẩn Du biết, nếu việc này để cho bạn gái của cậu ấy biết, không phải cậu sẽ phá hủy tình cảm giữa Cẩn Du với bạn gái sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.