Quá Sớm

Chương 6: Chương 6




Chân trái của tôi bị rắn cắn một cái, tuy không phải rắn độc nhưng cũng sưng to lên. Cẩn Du đối với việc tôi bị rắn cắn thì cực kỳ áy náy, anh nhờ người mang mấy giỏ hoa quả đến phòng của tôi.

Cậu nhóc đưa hoa quả tên là Tiểu Bạch, bình thường đều đi sau Cẩn Du gọi anh to anh nhỏ không ngừng. Lúc Tiểu Bạch khiêng hoa quả đến liền thừa dịp không người chú ý vụng trộm nói với tôi một câu: “Chị dâu, chuyện của anh chị em đều biết hết. Chị yên tâm, em Tiểu Bạch này sẽ không bao giờ nói ra.”

Quả là đứa nhỏ hiểu biết nhiều, tôi vui mừng liếc mắt nhìn Tiểu Ảnh: “Đến, lấy mấy quả lê ăn trên đường.”

Học kỳ cuối năm thường đến một cách lặng yên không một tiếng động, rõ ràng bạn cảm thấy mình cón có vài tuần lễ nhưng giai đoạn ôn tập khẩn trương cuối kỳ đã bắt đầu rồi. Mà trong thời điểm tôi đang gấp rút ôn tập, Tần Bạch Liên hoa nở lần hai, cũng lặng yên không một tiếng động. Chờ đến lúc tôi biết, bà với người đàn ông kia về cơ bản đã xác lập quan hệ.

Tần Bạch Liên nói người đàn ông kia đối với bà rất tốt nên ngoại trừ cách lấy thân báo đáp, bà không còn cách nào khác để báo đáp.

Đối với lí do của Tần Bạch Liên, tôi vẫn bảo trì thái độ hoài nghi. Nhìn cách bà đối xử với ông ấy và đứa con trai, tôi mới hiểu được nửa đời người của Tần Bạch Liên trở về sau sẽ đều tự mình dối lừa mình.

Đối tượng này của Tần Bạch Liên rất giống một người, tuy người kia tôi cũng chỉ mới gặp vài lần nhưng trong ấn tượng mơ hồ của tôi, chú Trần này có bộ dạng thực sự rất giống Tống Lê Minh.

À, quên chưa nói, Tống Lê Minh chính là người ba sinh ra tôi mà không nuôi tôi.

Chú Trần mất vợ sớm, tự mình lập nên một công ty quy mô nhỏ và nuôi dạy đứa con thành tài. Khi ông nhắc tới đứa con của mình, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, sau khi biết tôi cũng học ở trung học Z, chú Trần càng thêm vui vẻ.

“Trần Tử Minh trung học Z cháu hẳn có biết, là nó đấy, con chú.”

“Trạng nguyên đầu vào, tấm gương để mọi người học tập, sao có thể không biết.”

“Ha ha.” Chú Trần vỗ vỗ bả vai tôi, “Nghe mẹ cháu nói thành tích của cháu cũng rất tốt, tranh thủ với Tử Minh thi vào cùng đại học, về sau anh em hai đứa cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Tôi cười: “Cháu sẽ cố gắng, chú Trần.”

Tôi đoán Trần Tử Minh chính là cơ sở ngầm của Tần Bạch Liên, mà đúng là sự thật. Sau buổi tự học thứ hai trước văn phòng giáo viên hóa, tôi gặp Trần Tử Minh. Cậu ta chủ động bắt chuyện trước: “Nghe nói cậu đã gặp ba mình rồi, cảm giác thế nào?”

Tôi: “Bộ dáng chú Trần bảo dưỡng thật tốt, nhìn qua thực trẻ tuổi.”

Trần Tử Minh ngoài cười nhưng trong không cười cong khóe miệng, cậu ta chủ động nhắc tới một việc: “Mấy lần trước mẹ cậu hỏi mình chuyện của cậu ở trường, mình liền chân thật phản ánh một chút.”

Tôi: “Cậu vất vả rồi.”

Trần Tử Minh hơi sửng sốt, sau đó cười vài tiếng: “À, không có gì, về sau mọi người đều là người một nhà, một chút việc nhỏ này không cần phải khách khí xa lạ.”

Thời điểm cuối cấp chia ban, Cẩn Du học tự nhiên, tôi học xã hội, nên một ngày cả hai cũng không thấy nhau được một lần. Bây giờ nhớ lại, mặc dù khoảng thời gian đó không thường xuyên ở cùng tôi nhưng tôi và Cẩn Du vẫn vô cùng ăn ý, không hề có chuyện sợ không có cái gì nói.

Chuyện này xảy ra trong một học kỳ, ở học kỳ trung học cuối cùng, chúng tôi lại xuất hiện vấn đề mới.

Sau khi Tần Bạch Liên và Trần Úc Lâm kết hôn, bà liền chuyển đến biệt thự Trần gia ở. Tuy tôi không chuyển đến Trần gia nhưng cuối cùng vẫn phải đến đó ăn cơm.

Khoảng thời gian đó, tựa hồ Trần Tử Minh đã thực sự coi tôi là người trong nhà, mỗi khi đến ngày nghỉ cuối tuần sẽ đứng trước cửa lớp học chờ tôi cùng nhau về nhà. Cứ chờ như vậy, đương nhiên là chờ được chuyện xấu đến.

Chuyện xấu có tác dụng giải tỏa tinh thần đang bị đè nén, cho nên năm cuối cùng của cấp 3, chuyện xấu của tôi và Trần Tử Minh càng truyền bá ầm ĩ, hơn nữa, lúc trước còn có mối quan hệ giữa tôi và Cẩn Du.

Cứ thế không bao lâu, nhân viên thông tin Tiểu Bạch lại tới đây tìm tôi.

Tiểu Bạch ghé vào cửa sổ hỏi tôi: “Chị dâu, chuyện của chị với Trần Tử Minh rốt cuộc là làm sao?”

Tôi: “Chị cùng tên đó căn bản không hề có quan hệ, em nhắc Cẩn Du đừng suy nghĩ nhiều.”

Tiểu Bạch: “Em hiểu rồi, là Trần Tử Minh theo đuổi chị?”

“Làm sao có thể.” Tôi nghĩ một lát rồi trả lời, “Nhà chị chuyển đi, lại ở gần nhà Trần Tử Minh cho nên thỉnh thoảng thuận đường cùng nhau trở về.”

Tiểu Bạch gật gật đầu: “Thì ra là thành hàng xóm a.” Ngừng một chút, “Nhưng mà anh Cẩn Du vẫn rất lo lắng, anh ấy dặn tối nay sau khu nhà sáu tầng anh ấy chờ chị.”

Cuối cùng, Tiểu Bạch nhún nhún vai rời đi.

Buổi tối, tôi đúng hẹn đi đến phía sau khu giảng đường 6 tầng nhưng Cẩn Du lại muốn cho tôi chơi trò leo cây. Tôi ở đó được gió mát thổi đến tay chân rét run, nhưng ngay cả một bóng người cũng không

thấy.

Tôi nhặt một nửa viên phấn viết vạch lên tường một vạch, mỗi lần chờ Cẩn Du thêm năm phút tôi liền vạch một vạch. Cuối cùng tôi ngây ngốc nhìn đủ bảy vạch viết trên tường rồi rời đi.

Ngày hôm sau tôi cảm mạo phát sốt. Tuy cả người đều không còn chút sức lực nào nhưng một hơi lại có thể liên tục hắt xì ba cái.

Trần Tử Minh biết tôi bị cảm nên tới dắt tôi đến phòng y tế nằm. Mà càng khéo hơn, người tôi chờ mãi ở sau khu giảng đường 6 tầng cũng không thấy lại đang ở đây.

Bác sĩ đang để anh truyền dịch trong phòng, Cẩn Du chỉ có thể sử dụng một bàn tay, bàn tay còn lại cầm một quyển tạp chí, bộ dáng không chút để ý.

Thấy tôi cùng Trần Tử Minh bước vào, anh đầu tiên là kinh ngạc sau đó tiếp tục không chút để ý chỉ chăm chú vào tạp chí.

Trần Tử Minh hỏi: “Gần đây xuất hiện dịch cảm mạo sao, tại sao lại có nhiều người cảm mạo như vậy?”

“Quỷ mới biết.” Tôi chọn giường cách xa Cẩn Du nhất ngồi xuống, chờ y tá đến cắm kim truyền nước.

Sau đó tôi cảm thấy Trần Tử Minh đứng ở trước mắt cũng rất chướng mắt nên nói. “Cảm ơn cậu đã đưa mình đến đây, cậu mau trở về học đi, đừng lãng phí thời gian.”

Trần Tử Minh quét mắt qua Cẩn Du ở phía đối diện tôi, không nói gì bước đi.

“Y tá, tôi cần đổi bình.”

Đây là giọng nói của Cẩn Du, bởi vì cảm mạo mà còn mang theo chút khàn khàn bệnh trạng.

Một y tá đến cầm bình truyền dịch rồi ghim kim vào cho tôi, sau đó nhìn cái bình treo trên đỉnh đầu

Cẩn Du, thản nhiên nói: “Làm gì nhanh như vậy, còn một lúc nữa.”

Y tá ghim kim vào cho tôi rồi rời đi. Trong phòng truyền dịch ngoại trừ tôi và Cẩn Du còn có vài nữ sinh khác. Tôi nhìn biển tên đính trên ngực mấy nữ sinh đó, hóa ra đều là nhóm đàn em trong trường.

Tôi khi thì ngẩng đầu ngắm trần nhà khi thì xuyên qua cửa sổ thủy tinh quan sát người qua đường, cảm thấy bình truyền dịch cứ từng giọt từng giọt chảy xuống thật sự là một việc cực kỳ tốn thời gian.

“Sao lại sinh bệnh?” Cẩn Du nhìn về phía tôi, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi tôi, đôi mắt đẹp của anh hằn lên tơ máu, “Tối hôm qua không đến là bởi vì sinh bệnh sao?”

Tôi ngẩng mạnh đầu lên, hỏi lại: “Tối hôm qua cậu chờ mình ở chỗ nào?”

Cẩn Du: “Nhà thí nghiệm 6 tầng.”

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Ngu ngốc.”

Cẩn Du nhìn vẻ mặt tôi vài lần, hẳn đã hiểu được. Miệng anh chậm rãi cong lên, sau đó học theo ngữ điệu của tôi mắng một câu y xì.

“Ngu ngốc.”

Cẩn Du lấy lí do ánh mắt trời chiếu vào chói mắt nên yêu cầu y tá đổi vị trí, sau đó tự mình cầm bình truyền dịch đi đến bên cạnh tôi.

“Tối hôm qua mình ở sau khu nhà giảng đường đợi cậu 35 phút.”

Cẩn Du cười cười.

Tôi trừng mắt liếc anh một cái: “Không tin à, mình có chứng cớ.” Trên tường vẫn còn 7 nét gạch đó.

Tôi lại hỏi: “Cậu thì sao. Chờ mình bao lâu?”

Cẩn Du: “Cũng không bao lâu, bất quá so với cậu vẫn lâu hơn.”

Tôi: “…”

Tay tôi bị giữ chặt, tay trái Cẩn Du ở dưới chăn lặng lẽ nắm lấy tay phải tôi. Tôi xoay qua nhìn anh, Cẩn Du cũng quay sang nhìn tôi, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tôi động động tay, hỏi anh: “Không đổi bình?”

Cẩn Du: “Đừng ầm ĩ, còn một lúc nữa.”

Học kỳ sau, không biết vì sao, việc kinh doanh khách sạn của Tần Bạch Liên càng ngày càng không tốt. Việc kinh doanh bắt đầu phát sinh tình huống nhập vào nhưng không xuất được, tuy Tần Bạch Liên đã kết hôn với Trần Úc Lâm nhưng về kinh tế vẫn độc lập với nhau.

Tôi không dám xin tiền của Tần Bạch Liên cho nên chi tiêu trong cuộc sống có thể tiết kiệm liền tiết kiệm triệt để.

Hơn một tháng không xin tiền Tần Bạch Liên, kết quả là Tần Bạch Liên đến trường học tìm tôi. Ngày đó trông bà trẻ tuổi xinh đẹp khác hẳn ngày thường, đôi mắt hạnh tỏa ra thần thái sáng láng.

Tần Bạch Liên cầm mấy trăm đồng dúi vào túi tôi sau đó chọc chọc trán tôi: “Sao lại không xin tiền, là cảm thấy mẹ không nuôi nổi con hay là không còn cần tiền của mẹ nữa?”

Tôi: “Bây giờ học tập suốt ngày làm gì có thời gian tiêu tiền, tiền lần trước mẹ đưa còn chưa có tiêu hết đâu.”

Tần Bạch Liên giật giật miệng, sau đó hỏi tôi: “Bạn trai nhỏ lúc trước của con đâu, me muốn nhìn xem nó thế nào?”

“Thực nhàm chán.” Tôi tức giận nhìn Tần Bạch Liên, nói lảng sang chuyện khác, “Vàng may mắn của mẹ đâu, sao không thấy mẹ đeo?”

“Bán.” Tần Bạch Liên lắc lắc đầu: “Không có gì, về sau sẽ mua cái tốt hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.