Quá Sớm

Chương 45: Chương 45




Mấy ngày nay tôi vẫn luôn phải điều chỉnh cảm xúc của bản thân, không phải là không thể chấp nhận nổi tình cảnh này mà chỉ cảm thấy thật quá khó để tưởng tượng. Tôi vẫn còn nhớ rõ ràng vừa mới tuần trước, tôi vừa cướp được 2 bộ tiểu thuyết võ hiệp từ chỗ Tiểu Bạch đọc giải buồn, nào ngờ không cẩn thận bị Cẩn Du phát hiện, anh ném cho tôi vẻ mặt hăm dọa “gần tới ngày thi tốt nghiệp rồi mà còn đọc tiểu thuyết”, năn nỉ ỉ ôi mãi cuối cùng anh phạt tôi về nhà phải viết một bản kiểm điểm bằng tiếng Anh. Lúc về tôi len lén gọi điện thoại cho anh, không ngờ anh ở đầu bên kia điện thoại lạnh lùng nhắc: “Có thời gian gọi điện thoại cho anh thì nhất định là bản kiểm điểm bằng tiếng Anh đã viết xong rồi, đọc anh nghe thử xem…”

Tôi ở đầu bên này điện thoại ỉ ôi xin tha thứ sau đó thì than thở dì cả nhà mẹ tôi tới, nằm trên giường giả vờ mệt mỏi sức lực tan biến, đau khổ rên: “Cẩn Du, nếu em không thể thi đỗ cùng một trường đại học với anh thì nhất định là tại bà dì cả bên mẹ này phá hoại.”

Cẩn Du cúp điện thoại, ngày hôm sau tới trường, anh đến lớp văn của tôi đưa cho tôi một bình nước, bên trong chính là nước đường đỏ còn nóng hôi hổi.

Lúc vào học, đứa bạn ngồi cùng bàn nhìn thấy bình nước đường đỏ của tôi còn bĩu môi trêu: “Tần Triều Ca, cậu có dở hơi quá không đấy, mùa hè nắng to còn đi uống thứ này.”



Bởi vì nhớ quá rõ, những chuyện xảy ra hồi cấp ba cứ như vừa mới xảy ra hôm qua nên so với lời giải thích của vị bác sĩ người Thụy Sĩ thì tôi càng tin tường vào kết luận của mình hơn: Nhất định là tôi đã xuyên không!!! Linh hồn năm 18 tuổi xuyên vào trong cơ thể 27 tuổi, không hề giống như lời bác sĩ nói: não bị tổn thường dẫn tới việc xáo trộn trí nhớ.

Trong phòng bếp truyền tới tiếng thái rau xoẹt xoẹt, một lát sau, xèo một cái, tiếng xào rau xèo xèo lập tức truyền tới.

Tôi chống cằm lật giở quyển tạp chí rồi trộm nhìn bé gái ngồi trên cái xe ba bánh đang cầm chặt cái bát in hình hoạt hình chờ ăn cơm mà không tài nào tin nổi vùi đầu xuống.

Tôi – 18 tuổi, có người bạn trai đầu tiên.

Tôi – 27 tuổi, người bạn trai đầu tiên biến thành chồng tôi, hơn nữa còn kèm theo một cô con gái chừng 1, 2 tuổi.

Tôi nghĩ, nếu cuộc đời tôi chia thành từng bước, vậy đầu tiên là sẽ là thi vào cùng một trường đại học với Cẩn Du, sau khi chúng tôi tốt nghiệp đại học thì kết hôn với nhau, rồi sinh con đẻ cái, cứ thế cứ thế, ngày ngày trôi qua, đến khi tôi 27 tuổi, thì cảnh tượng thế này xảy ra cũng là đúng rồi.

Nhưng mà…nhưng mà…khoảng thời gian từ 18 tới 27 tuổi đó bỗng biến mất hoàn toàn, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, đột nhiên bắt tôi chấp nhận tình cảnh như vậy, tôi cảm thấy cuộc đời của mình—có hơi quá mức nhảy vọt.

Đương nhiên, tôi không thể vô duyên vô cớ biến thành như vậy, trích dẫn nguyên câu giải thích của Cẩn Du dành cho tôi là thế này: “Em chính là một người vô cùng đãng trí, khi đi qua đường lúc nào cũng không nhìn xe, kết quả là nằm ở viện hơn 1 năm làm người thực vật.”

Tôi cân nhắc lời Cẩn Du nói, thì ra tôi là vì bị tai nạn xe cộ mới biến thành thế này à.

Nhưng mà cho dù có giải thích thế nào thì tôi vẫn kiên trì giữ vững quan điểm của mình, tôi là xuyên không sống lại, hơn nữa hồi trước để giải sầu tôi có đọc một quyển tiểu thuyết trùng sinh, tôi lại càng thêm kiên định vào quan điểm của mình.

Tôi không hề mất trí nhớ, mà là xuyên không.

Mùi rau xào từ phòng bếp bay ra, chắc hẳn Cẩn Du đang làm món rau hẹ xào trứng tôi thích ăn nhất. Có lần tôi cùng đi dạo phố với Chung Hiểu Tình, khi tôi với cô ấy nói đến chủ đề bạn trai, Chung Hiểu Tình còn oán giận Lâm Tương có tính thiếu gia ghê gớm, sau này kết hôn không biết phải hầu hạ cậu ta thế nào đây.

Lúc đó tôi còn nghĩ, sau này nếu tôi kết hôn với Cẩn Du, chắc tình cảnh cũng không tốt hơn chỗ nào, cùng lắm thì anh giúp tôi rửa được mấy cái bát.

Nghĩ tới đây, tôi vươn người ngóng nhìn bóng dáng đang bận rộn trong phòng bếp, cảm thấy năm tháng đúng là một con dao giết heo, thời gian trôi qua, anh chàng trẻ tuổi kiêu ngạo khi đó vậy mà có thể ở trong phòng bếp bận bịu nấu ăn, không những thế hàng ngày đều có thể tết tóc làm điệu cho con gái, trở thành một người đàn ông gia đình tiêu chuẩn.

“Dao giết heo ơi là dao giết heo…”

“Em lại nói lung tung cái gì đấy?” Trong lúc lơ đãng, Cẩn Du đã đi tới bên cạnh tôi, sau đó ôm tôi lên rồi cần thận đặt tôi lên cái ghế cạnh bàn ăn.

“Hôm nay có cảm giác tốt hơn chút nào không?” Cẩn Du hỏi tôi, ý anh hỏi là chân của tôi, bởi vì đã làm người thực vật hơn 1 năm, sau khi tỉnh lại, chân rất khó cử động, cần phải làm phục hồi chức năng. Cũng chính bởi vì chân của tôi nên chúng tôi vẫn phải ở lại Thụy Sĩ, bởi vì nơi này có những bác sĩ phục hồi chức năng giỏi nhất.

“Anh có cho em đi ra đường đâu mà em có cảm giác gì được?” Tôi đáp.

Cẩn Du cười sau đó bảo khi nào thích hợp sẽ để tôi ra ngoài làm phục hồi chức năng.

“Papa, cơm cơm…” Lúc này con gái đang nhoẻn miệng cười với Cẩn Du, ngồi trên cái xe ba bánh cho trẻ con, bàn tay mập mạp cầm chặt bát rồi đẩy xe tiến về phía trước.

Cẩn Du bước lên xoa nhẹ đầu con gái rồi hỏi: “Hôm nay Lê Tử tự mình ăn hay vẫn để papa bón.”

Lê Tử ngước cằm lên, có vẻ như đang suy nghĩ, liếc nhìn tôi một cái rồi bảo: “Papa bón.”

Cẩn Du mỉm cười rồi bắt đầu xới cơm, chân của tôi không tiện nên cũng cầm đũa ghé vào bên bàn ăn chờ cơm, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu với Cẩn Du.

“Con gái không thèm hôn em, không nhớ em nữa rồi.”

Cẩn Du đứng đằng sau tôi đáp lại: “Lúc em vào bệnh viện con bé mới được có 1 tuổi làm sao nhớ rõ em được.”

Tôi cười hả hê: “Anh chớ vội mà đắc ý, chờ tới khi nào chân em tốt lên, mỗi ngày em đều dán bên con, đến lúc đó con bé nhất định sẽ quên mất ông bố này của nó.”

Tôi quay lại xem Cẩn Du xới cơm xong chưa chỉ thấy người anh cứng đờ, sau đó khóe miệng anh nhếch lên, đặt một bát cơm xuống trước mặt tôi, nói thầm một câu: “Chờ tới khi con bé lớn lên, anh sẽ kể cho nó nghe.”

Tôi bĩu môi, phản đối: “Diệp Cẩn Du, anh quá đáng lắm rồi đấy nhé, sau khi con gái lớn lên anh còn định tố cáo em với nó nữa!”

Cẩn Du gắp một đũa rau hẹ xào trứng vào bát tôi, “ra lệnh”: “Ăn cơm.”

Anh không có quyền!

Tôi ăn đồ ăn Cẩn Du gắp cho tôi rồi quay đầu nhìn anh, anh đang bón từng thìa từng thìa cơm cho Lê Tử.

“Mẹ không ăn cơm kìa…” Lê Tử chỉ chỉ vào người tôi, bất chợt ê a nói với Cẩn Du.

Đây là lần đầu tiên nghe thấy Lê Tử nói chuyện từ sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của tôi chính là: vì sao tôi lại sinh ra một đứa con đến mồm miệng nói cũng không rõ thế này.

Nếu không phải vì Lê Tử trông rất giống tôi thì tôi không thể nào tin nổi ngoại trừ chuyện tôi và Cẩn Du kết hôn lại còn sinh ra con bé. Tôi đã quan sát kỹ mặt mũi Lê Tử, có rất nhiều chỗ giống tôi nhưng lại không tìm thấy chỗ nào giống Cẩn Du, hơn nữa, Lê Tử còn có mái tóc xoăn xoăn không giống ai.

Tôi đã từng hỏi Cẩn Du: “Con bé mới còn nhỏ như vậy anh đã đi uốn xoăn cho nó, Diệp Cẩn Du, có phải anh khinh mẹ nó đang nằm trên giường bệnh vẫn không tỉnh phải không?”

Cẩn Du mỉm cười nhìn tôi, sau đó chậm rãi đáp: “Lê Tử là trời sinh như vậy.”

“Trời sinh tóc xoăn sao?” Tôi vừa nói vừa nhìn Lê Tử, “Hay là tại gen nhà anh?”

Cẩn Du: “Đúng, là gen nhà anh.”

Tôi lại hỏi: “NHững mà tóc anh đâu có xoăn?”

Cẩn Du xoa đầu Lê Tử: “Chắc là di truyền cách thế hệ…”

Qua loa cho có, chắc chắn là qua loa cho có, tôi cũng đâu phải chưa từng gặp ba mẹ Cẩn Du, sau khi tôi tỉnh lại mẹ Cẩn Du cũng từng tới đây một lần. Nhưng mà tôi đoán là sau khi tôi kết hôn với Cẩn Du, nhất định đã không xử lý tốt quan hệ với mẹ chồng, bằng không khó khăn lắm mẹ Cẩn Du mới sang Thụy Sĩ một lần, còn chưa ở tới một ngày sao đã về rồi?

Sau khi ăn cơm xong, cũng tới lúc người giúp việc đến, chị ấy là một người phụ nữ ba bốn mươi tuổi, Cẩn Du gọi chị ấy là Maryse, người Thụy Sĩ. Bởi vì chị ấy chỉ biết nói tiếng Đức nên tôi rất ít khi nói chuyện với chị ấy, thình thoảng dùng tay hua hua cũng có thể trao đổi được chút ít.

Maryse ở nhà trông Lê Tử, Cẩn Du lái xe đưa tôi đi tới trung tâm phục hồi chức năng. Ngồi trên xe, bởi vì quá nhàm chán, tôi có kể về suy nghĩ xuyên không của mình với Cẩn Du.

“Cẩn Du, em cảm thấy tình huống bây giờ của em chính là xuyên không.”

Cẩn Du “À” một tiếng rồi hỏi: “Xuyên không là cái gì?”

Tôi giải thích: “Ví như linh hồn 18 tuổi của em bây giờ đang ở trong cơ thể 27 tuổi đó.”

Cẩn Du: “Ý em là, Tần Triều Ca – người vẫn sống cùng anh từ trước tới giờ không phải là em?”

“Đương nhiên không phải…” Tôi nhức đầu, không biết nên giải thích suy nghĩ của mình như thế nào.

Cẩn Du quay sang liếc nhìn tôi một cái: “Từ trước tới sau khi xuyên không vẫn luôn là Tần Triều Ca có phải không?”

“Đúng vậy, đều là em.” Điểm ấy vẫn luôn chắc chắn.

Cẩn Du nở nụ cười: “Vậy thì có gì khác nhau.”

Tôi phản bác: “Làm sao có thể không khác nhau được. Anh không thấy là chuyện em chỉ có thể nhớ tới những việc xảy ra trước năm 18 tuổi là rất kì lạ sao, hay là anh không cảm thấy bằng vào tư duy hiện giờ của anh lại phải đi nói chuyện với em chỉ có tư duy của năm 17, 18 tuổi rất không tự nhiên sao?”

Cẩn Du: “Không cảm thấy.”

“Nhưng em lại cảm thấy rất không tự nhiên, ví như…” Tôi nghoẹo đầu nhìn Cẩn Du, anh có một đôi lông mày rất đẹp, độ cong của khuôn mặt khi nhìn nghiêng cũng rất hoàn hảo, đường cong của cái cằm đẹp tựa nước chảy mây trôi, ánh mặt trời dìu dịu ngoài cửa xe phủ lên nửa bên má anh, lưu lại một cái bóng tuyệt đẹp.

Cẩn Du 27 tuổi, so với anh 18 tuổi, vẫn có chỗ khác nhau.

“Ví như cái gì?” Cẩn Du hỏi.

“Ví như…” Tôi lắc đầu, nói lảng sang chuyện khác, nhẹ nhàng hỏi, “Cẩn Du, mấy năm này chúng ta đều tốt như vậy sao?”

Cẩn Du thu lại nét cười trên mặt, nói một chữ: “Tốt.”

Tôi híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên trên những công trình kiến trúc bên đường Thụy Sĩ là khoảng trời xanh mây trắng rất đẹp mắt, nghĩ tới 9 năm lạc điệu trong ký ức của tôi, tiếc nuối như cây kim nhọn đâm vào đáy lòng.

“Sao lại không vui?” Cẩn Du vừa vươn tay xoa nhẹ đầu tôi vừa lái xe. Ngã tư đường ở đây rất rộng, xe trên đường cũng ít lắm, thỉnh thoảng chỉ thấy mấy cái xe con lướt qua.

“Em có rất nhiều nghi vấn.” Tôi nói.

Bàn tay Cẩn Du đặt trên đầu tôi không rời đi, ngược lại còn tiếp tục đi tới vết sẹo trên trán tôi, tỉ mỉ vuốt ve, sau đó anh bảo: “Sau này cứ từ từ hỏi, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”

Tôi bĩu môi, không cho lời Cẩn Du nói là đúng.

~

Đi vào phòng trị liệu, Cẩn Du dùng tiếng Đức trao đổi với bác sĩ trị liệu, tôi ngồi bên cạnh chơi PSP trong tay, món đồ chơi này là Cẩn Du mua để tôi giải sầu, tôi mới chơi có một lần, mà rốt cuộc thì mấy trò chơi này cũng chỉ có vậy thôi.

Cẩn Du bảo, tôi đã nằm hơn 1 năm, cơ chân bị thoái hóa, chỉ có thể dựa vào các bài tập vật lý trị liệu mới có thể phục hồi.

Lúc vừa mới bắt đầu tôi đã không thể chấp nhận nổi tin tức này nhưng sau khi xuất viện, ngoại trừ vật lý trị liệu, nếu tôi muốn di chuyển thì chỉ cần nói với Cẩn Du một tiếng anh sẽ đi tới ôm lấy tôi. Cũng bởi vì điều này nên những chông chênh trong lòng tôi giảm bớt đi rất nhiều.

Sau hơn 2 giờ vật lý trị liệu, tôi mệt tới nỗi ướt đẫm mồ hôi, quay đầu đáng thương nhìn Cẩn Du, Cẩn Du định đi tới đỡ tôi lại bị bác sĩ trị liệu ngăn cản. Tôi quay đầu, khẽ cắn môi tiếp tục chống tay đi thêm một đoạn ngắn nữa.

“Triều Ca, cố lên.” Trong đầu chợt hiện ra câu nói này, tôi lắc đầu, tay túm chặt tay cầm, tiếp tục làm vật lý trị liệu.

Sau khi ra khỏi phòng trị liệu, tôi lên lầu 3 làm điện liệu, mỗi lần thế này chính là khoảng thời gian tôi thống khổ nhất.

Lúc đi vào, Cẩn Du xoa xoa trán tôi: “Lần này đã tiến bộ hơn lần trước rất nhiều rồi, bác sĩ nói, nếu có thể, lần sau sẽ không cần điện liệu nữa.”

“Chỉ một lần cuối cùng thôi sao?” Tôi hỏi.

Cẩn Du gật đầu.

Điện liệu bắt đầu. Khi chân tôi chạm vào điện cực, tôi đau tới mức mồ hôi lạnh cứ úa ra, Cẩn Du ở sát bên cạnh tôi, anh đặt đầu tôi lên đùi mình, không cho tôi quay đầu nhìn.

Anh vừa xoa đầu tôi vừa nói: “Cố kiên trì thêm một chút, không phải em rất muốn ôm Lê Tử sao, vì con hãy cố kiên trì thêm một chút…”

Chấm dứt điện liệu, Cẩn Du nói cảm ơn với bác sĩ điện liệu, tôi cũng ngẩng đầu, dùng câu tiếng Đức đơn giản Cẩn Du dạy tôi: “Cảm ơn.”

Bác sĩ điện liệu gật gật đầu sau khi nói một câu tôi chẳng hiểu chút nào thì rời đi.

Cẩn Du nâng cằm tôi lên, ngón cái chạm vào má tôi, lau đi tất cả nước mắt.

“Đây là lần cuối cùng, về sau sẽ không cần điện liệu nữa.”

Tôi “ừm” một tiếng, nỗi đau đớn tận xương kia vẫn còn ở trong đầu, tôi ngả vào vai Cẩn Du: “Vừa rồi ông ấy nói gì vậy?”

Cẩn Du mỉm cười: “Ông ấy khen em rất dũng cảm.”

“Chỉ có vậy?”

Cẩn Du ngừng lại: “Vậy em cho rằng ông ấy nói gì?”

Tôi cũng tự mình lau đi nước mắt còn đọng lại, sau đó sụt sịt đáp: “Ví dụ như vợ chồng chúng ta thật tình cảm vậy đó…”

Cẩn Du cười khẽ rồi ôm tôi rời khỏi phòng điện liệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.