Quá Sớm

Chương 8: Chương 8






Tần Bạch Liên thuê một căn phòng cũ ở nơi này, một căn nhà riêng hai tầng độc lập, phòng ở đã tu sửa rất nhiều lần, tuy trên mặt tường loang lổ dấu vết của năm tháng nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự sạch sẽ thoải mái của căn nhà.

Căn nhà ở bên ngoài thị trấn, tuy vị trí địa lý không tốt lắm nhưng khung cảnh xung quanh lại rất đẹp.

Trong phòng khách có một bộ sô pha cũ, Tần Bạch Liên lập tức chuẩn bị đi mua bộ mới, tôi cản bà: “Dù sao trong nhà cũng không có khách tới, sô pha không cần mua đâu.”

Tần Bạch Liên cũng không đồng ý ngay. Bà vốn chính là người như thế, rõ ràng hiện giờ còn đang lẩn trốn nhưng bà lại làm như đang đi du lịch vậy.

Tần Bạch Liên đối xử với mình vô cùng tốt nhưng tôi vẫn không rõ, vì sao một người phụ nữ luôn đối xử tốt với mình như Tần Bạch Liên, rõ ràng năm đó Tống Lê Minh đã lựa chọn không cần bà, vậy vì sao bà lại lựa chọn sinh ra tôi?

Tần Bạch Liên mua một bộ sô pha màu trắng sọc vàng, phối cùng với rèm cửa sổ màu vàng, toàn bộ phòng khách tuy trang trí đơn giản nhưng tràn đầy ấm áp.

Tần Bạch Liên than thở với tôi: “Cái nơi nhỏ bé này không mua được thứ gì tốt, ngay cả hàng hóa có thương hiệu một chút cũng không có.”

Tôi ngồi ngoài ban công lật xem từ điển tiếng anh, đáp lại: “Ở thành phố Z có nhiều lắm, mẹ trở về mua đi.”

Tầm mắt Tần Bạch Liên quét qua quyển từ điển trong tay tôi, đột nhiên hỏi: “Triều Ca, con oán mẹ phải không?”

“Không có.” Tôi đáp.

Câu nói đó là nói thật, tôi không oán bà. Bà là mẹ của tôi, cho dù bà có sai lầm, tôi cũng vẫn có thể cho bà “tình cảm nguyên vẹn”.

Tần Bạch Liên không nói gì ngoài nở một nụ cười, bà nói lảng sang chuyện khác: “Buổi tối muốn ăn cái gì? Mẹ đi mua đồ ăn.”

Tôi hoài nghi ngẩng đầu: “Mẹ biết nấu cơm sao?”

Tần Bạch Liên nghịch ngợm những ngón tay trắng trẻo ngọc ngà của mình, từ tốn nói: “Đương nhiên, hơn nữa hương vị còn rất tuyệt.”

Tôi là một người vô cùng kén chọn, thường chỉ ăn ở những nhà hàng có sao ở thành phố Z, vừa tới nơi này vài ngày, ngoại trừ nhớ người ở thành phố Z, tôi còn vô cùng nhớ đến đồ ăn ở đó.

Mấy hôm trước, tôi mơ một giấc mơ. Tôi mơ thấy Cẩn Du đưa tôi đến một tiệm ăn, anh gọi rất nhiều đồ ăn ngon, tôi ăn đến vô cùng vui vẻ, còn cong miệng ngây ngô cười với anh. Nhưng trên đường về, đột nhiên anh đưa ra yêu cầu chia tay, anh nói bởi vì tôi thích mất tích cho nên anh không yêu tôi nữa.

Tôi hốt hoảng, sau đó nghĩ ra một ý: “Nếu không thì vậy đi, mình sẽ đem mình ép vào trong sách, trở thành một trang giấy, như thế sẽ không mất tích nữa.”

Cẩn Du lắc đầu, anh nói tôi to quá, sách vở anh lại nhỏ, không ép được.

Tôi đau đầu bứt tóc,càng suy nghĩ lại càng không ra ý kiến hay ho nào, chợt một cô bán hàng xinh đẹp xuất hiện chèo kéo tôi mua thuốc.

Tôi ngẩng đầu tìm Cẩn Du nhưng anh đã biến mất rồi.

Tay nghề nấu bếp của Tần Bạch Liên quả nhiên tuyệt vời, không chỉ có hương vị thơm ngon mà vẻ ngoài cũng mười phần hoàn hảo, mà tôi lại không hề ủng hộ chút nào, chưa ăn được nửa bát đã bắt đầu buồn nôn.

Từ phòng vệ sinh quay lại, nhìn thấy nét mặt nghiêm trọng của Tần Bạch Liên, tôi hỏi bà: “Làm sao vậy?”

Tần Bạch Liên hỏi lại tôi: “Có phải cái kia lâu rồi vẫn chưa tới?”

Tôi lấy đũa chọc chọc vào bát cơm: “Mẹ cũng biết, cái kia của con vẫn hay thất thường mà.”

“Con với nó làm rồi sao?” Tần Bạch Liên tiếp tục hỏi.

Tôi gật đầu, không nói lời nào.

Tần Bạch Liên im lặng nhìn tôi, qua rất lâu sau, tôi nghe thấy bà nói: “Ngày mai, mẹ đưa con đi kiểm tra.”

Tôi vẫn nghĩ, Tần Bạch Liên nhất định sẽ mắng tôi không biết giữ gìn, nhưng bà không có.

Buổi tối, tôi nằm trên ghế ngoài ban công nhìn ngắm sao trên trời. Sao ở đây rất đẹp, bóng đêm mượt mà như nhung lấp lóe lên một vài ngôi sao, nhưng tôi lại cảm thấy những ngôi sao đó mờ mờ ảo ảo, giống như từ trong mơ bước ra.

Sau này, dù có nhìn rất nhiều vì sao trên bầu trời thành phố, tôi vẫn cảm thấy nhưng ngôi sao năm ấy cùng ngắm với Cẩn Du trên tầng thượng trung tâm thương mại vẫn đẹp nhất, nhớ lại, chỉ cảm thấy ánh sáng đó lấp lánh như ngọc, sáng đến nỗi khiến mắt tôi đau đớn.

Tần Bạch Liên không thể đưa tôi đến bệnh viện chính quy để kiểm tra, nên bà hỏi thăm đến phòng khám tư nhân dành cho con gái có tên là “phụ nữ đẹp”. Chờ trước cửa phòng khám là một dòng người rất đông. Vài năm này cả nước cực lực tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình cho nên rất nhiều cặp vợ chồng đã đủ số lượng thì đều chạy đến đây phá, vì vậy đây chính là ngành nghề đem lại tiền lời lớn cho thị trấn này.

Lúc chờ lấy kết quả xét nghiệm, tôi vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có chút chờ mong. Có lẽ khi đó tôi còn quá ngây ngô, chỉ cảm thấy nếu từ nay về sau đều cùng Tần Bạch Liên sống ở đây, vậy tôi tình nguyện nuôi nấng đứa con của tôi và Cẩn Du.

Tôi tưởng tượng đứa con của mình nhất định sẽ rất thông minh đáng yêu, nếu là con trai, tôi hy vọng nó sẽ giống Cẩn Du, nếu là con gái, tôi cũng hy vọng nó giống Cẩn Du.

Kết quả xét nghiệm là Tần Bạch Liên lấy về. Lúc đi về, bà mua một con gà mái già, con gà mái bị Tần Bạch Liên ném thẳng vào trong bếp.

“Buổi tối cho con bồi bổ, ngày mai chúng ta đi xóa sạch đứa nhỏ này.”

Tôi đứng ở cửa phòng ngủ không nhúc nhích, tôi không muốn thỏa hiệp nhưng lại không thể nào tìm ra lí do không thỏa hiệp, tìm thế nào cũng không thấy lí do để tôi sinh ra đứa bé này.

“Mẹ, con muốn sinh nó ra.”

Tần Bạch Liên trân trân nhìn tôi, một lúc sau, bà lầm bầm lầu bầu một câu: “Cái tốt không học lại đi học cái xấu.”

Đầu lưỡi của tôi run run, không cẩn thận bị răng nanh cắn cho một cái, đau đến không còn cảm giác, tôi nhỏ giọng nói: “Con muốn sinh nó, ba người chúng ta sau này sẽ cùng nhau sống không phải tốt lắm sao?”

“Con có tiền không? Tần Triều Ca?” Tần Bạch Liên lại hỏi tiếp, “Con cảm thấy sinh một đứa con cũng đơn giản như gà mái đẻ trứng sao? Kêu vài tiếng nho nhỏ là có thể xong việc sao?”

Tôi: “Mẹ, tuy không có ba ba nhưng không phải mẹ vẫn nuôi con được đấy thôi?” Dừng một chút, “Còn về tiền, con nhất định sẽ kiếm được, con có tay có chân, sẽ không để con của con phải đói bụng.”

Tần Bạch Liên nghe xong thì mỉm cười châm chọc: “Ai ô ô, Tần Triều Ca, con muốn mẹ con cười chết sao? Con kiếm tiền nuôi con hả? Con lấy cái gì kiếm tiền nuôi đứa bé, tay con, chân con hay là cái óc heo của con?”

Tôi lại bất động, nhìn những giọt mưa nhỏ xuống bên ngoài cửa sổ, mưa quất vào lá cây bạch dương, tí tách tí tách, giống như tiếng tằm ăn lá vậy.

Thị trấn nhỏ này một năm cũng không được mấy trận mưa, qua một lúc sau, bên ngoài ngã tư đường truyền đến tiếng đám trẻ con đang chơi đùa ầm ĩ.

Sau một lúc lâu, Tần Bạch Liên ngoài ý muốn thỏa hiệp, “Được, vậy con sinh nó đi, hy vọng về sau con không phải hối hận.” Bà nói gằn từng tiếng, giống như muốn đem lời nói của mình găm thật sâu vào lòng tôi, “Tiểu Ca, về sau con trăm ngàn lần đừng oán mẹ, mẹ đã ngăn cản con rồi.”

“Không oán.” Tôi lắc đầu, “Ai con cũng không oán.”

Tần Bạch Liên không liếc mắt nhìn tôi dù chỉ một cái, bà quay vào phòng bếp bắt đầu xử lí con gà mái già kia. Tôi đi đến bên cạnh hỗ trợ bà giết gà, sau đó tôi nhỏ giọng hỏi bà một vấn đề tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi.

“Mẹ, mẹ có hối hận vì đã sinh ra con không?”

Tần Bạch Liên: “Đương nhiên là hối hận, thời điểm sinh ra con, mẹ đã hối hận đến mức chỉ hận không thể nhét con trở vào trong bụng.”

Tôi cười ha hả: “Nhưng con thì không hối hận vì là con của mẹ.”

Tần Bạch Liên cứng đờ: “Không thấy mẹ rất hung dữ với con sao.”

Tôi: “Con biết là mẹ muốn tốt cho con.”

“Tốt sao?” Tần Bạch Liên cũng cười.

Thời điểm đứa nhỏ được ba bốn tháng, phản ứng mang thai của tôi đặc biệt nghiêm trọng, rõ ràng đứa nhỏ mới chỉ to bằng hạt đậu tương vậy mà đã có thể hành tôi đến mức này.

Tần Bạch Liên nói dựa vào kinh nghiệm của bà khi mang thai tôi thì trong bụng tôi bây giờ tám phần là con gái.

Tôi nói: “Con gái cũng tốt, làn da của Cẩn Du rất đẹp, nếu con bé giống anh ấy, khi đến tuổi dậy thì trên mặt sẽ không có mụn.”

Khóe miệng Tần Bạch Liên giật giật: “Làn da của con cũng rất đẹp, khuôn mặt trắng ngần.”

Tôi cười nhẹ: “Da của con rất dễ dị ứng, trăm ngàn lần đừng nên giống con.”

Sau khi mang thai, tôi bắt đầu viết nhật ký. Có lẽ bởi vì quá nhàm chán, có lẽ bởi vì mỗi ngày đều vô cùng chờ mong cục cưng lớn lên, cũng có lẽ bởi vì quá nhớ một người nên tôi bắt đầu có thói quen ghi vào nhật kí từng việc nhỏ nhặt.

Có khi viết rất nhiều, cũng có khi chỉ ngắn gọn một hai câu.

Tôi tìm được công việc thu ngân trong siêu thị, 6 tệ một giờ, mỗi ngày hai giờ. Vốn Tần Bạch Liên không hề đồng ý, bà nói bà có thể kiếm tiền nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào lay chuyển được tôi, đành phải theo ý tôi.

Vì muốn để cho mình nhìn trông già dặn một chút, tôi bỏ thói quen buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mà thay bằng một kiểu tóc của người lớn. Có đôi khi nhìn vào gương, tôi đều suy nghĩ, nếu như bây giờ Cẩn Du nhìn thấy bộ dạng này của tôi, liệu anh có nhận ra không?

Nghĩ nghĩ nghĩ, tôi thật sự rất muốn biết bây giờ anh đang làm gì, khóa quân sự của anh chắc đã xong rồi, anh lại đẹp trai như vậy, lúc học đại học nhất định sẽ có rất nhiều nữ sinh thích, nhiều người con gái xinh đẹp vây quanh như vậy, anh có thể…sẽ quên tôi không?

Thời điểm cục cưng được năm tháng, bụng tôi đã bắt đầu lộ rõ. Mà khí hậu ở vùng này cũng càng ngày càng lạnh, gió lạnh ở đây thật sự khiến tôi biết được cái gì mới gọi là gió lạnh tê tái.

Ngày sinh dự tính của cục cưng là ngày mùng 6 tháng 3. Tôi xé lịch chờ đợi từng ngày một, mỗi ngày đều chăm chú nhìn bụng mình, hận không thể giống như thổi bóng bay mà nhanh chóng thổi to lên.

Tần Bạch Liên mắng tôi không được gấp, ngược lại bà rất lo lắng cho tôi. Bà cho rằng cục cưng ở trong bụng tôi ầm ĩ như vậy khẳng định không phải không có nguyên do.

Vào lần xét nghiệm tháng thứ bảy, cục cưng bị phát hiện là có hai vòng cuống rốn quấn quanh gáy, bác sĩ an ủi tôi hiện tượng này cũng thường gặp, chỉ nhắc nhở tôi nên chuẩn bị sẵn sàng mổ đẻ.

Tôi không chán ghét việc mổ đẻ nhưng trong lòng vẫn luôn hy vọng là có thể đẻ tự nhiên bởi vì Tần Bạch Liên nói đẻ tự nhiên thì con sẽ thông minh hơn.

Tuy bác sĩ bảo hiện tượng này không gây nguy hiểm cho cục cưng nhưng thời thời khắc khắc tôi đều lo sợ không biết việc quấn vào gáy có ảnh hưởng đến tuần hoàn máu của cuống rốn hay không, cục cưng của tôi có thể vì vậy mà nhận được ít dinh dưỡng không?

Sau đó thực tế nói cho tôi biết không nên làm một người phụ nữ mang thai u buồn. Sau này, tôi vẫn luôn cho rằng cục cưng sinh non là tại tôi mỗi ngày đều suy nghĩ quá nhiều.

Cục cưng sinh sớm hơn ngày sinh dự kiến chừng hai tháng. Nhóc con này cũng thật giỏi chọn ngày, lại nhằm ngày 30 cuối năm để bác sĩ bế ra khỏi bụng tôi.

Tôi còn chưa kịp nhìn cục cưng lần nào, nhóc con đã bị y tá ôm đến lồng ấp.

Ngày hôm sau tỉnh lại, phòng bệnh cách vách truyền đến âm thanh từ chương trình mừng năm mới tết âm lịch được phát lại, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng cười đùa từ ti vi.

Tần Bạch Liên đưa cho tôi một bát canh gà: “Thằng bé tuy còn nhỏ nhưng may mắn là khỏe mạnh.”

Tôi hỏi Tần Bạch Liên: “Con có thể đi thăm nó không?”

Tần Bạch Liên tức giận quát: “Thằng bé bây giờ không thể rời khỏi lồng ấp được, nếu bây giờ con thật sự có thể xuống giường như con nói, vậy thì đi thăm nó đi.”

Tôi cười ngây ngô: “Mẹ, mẹ nói cho con cục cưng trông như thế nào đi.”

“Làm gì ra thế nào, xấu kinh khủng, mũi nhỏ mắt nhỏ, mặt nhăn nhăn giống y như con chuột.” Tần Bạch Liên nhìn nét mặt của tôi, lại bỏ thêm một câu, “Thực ra mẹ cũng không nhìn thấy rõ, cách xa quá.”

Trong ngực giống như được bao bọc bởi ấm áp, ấm áp đến mức cảm thấy thế giới xung quanh mình cũng ấm áp hơn nhiều, tôi mỉm cười với Tần Bạch Liên nói: “Cục cưng của con với Cẩn Du không thể nào xấu được, có lẽ còn phải đợi cục cưng lớn thêm chút nữa.”

Tần Bạch Liên cũng nở nụ cười, một bên nhắc tôi uống canh gà, một bên lại than thở mình chính là bà ngoại trẻ nhất bệnh viện này.

Tôi nghĩ, thực sự thì Tần Bạch Liên vẫn còn rất trẻ. Bà 20 tuổi sinh tôi, bây giờ mới có 38. Lần trước tôi đi siêu âm còn gặp một sản phụ lớn tuổi hơn so với bà.

Bốn mươi tám giờ sau khi phẫu thuật, rốt cuộc tôi cũng có thể xuống giường. Sản phụ cùng phòng nói với tôi: “Y tá không cho vào phòng giữ ấm, cô nên thừa dịp y tá không để ý mà lẻn vào.”

Tôi nói cám ơn.

Cô ấy nhìn tôi đánh giá, do dự hỏi: “Cô còn rất trẻ.”

Tôi gật đầu, không nói gì thêm, bước ra khỏi phòng bệnh.

Đi vào phòng giữ ấm, tôi thừa dịp y tá không để ý mà lẻn vào. Tần Bạch Liên nói đúng, cục cưng rất nhỏ, màu da hồng hồng, nếp nhăn cũng rất nhiều khiến cục cưng trông như một tên nhóc bị già vậy.

Tôi lau đi nước mắt ướt đẫm trên mặt, ngồi xổm xuống bên cạnh cục cưng nghẹn ngào thành tiếng.

Cẩn Du, anh biết không, con của chúng ta sinh ra rồi, nếu anh có thể nhìn thấy nó, nhất định sẽ rất bất ngờ vì sao nhóc con này vừa nhỏ vừa xấu như vậy. Nhưng tôi nghĩ, nếu anh biết đến sự tồn tại của tên nhóc này, nhất định cũng sẽ coi nó như châu báu vậy.

“Sao lại khóc?” Tần Bạch Liên đi đến bên cạnh tôi.

“ Bởi vì thật sự rất xấu…” Tôi ngẩng đầu, cố gắng đem nước mắt đã tràn ra hốc mắt chảy ngược vào trong.

Tôi Bạch Liên không chịu được trừng tôi một cái, sau đó nhìn cục cưng nằm trong lồng ấp: “Lúc con sinh ra cũng xấu không kém gì nó, bây giờ không phải bộ dáng cũng rất đẹp sao. Không cần lo lắng, trẻ con mới sinh ra kiêng kị nhất là thấy nước mắt của mẹ đẻ, xui xẻo.”

Tôi hấp hấp cánh mũi, khóe miệng cong lên mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ đặt cho nó một cái tên đi.”

Tần Bạch Liên: “Mẹ không đặt được, lần sau tìm một thầy tướng số rồi tìm cho thằng bé một cái tên, thuận tiện xem qua bát tự cho nó.”

ở bệnh viện ngây người hai tuần lễ, Tần Bạch Liên tới đón tôi và cục cưng xuất viện. Bởi vì cục cưng sinh non nên còn rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh còn chưa kịp chuẩn bị, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn Tần Bạch Liên đều đã chuẩn bị thỏa đáng hết rồi, không có một chút thua thiệt nào với cháu ngoại của bà cả.

Tần Bạch Liên nói: “Hộ khẩu của thằng bé sẽ rất khó làm, may mà đây chỉ là một vùng xa, dùng tiền là có thể làm xong.”

Tôi hỏi bà chúng ta còn có bao nhiêu tiền, nhưng Tần Bạch Liên không nói. Trong lòng tôi mơ hồ hiểu được số tiền Tần Bạch Liên lấy từ công ty của chú Trần có lẽ không phải là con số mà bà cho tôi biết.

Thế nhưng tôi cũng không nói gì, bởi vì hiện tại, sống sót mới là điều quan trọng nhất.

Tôi hầu như không có sữa, cho nên cục cưng chỉ có thể uống sữa bột. Thỉnh thoảng Tần Bạch Liên sẽ đưa thằng bé tới nhà hàng xóm bên đường cũng có trẻ nhỏ uống nhờ mấy ngụm sữa.

Thằng bé rất ngoan ngoãn, mỗi ngày đều không khóc không náo. Có đôi khi tôi còn hoài nghi rốt cuộc thằng bé có phải là do tôi sinh ra không. Nhưng mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt cục cưng càng ngày càng giống Cẩn Du, trong lòng tôi càng thêm khẳng định, đây nhất định là do thời gian mang thai tôi đều nhớ về anh cho nên hại cục cưng của tôi sinh ra đã u buồn.

Tần Bạch Liên mua cho tôi một cái điện thoại di động, còn có chức năng chụp ảnh. Thời đó, điện thoại di động là một món đồ rất quý giá, đầu tiên tôi còn oán thán Tần Bạch Liên tiêu xài lãng phí nhưng sau đó lại không rời tay chụp ảnh cho cục cưng.

So với khi mới sinh ra, trẻ con sau một tháng lớn lên rất nhiều, có đôi khi cục cưng còn nhoẻn miệng cười.

Tần Bạch Liên nói: “Thằng bé rất thông minh, còn nhỏ như vậy đã biết cười rồi.”

Tôi vuốt ve làn da mềm mại của cục cưng, nói: “Giống ba nó.” Sau đó tôi lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nhóc, trong lòng ấm áp đến tột độ.

Tần Bạch Liên sững sờ một lát, sau đó bà hỏi tôi: “Thật sự không muốn gọi điện thoại cho ba thằng bé sao, thực ra chỉ cần không nói ra nơi ở của mẹ, các con vẫn có thể ở chung một chỗ.”

“Không cần, ba người chúng ta cùng ở chung một chỗ là tốt rồi.” Tôi ôm cục cưng vào trong ngực, cúi đầu đáp.

Tần Bạch Liên nhún nhún vai: “Tùy theo con, không gặp nó cũng được, mẹ cũng không cần lo lắng bạn trai con sẽ báo với bác của nó.”

Tết âm lịch qua đi, thời tiết bắt đầu ấm trở lại, tôi không thường xuyên ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng ôm cục cưng ra bên ngoài hiên phơi nắng một chút.

Ngã tư đường cách đó không xa có một cửa hiệu cắt tóc, cứ 9 giờ sáng cho tới 12 giờ đêm sẽ bật nhạc rất to, có lần chỉ bật duy nhất một bài hát, hình như tựa đề là “Nhớ nhung cũng là một loại bệnh”.

Thời điểm tôi nghe bài hát này liền suy nghĩ, nếu nhớ nhung thật sự là một loại bệnh thì tôi nhất định đã nặng đến nguy kịch rồi. Nhưng bệnh lâu ngày cũng sẽ thành thói quen mà thói quen rồi cũng sẽ trở thành một phần của cuộc sống, tựa như hô hấp vậy.

Sau đó một thời gian, cục cưng sẽ nhếch miệng cười thành tiếng. Tôi phát hiện thời điểm thằng bé mỉm cười thật sự rất giống với Cẩn Du nhưng Tần Bạch Liên lại nói thằng bé giống tôi hơn, bất kể là cái mũi hay cái miệng.

“Đôi mắt có thể giống ba nó nhưng lông mi vẫn giống con, bạn trai con có hàng mi dày hơn một chút.” Ngày đó Tần Bạch Liên đến trường cũng có gặp qua Cẩn Du cho nên vẫn còn chút ấn tượng.

Thời điểm cục cưng được ba tháng, Tân Bạch Liên cho tôi biết bà đã liên hệ được với một thầy tướng khá nổi tiếng. Bà đang chuẩn bị đưa tôi với cục cưng đến gặp thầy tướng đó, thuận tiện đặt cho cục cưng một cái tên thật hay, bởi vì không thể nào cứ gọi cục cưng cục cưng mãi được.

Ngày hôm sau rời khỏi nhà, đứng chờ xe bus lại phát hiện quên mang ô, Tần Bạch Liên dặn tôi chờ ở đó, để bà trở về lấy.

Nhưng tôi không đợi được Tần Bạch Liên, đến khi tôi trở về nhà, bà đã bị đưa đi rồi.

Tôi biết rồi cũng sẽ có ngày này, Tần Bạch Liên cũng biết nhưng bà nói không việc gì, cảnh sát sẽ không tìm đến địa phương hẻo lánh này. Nhưng trên thực tế, tôi và bà đều đã sơ sót. Buổi tối hôm 30 đó, khi tôi đau bụng, Tần Bạch Liên không dám đưa tôi đến phòng khám tư cho nên bà dùng chứng minh thư của mình đăng ký ở bệnh viện công.

Tần Bạch Liên cứ như vậy bị mang đi. Lúc trước bà từng nói với tôi, bà rất sợ cô đơn, không muốn phải ngồi tù. Nhưng Trần Úc Lâm nhất định phải kiện bà, chỉ có như vậy ông ấy mới thoát tội.

Trong phòng khách còn có hai cảnh sát đang đợi tôi, bọn họ muốn đưa tôi về thành phố Z, lúc nhìn thấy đứa trẻ trong lòng tôi thì không nhịn được hỏi một câu: “Đứa trẻ này là?”

Tôi cúi đầu: “Các anh nói nhỏ chút, đừng đánh thức con tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.