Quả Táo Nhỏ

Chương 13: Chương 13: Đập chết cậu




Đại ân đại đức sáng nay, muốn báo đáp thế nào?

Bởi vì hôm nay cô nói giúp anh sao? Không nghĩ tới vị đại gia này lại là người có ơn tất báo... Xem ra, trước kia cô đã hiểu lầm anh. Mặc dù anh có chút kì quái, lại có chút độc mồm độc miệng, bình thường còn thích bắt nạt cô, nhưng hoá ra, anh vẫn có nhiều điểm tốt.

Nghĩ như vậy, Đóa Miên nở nụ cười, xua xua tay, ngước cổ lên nói: “Đều là bạn học, không cần khách khí như vậy đâu.”

Cận Xuyên rũ mắt nhìn cô vài giây đồng hồ, sau đó cười một tiếng.

Đóa Miên nhất thời thất thần.

Cận Xuyên trong ấn tượng của cô vẫn luôn là một bộ dạng vừa lưu manh, vừa bất cần đời. Nhưng hóa ra, khi anh cười cũng rất ôn hòa.

Không thể không thừa nhận, anh cười, thật đẹp mắt.

Tiếng nói cười vẫn rộn rã, tiếng gió thổi vẫn vi vu, nhưng trong lòng cô chợt chững lại.

Sau đó, Cận Xuyên nhả khói, ngồi xổm trước mặt cô.

“Nói đi, cậu muốn thế nào?” Anh híp mắt, hững hờ nói.

Mùi khói nồng đậm trực tiếp phả vào mặt cô.

Đóa Miên có chút hoảng, dịch người về phía sau một chút: “... Cái gì mà muốn thế nào?”

“Lúc sáng đã giúp tớ.”

“... Tớ chỉ là thuận miệng nói ra một câu thôi. Cậu mới chuyển đến không lâu, cậu không biết được lúc Chu lão sư nổi giận thì đáng sợ thế nào đâu.”

Cận Xuyên nhìn chằm chằm cô, nhíu mày: “Vậy sao?”

Đoá Miên cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu để cùng anh mặt đối mặt, cô vẫn kiên trì gật đầu: “Đúng.”

Đương nhiên là thế rồi.

Không thì... còn có thể vì gì nữa? Đóa Miên có chút mơ màng suy nghĩ

Cận Xuyên nghe xong, anh cười nhạo, cố ý kẽo dài âm cuối: “Có đúng không?”

“?” Đột nhiên không khí lại mang chút kì quặc?

“Học sinh giỏi chắc hẳn sẽ không gạt người đâu.” Trong mắt anh bỗng hiện lên một tia hứng thú.

“...” Đóa Miên nhíu mày, dùng ánh mắt mơ hồ nhìn Cận Xuyên: “Tại sao cậu nói vậy?”

Gương mặt tuấn tú kia xích lại gần cô, đôi môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt phun ra mấy chữ: “Ai nói láo, mặt liền đỏ.”

“...” @@@

Chuyến dã ngoại nhanh chóng kết thúc, Đóa Miên vẫn nhớ lại đoạn hội thoại cùng Cận Xuyên ở bên hồ. Người kia dùng bộ mặt cực kì vô sỉ, ngũ khí chế nhiễu nói: “Ai nói láo, mặt liền đỏ.”, sau đó trực tiếp đứng dậy đi vô cùng hiên ngang.

Cô vẫn ngồi yên tại chỗ, khuôn mặt lúc đỏ lúc tái, rất giống một chú tắc kè hoa.

Về đến trường cũng đã là ba giờ chiều.

Đám học sinh đã chơi nửa ngày nhưng tuyệt nhiên chưa mỏi, trên đường về vẫn líu ríu trò chuyện.

Cả xe chỉ có hai người rất yên tĩnh.

Một là tài xế lái xe, hai là Đóa Miên. Lúc này, cô tinh thần sa sút, mệt mỏi dựa đầu vào cửa sổ xe.

“Cậu bị gì vậy? Sao không nói câu nào?“. Trương Hiểu Văn đưa vào miệng một cái kẹo, rũ tay hỏi cô: “Tâm tình không tốt sao?”

Người kia gật gật, quay đầu, nghiêm túc hỏi: “Lúc nói láo, mặt lại đỏ, có phải rất xấu hổ không?”

“...” Bạn học Trương chưa tiếp thu được câu hỏi: “Hả?”

“Trả lời tớ đi.” Cô đưa tay nhéo má chính mình: “Lúc nói láo, mặt lại đỏ, có phải rất xấu hổ không?”

Trương Hiểu Văn nghiêm túc suy nghĩ chừng hai giây, sau đó nghiêm mặt trả lời: “Đương nhiên rất xấu hổ. Nói láo còn đỏ mặt, còn không bằng một học sinh tiểu học đấy chứ!”

“...” Nghe vậy, cái người mà “còn không bằng học sinh tiểu học” kia càng thêm sa sút tinh thần.

Một lát, cô quay đầu nhìn về hàng cuối cùng. Trong xe, không khí rất náo nhiệt, mọi người la hét ầm ĩ, đều ngồi tụ tập với nhau để vui đùa. Vì vậy, ghế phía cuối rất trống, duy chỉ có cái ghế cạnh cửa sổ được một nam sinh ngồi.

Người kia nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, mày nhíu lại, hiển nhiên không thoải mái.

Lại ngủ rồi.

Ngủ nhiều như vậy, ban đêm không đi trộm gà thì chắc cũng là trộm chó.

Đóa Miên than thầm

Bỗng nhiên, cô lại nhớ đến khoảnh khắc bên hồ. Cận Xuyên đi được vài mét thì anh quay đầu lại, lười biếng hỏi: “Có thích ăn lẩu không?”

Đóa Miên chưa hiểu: “Cái gì cơ?”

“Chiều mai tớ mời cậu đi ăn.”

***

Kỳ thật, liên quan tới việc được mời cơm, Đóa Miên vốn muốn cự tuyệt. Nhưng đến giờ, cô vẫn chưa có từ chối.

Dù sao người kia tàn bạo như vậy, nếu bị đánh ba cái thì cũng...

Khụ, khụ! Đóa Miên không muốn nghĩ nữa...

Dù sao, cô cũng phải từ chối lời mời này.

Nghĩ một lát, cô quyết định dùng phương pháp cổ xưa nhất, văn minh nhất mà cũng thân thiệt nhất - truyền giấy.

Giờ tự học Vật lý, cô đem tờ giấy nhỏ đút vào hộp bút hình chú mèo cầu tài. Thừa dịp thầy giáo không để ý, cô nhanh tay mắt lẹ ném xuống bàn dưới.

Vừa vặn, chiếc túi nhỏ rơi vào chính giữa bàn học Cận Xuyên.

“...” Anh trừng mắt, nhìn con mèo béo trên vỏ hộp, lại nhìn cái người bàn trên. Anh đưa tay, rút từ trong chiếc túi ra một tờ giấy.

Trên giấy là một dòng chữ nhỏ: Chuyện ăn cơm chiều thứ bảy vẫn nên thôi đi, mọi người đều là bạn học, giúp đỡ nhau là lẽ thường tình. Cậu không cần quá tốn kém.

Cận Xuyên híp mắt lại.

Vài giây sau, anh vò tờ tin nhắn thành một cục, ném vào hộp bút của cô. Sau đó, anh gõ gõ vào lưng cô.

Đoá Miên giật giật, sợ lão sư nên không dám quay đầu. Cô chỉ luồn một cánh tay về phía sau, mò mẫm lung tung.

Cô sờ sờ nửa ngày đều không tìm được.

Đóa Miên nhíu mày, cánh tay lại càng cố vương xuống. Cô sờ đến một bàn tay. To, thô ráp, khớp xương rõ ràng, nhiệt độ... có chút lạnh.

Hả?

“Đại tiểu thư, định sờ ngực tớ sao?” Phía sau truyền đến một giọng nói đã mất kiên nhẫn.

“...Thật xin lỗi, xin lỗi.” Đóa Miên suýt cắn lưỡi, mặt ửng đỏ, nhanh chóng quay đầu tìm chiếc hộp bút, không dám nhìn thẳng vào anh.

Nhịp tim có chút nhanh hơn bình thường.

Đóa Miên hút một hơi thật sâu, mở hộp bút ra, tìm tờ giấy xem. Cô sửng sốt, anh chưa thèm trả lời.

“...” Cô không biết phải làm sao

Ý gì vậy? Đọc rồi mà còn không thèm trả lời! Vậy cô từ chối thành công, hay thất bại?

Đóa Miên cứ như vậy rơi vào trầm tư.

Sau một giờ, tiếng chuông hết giờ vang lên. Các bạn cất hết sách vở, như ong vỡ tổ lao ra khỏi phòng học. Chỉ một thoáng, tòa nhà dạy học đông nghìn nghịt, so với chợ còn náo nhiệt hơn.

Tổ trực nhật cầm lấy chổi, bắt đầu quét dọn vệ sinh.

Đoas miên chậm chạp cất đồ dùng, lặng lẽ nhìn bàn dưới.

Cận Xuyên cũng đang dọng sách vở.

Ước chừng một phút sau, anh đứng dậy, trực tiếp ra khỏi phòng học.

“...” Cứ như vậy mà đi sao?

Đóa Miên ngẩn ngơ, sau khi lấy lại tinh thần, cô tranh thủ cầm balo chạy ra ngoài.

Rốt cục cô cũng đuổi kịp Cận Xuyên.

“Cận.. Cận Xuyên...” Đóa Miên khom lưng, thở hồng hộc, mỗi chữ thốt ra đều khó khăn: “Cậu chờ một chút, tớ có chuyện muốn nói...”

Vừa nói xong, người kia liền dừng lại.

Chung quanh, ban đêm phủ kín cảnh vật. Sự náo nhiệt ban nãy đã rời đi, để lại một không gian tịnh mịch.

Cận Xuyên trên tay cầm điếu thuốc lá, chờ cô tiếp lời.

Đóa Miên cố gắng hít mấy ngụm khí lớn. Xong, cô hắng giọng một cái, tiến lên mấy bước trước mặt anh mà nói: “Cậu nói mời tớ ăn cơm, tớ đã nghĩ rồi, tớ...”

“Tớ không thích thiếu nợ người khác.” Cận Xuyên nhả khói, ngữ khí rất nhạt cắt lời cô: “Cho nên...”

Cho nên cái gì?

Anh cúi người xuống, đôi môi mỏng mơ hồ dán vào lỗ tai cô, gằn từng chữ uy hiếp: “Cậu không đến, tớ liền đập chết cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.