Quá Sớm

Chương 26: Chương 26




Ra khỏi bệnh viện, trên đầu là bầu trời nhung đen, tĩnh lặng không một chút ánh sao. Bên ngoài là hai ngọn đèn chiếu sáng, kéo dài bóng của tôi và Cẩn Du trên mặt đất.

Bên ngoài có gió, Cẩn Du khoác áo khoác cho tôi, sau khi khoác áo xong anh kéo tôi vào lòng.

Trên xe anh xoa xoa tóc tôi: “ Cảm thấy dễ chịu hơn chưa?”.

Tôi gật đầu, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt.

Có lẽ Cẩn Du cảm thấy tôi mệt đến mức ngủ thiếp đi, dọc đường đi xe chạy rất chậm, đến khi anh nhìn thấy tôi cựa mình lấy điện thoại trong túi ra xem giờ, anh mới hỏi: “ Dậy rồi à?”.

Tôi mỉm cười nhìn anh, không đáp lại.

Trên điện thoại là lịch trình sắp tới trợ lý gửi, nhìn các hoạt động được sắp xếp, tôi phiền loạn, nâng tay đặt lên huyệt thái dương day nhẹ.

“ Có chuyện phiền lòng?” Cẩn Du hỏi tôi.

Tôi nói: “ Ừm, khá hơn rồi.”

Đi ngang qua một cửa hàng cháo 24h, Cẩn Du đỗ xe ở ven đường, khoảng 5-6 phút sau anh trở lại, mang theo một túi cháo được đóng gói cẩn thận.

Tôi nghiêng đầu hứng thú quan sát anh, nói sâu xa: “ Cẩn Du, anh trở nên chu đáo hơn rồi đấy.”

Cẩn Du nhìn tôi, sau đó nhéo má phải của tôi: “ Nói linh tinh gì đó.”

“ Em không nói linh tinh.” Tôi cười, giọng nói thản nhiên: “ Ai cũng bảo đàn ông là phải do phụ nữ dạy dỗ, nhìn biểu hiện bây giờ của anh, Tiểu Cảnh hẳn là phải tốn rất nhiều tâm tư, có đúng không?”

Cẩn Du thu lại ý cười nơi khóe môi, qua vài giây, anh đáp: “ Không liên quan tới cô ấy…”

Kỷ Tửu Tửu nói đàn ông thường thích đề cập đến bạn gái cũ trước mặt đàn ông, nhưng lại không thích ở trước mặt người con gái khác nhắc đến bạn gái tiền nhiệm.

Tôi không biết Hà Tiểu Cảnh trong lòng anh có vị trí như thế nào, là ánh sáng trong lòng anh hay là nốt ruồi đỏ khắc trong lòng bàn tay anh. Nhưng mặc kệ là gì, thực rõ ràng, Cẩn Du không thích tôi nhắc tới Hà Tiểu Cảnh.

Nhưng tôi lại muốn nhắc đến Hà Tiểu Cảnh. À, đây là một loại tâm lý rất kì lạ, biết rõ Hà Tiểu Cảnh

trong lòng Cẩn Du là một cái gai, nhưng tôi lại cứ thích khoét nó ra, sau đó lấp lại, rồi lại khoét, lại lấp…

Trở về nhà, tôi không ngủ được, Cẩn Du đi hâm nóng cháo trong bếp, tôi ngồi trên sofa xem phim lúc rạng sáng.

Đây là bộ phim điện ảnh cũ từ những năm 90, khi bật TV bộ phim đã gần kết thúc, trên màn hình nhân vật nam chính mặc chiếc áo sơ mi trắng đang hôn nữ chính dưới mái nhà cũ, vẻ mặt đầy yêu thương.

“ Đang xem gì vậy?” Cẩn Du lại gần hỏi tôi.

Tôi tùy tiện chuyển kênh: “ Một bộ phim thất bại.” Khi tôi và Cẩn Du học trung học đã từng đi xem bộ phim này, khi đó chúng tôi vừa khẳng định quan hệ không lâu, thuộc kiểu vừa nắm tay đã đỏ mặt.

Tôi còn nhớ tại rạp chiếu phim cũ của thành phố Z, hai chúng tôi đều mặc đồng phục trường trung học Z, Cẩn Du xếp hàng mua bỏng, tôi cầm một quyển sách bình luận văn học chờ bên cạnh, rõ ràng chỉ xếp hàng một thời gian ngắn, Cẩn Du dường như lại sợ tôi lạc mất, anh thường xuyên quay lại nhìn tôi.

Nghĩ đến khoảng thời gian thanh xuân mơn mởn ấy, tưởng chừng như chớp mắt đã trôi qua, đôi khi thức dậy vào buổi sáng vẫn cảm thấy như vừa tỉnh lại từ trong mơ.

Cháo khá ngon, tôi cùng Cẩn Du đều ngồi xuống ăn, ăn xong Cẩn Du chủ động đi rửa bát, tôi vẫn không ngủ được, nằm trên bàn nghịch nghịch các ngón tay.

Đến khoảng 2h sáng, tôi mới lên gường nằm ngủ, Cẩn Du kéo tôi vào lòng anh, mặt đối mặt.

Tôi nghịch cúc áo ngủ của anh, cười hỏi: “ Áo ngủ cũng đã chuẩn bị, định ở lại đây lâu dài sao?”

Cẩn Du dựa vào tôi rất gần, chóp mũi đối chóp mũi, hơi thở của anh quẩn quanh đầu tôi.

“ Anh cũng đang nghĩ vậy, em có đồng ý không?”. Giọng anh khàn khàn mơ hồ, mê hoặc lòng người.

Tôi lập tức cười khẽ: “ Xin lỗi, em không nuôi nổi anh.”

Cẩn Du kéo tôi lại gần hơn: “ Anh nuôi em.”

“ Vậy á?” Tôi leo lên người anh, nhìn anh chằm chằm: “ Anh cũng không nuôi nổi em…”

Cẩn Du không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt tĩnh lặng như nước nhìn tôi, sau đó nghịch nghịch mái tóc tôi: “ Không thử sao biết?”

Đột nhiên thấy nhàm chán, tôi tùy tay tắt đèn: “ Mệt rồi, ngủ đi.”

~

Ngày hôm sau tôi phải tới gặp đạo diễn của “ Cảnh và phỉ”, ở Pháp tôi cũng gặp không ít đạo diễn, nhưng không có những tên tuổi lớn, Andre bảo tôi rót trà cho đạo diễn uống, đến khi trà nguội rồi, vậy mà ông ta cũng không uống lấy một ngụm.

“ Trong nước cô không được nhiều người biết đến.”

Tôi: “ Vâng, tôi vừa trở về không lâu.”

Đạo diễn Vương: “ Nên tranh thủ cơ hội lần này đi, dù xinh đẹp cũng không dễ dàng gia nhập showbiz này, mà trong những người mới cũng có rất nhiều người xinh đẹp hơn cô.”

Trong lòng tôi mắng CMN, miệng lại nói “ Vâng”, trở về nhất định phải làm thịt Andre.

Trên bàn ăn, Andre chỉ dạy tôi: “ Nhìn em cười trông rất không tình nguyện, anh nói với em này Tần Triều Ca, có thể em nổi tiếng ở Pháp nhưng không có nghĩa là ở trong nước em cũng có thể nổi tiếng, vả lại bây giờ em còn đang gắn liền với cái danh người mới đấy.”

Tôi nhấc khóe miệng: “ Đã biết, quản lý Đỗ Phát.”

Tên tiếng trung của Andre là Đỗ Phát, cái tên rất xấu, nên anh ta vẫn không thích người khác nhắc đến, vì vậy khi nghe thấy tôi réo gọi anh ta liền tức giận thiếu chút nhảy dựng lên.

Trên đường về đi ngang qua khu chợ cây cảnh và vật nuôi, thấy ngoài cổng có một anh chàng bán chó đang rao bán, tôi dừng xe thấy anh ta có một đàn chó lông xoăn màu nâu, có chút động lòng.

Thực ra, những người không có lịch trình cố định như tôi không thích hợp nuôi thú cưng, nhưng vì nhớ tới Barton, nên tôi chợt rất muốn mua một con về.

Chọn một con có bộ lông xoăn màu nâu nhạt nhất, giá 300 vạn, còn khuyến mại thêm hai túi thức ăn cho chó.

Đặt nó lên ghế trước, nó có vẻ rất sợ hãi, ánh mắt đề phòng, tựa lưng vào ghế nhìn nhìn tôi.

Về đến nhà, tôi cho nó ăn chút đồ ăn rồi đưa vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ.

Lông Xoăn không thể so với Barton được, khi tắm rửa còn có thể phối hợp với tôi, nên tôi phải vất vả một lúc mới tắm xong cho nó.

“ Gâu…” Lông Xoăn kêu lên với tôi.

“ Tiểu tổ tông, im nào, không chị sẽ đánh em đấy.” Tôi trừng mắt uy hiếp. Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, Cẩn Du còn chưa thay quần áo, đứng trước cửa phòng tắm mỉm cười.

“ Con chó này ở đâu ra vậy?” Anh hỏi.

“ Nhặt được ở ven đường.” Tôi vừa nói vừa lấy ngón tay chải bộ lông xoăn của nó.

Cẩn Du không nói gì nở nụ cười, sau đó cũng ngồi xuống giúp tôi, khi tắm rửa anh nói: “ Trước kia anh cũng nuôi một con chó, nhưng sau đó nó chết rồi.”

Tôi ngẩng đầu tức giận liếc nhìn Cẩn Du: “Đó là chó của anh, không phải của em.”

Cẩn Du có chút vô tội thở dài: “ Lại nghĩ cái gì vậy.”

Sau đó anh đứng dậy đi đến ngăn tủ lấy máy sấy tóc, sấy cho Lông Xoăn.

Buổi tối trong phòng thay đồ, tôi mặc thử bộ đồng phục cảnh sát được người trong đoàn mang đến, Cẩn Du mượn máy tính của tôi, đang làm việc trong phòng.

Buộc tóc vào phía sau, đội mũ vào, tôi đi ra, mở cửa phòng làm việc, Cẩn Du đang gõ bàn phím, dáng vẻ tập trung, cúi đầu xuống lộ ra đường cong như mây bay nước chảy, lưu loát, sinh động.

“ Không được nhúc nhích.” Nhẹ nhàng lại gần Cẩn Du, tôi chĩa cái súng đồ chơi trong tay vào đầu anh. “ Muốn tiền hay muốn mạng?”

Cẩn Du ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú rồi chợt mỉm cười: “ Muốn em.”

“ A, phản rồi.” Tôi chĩa súng vào Cẩn Du. “ Đến cảnh sát cũng dám trêu đùa.”

Cẩn Du cười, trong mắt đều là ý cười, anh vươn tay, kéo tôi ngồi vào lòng.

“ Bộ quần áo này lấy ở đâu ra vậy?” Cẩn Du hỏi tôi, tươi cười tràn ngập khuôn mặt.

“ Em diễn vai một nữ cảnh sát, đây là trang phục.”

Cẩn Du: “ Mặc rất đẹp.”

Tôi đưa mặt lại gần: “ Em mặc những khác rất xấu sao?”

Cẩn Du cắn tai tôi: “ Không mặc gì là đẹp nhất.”

“ Haha” Tôi cười lớn mắng “ Lưu manh.”

Cảm nhận được vật kia của người nào đó có biến hóa, tôi chủ động ôm cổ Cẩn Du, hôn lên môi anh.

Hơi thở của anh ngày càng nặng nề, lại kìm nén không chủ động, tùy ý tôi giở trò.

Tôi rời môi Cẩn Du, chậm rãi di chuyển xuống cổ, cắn cắn từng chút một.

“ Triều Ca…” Cẩn Du phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, sau đó đột nhiên ôm chặt tôi, cuồng nhiệt xông tới quấn lấy lưỡi tôi.



Qua một hồi, Cẩn Du buông tôi ra, điều chỉnh lại hơi thở, rồi đưa tay lau khóe miệng tôi, hỏi: “ Hôm nay gặp đạo diễn, người như thế nào?”

“ Cũng bình thường.” Tôi nói. Tôi ghé vào bàn làm việc xem bản thiết kế trên máy tính, rồi quay lại hỏi anh: “ Anh với Hà Tiểu Cảnh học cùng một chuyên ngành đại học phải không?”

Cẩn Du: “ Đúng vậy…”

Tôi không để ý: “ Được đấy, như vậy ở bên nhau mới có nhiều chủ đề chung.”

Cẩn Du trầm mặc: “ Triều Ca, về chuyện cô ấy, anh có chuyện muốn nói với em.”

“ Nói chuyện gì? Có chuyện gì để mà nói chứ?” Tôi xoay người lại nhìn anh, cười nói: “ Em cũng không phải người biết lắng nghe, chuyện của anh với Hà Tiểu Cảnh vẫn nên giữ lại nói cho người khác nghe đi.”

Ngày hôm sau trời sáng không khí trong lành, khách sạn bên bờ biển tổ chức lễ khai mạc bộ phim “ Cảnh và phỉ”, tôi quan sát xung quanh, thật sự rất đông, đây là một bộ phim điện ảnh lấy chủ đề xoay quanh đàn ông, tôi vốn tiếc nuối vai diễn của mình không có đến 10 câu thoại, sau đó nhìn lại kịch bản, lại thấy lời thoại của nhân vật nữ chính cũng chỉ nhiều hơn tôi một ít.

“ Xin chào, tôi là Lương Ảnh Đồng.” Sau khi buổi lễ bắt đầu, đối với việc Lương Ảnh Đồng chủ động bắt chuyện, tôi thấy thực bất ngờ.

“ Xin chào, Tần Triều Ca.”

Lương Ảnh Đồng được xem như ngôi sao hàng đầu trong nước, được các phương tiện truyền thông tung hê là tuổi trẻ xinh đẹp, 18 tuổi khởi nghiệp, hiện tại là viên ngọc sáng trong giới.

Không giống như tôi, cô ấy rất ít scandal, nhưng cô gái ấy lại làm tôi thực bất ngờ, ví như việc cô ấy vẫn luôn thầm yêu Hạ Ngang, ví như việc bức thư tình hồi trung học kia cũng là cô ấy lấy danh nghĩa Hạ Ngang viết cho tôi.

Nói đến việc này, em họ tỏ ra không hiểu, nếu như cô ấy thích Hạ Ngang, vì sao lại còn lấy danh

nghĩa Hạ Ngang viết thư tình cho tôi?

Tôi nghĩ lại, lời nói lúc ấy Lương Ảnh Đồng nói với tôi, chính là: “ Muốn làm chút chuyện khiến anh ấy chú ý tới tôi, thời trung học không hiểu thế nào là thích, rõ ràng thích anh ấy, lại còn muốn nghĩ cách để anh ấy nói chuyện với nữ sinh khác.”

Từ buổi lễ trở về, tôi nói với Cẩn Du về Lương Ảnh Đồng, anh nhíu mày nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “ Có phải người làm chuyện đó là Lương Ảnh Đồng?”

Tôi: “ Đúng vậy.”

Cẩn Du: “ Cô ấy là bạn cùng lớp hồi sơ trung của anh, từ thời sơ trung cô ấy đã thích Hạ Ngang rồi.” Nói đến đây, anh nâng mắt nhìn tôi một cái rồi bỏ thêm câu : “ Nhân duyên với con gái của Hạ Ngang vẫn luôn rất tốt.”

Tôi cười: “ Thế à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.