Quả Táo Nhỏ

Chương 15: Chương 15: Lão tử cũng là do gặp gỡ cậu




Đóa Miên đen mặt trả sách lại.

Rời khỏi shop, trời bên ngoài đã dần tối.

Bỗng nhiên gió nổi lên, bụi bay tứ tung, mắt cô nhanh chóng đầy bụi bay vào, nước mắt cũng ngẫu nhiên chảy ra. Trong mơ màng, cô thấy Cận Xuyên đứng cách đó không xa, anh ung dung đứng dưới ánh đèn, tay cầm điếu thuốc quen thuộc.

Do ánh sáng, Đóa Miên không nhìn rõ được biểu cảm của anh. Nhưng nghĩ cũng biết, không phải anh đang ngẫm nghĩ thì cũng là lạnh lùng, không có biểu cảm thứ ba.

Cô đi qua, vừa dụi mắt vuừa nói: “Cậu không phải nói sáu rưỡi mới ăn sao? Đến sớm vậy!”

Cận Xuyên chỉ đáp vỏn vẹn hai chữ: “Rảnh rỗi.”

“...” Đóa Miên im lặng.

Cũng đúng, không phải ai cũng ăn rồi đi bắt nạt người khác như anh.

Hai người một trước một sau đi đến quán lẩu đối diện.

Tiệm này rất nổi, đều phải đặt trước ba ngày mới có bàn. Vừa vào cửa, Đóa Miên liền cảm nhận được hơi nóng nhào tới trước mặt.

Hỏa ca đã đặt bàn trước, là phòng tên “Tương Tiến Tửu” tại tầng hai.

Đóa Miên ngồi xuống đối diện nam sinh kia, có chút câu nệ. Bởi vì không biết nên làm gì, cô chỉ cầm cốc nước, không ngừng uống.

Cận Xuyên đang nghịch bật lửa, không nói gì.

Cô cũng không bắt chuyện.

Không khí yên tĩnh lại có chút xấu hổ.

Đúng lúc này, cửa phòng đẩy ra, nhân viên đi đến: “Chào anh chi, cho hỏi hiện tại anh chị muốn dùng món chưa ạ?”

Cận Xuyên tiện tay ném thực đơn cho Đóa Miên.

“... Tớ gọi sao?” Cô cười, ngại ngùng đọc tên những món mình muốn ăn, chút lại hỏi Cận Xuyên: “Cậu muốn ăn gì?”

Cận Xuyên nói: “Gì cũng được.”

“...” Đã vậy, cô liền tùy tiên gọi vài món.

Một phút sau, Đóa Miên đưa thực đơn cho phục vụ.

Không khí lại nhanh chóng trầm xuống.

Nhưng mà, trầm mặc cũng không phải là xấu. Đóa Miên co chút cảm thấy may mắn. Nếu vị đại gia đối diện kia muốn cùng cô thao thao bất tuyệt, cô sẽ còn phiền não hơn.

Không nói lời naò, vậy liền ăn đi. Dù sao mình cũng không tốn tiền!

Đóa miên tập trung lực chú ý vào bàn mỹ thực trước mặt.

Cận Xuyên châm thuốc, nhìn chằm chằm cô, chỉ ăn vài miếng.

Không đến bảy giờ tối, Đóa Miên đã cảm thấy no, da bụng căng phình.

“Ngon không?” Anh quét mắt nhìn bàn ăn gần rỗng tuếch.

“Có.” Đóa Miên gật đầu.

Cận Xuyên nhanh chóng đi ra ngoài tính tiền.

Cô đảo mắt, ngoái nhìn bóng lưng Cận Xuyên... Cô liền cảm thán, cặp chân kia thật xinh đẹp. Thon dài cân xứng, tuyệt đối không giống chân của một đấng nam nhi.

Tướng mạo lại còn đẹp trai, dáng người thì tuyệt phẩm, chỉ là tính cách...

Quả nhiên, con người không ai hoàn hảo.

Nhưng bữa cơm này cứ nhẹ nhàng mà kết thúc như thế, hoàn toàn không giống với dự kiến của Đóa Miên. Cô ở trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra.

Cô ghé mắt.

Cận Xuyên đang đứng tựa vào cửa, cúi đầu hút thuốc, thở một hơi ra, màu trắng của khói lại làm cho khung cảnh thêm chút mơ hồ. Sau đó, anh miễn cưỡng nói: “Còn sớm, tìm một chỗ đi chơi không?”

***

Đóa Miên vốn cho rằng Cận Xuyên nói đi chơi là đi chơi game. Nhưng cô đã sai.

Mười phần sai.

Cận Xuyên trực tiếp mang cô đến quán rượu.

Nhìn ngọn đèn bảy màu chiếu loạn xạ, nghe âm thanh bốc lửa như làm thủng màng nhĩ, Đóa Miên khóe miệng giật giật một cái.

“... Vào đó sao?” Đóa Miên quả thực kinh ngạc không nói lên lời.

Cận Xuyên nhìn cô một chút: “Không phải đến đây để ngắm.”

“... Loại địa phương này...” Đóa Miên vừa đi vừa nuốt nước bọt: “Không tốt lắm đâu. Nếu trường học biết sẽ kỉ luật nghiêm đấy.”

“Loại địa phương này? “ Cận Xuyên tùy ý nói.

Đóa Miên nhíu mày, chậm rãi chắt lọc từng câu chữ trả lời: “Đúng đấy, cảm giác thật không đứng đắn một chút nào.”

Lời vừa nói ra, Đóa Miên liền hối hận không thôi.

Bởi vì cô nói xong, trong nháy mắt, biểu cảm của Cận Xuyên biến đổi không ngừng. Đầu tiên thì cười rộ, sau đó lại lạnh lùng.

“...” Biểu cảm gì vậy?

Khinh bỉ cô sao?

Đóa Miên mím môi, trong lòng hơi tức giận.

Giây lát, Cận Xuyên ném tàn thuốc xuống đất, vòng qua cô, đi thẳng đến lề đường đón xe. Đúng lúc một chiếc taxi chạy đến, anh gọi cô.

“Qua đây.”

“...” Đóa Miên đi qua, cau mày không nói gì.

“Lên xe.” Cận Xuyên lãnh đạm cười, ga lăng mở cửa cho cô: “Học sinh giỏi, nói cho tài xế địa chỉ nhà cậu.” Sau đó anh quay người rời đi.

Tiếng bước chân xa dần.

Học sinh giỏi? Anh lại gọi cô như vậy.

Cô không có tên sao?

Đóa Miên đứng tại chỗ cắn môi, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu. Cô đóng cửa xe lại, sau đó chạy đến chỗ nam sinh kia.

Đóa Miên lớn tiếng: “Này!”

Cận Xuyên đứng vững, nhíu mày quay lại nhìn cô.

“Có qua có lại.” Cô mỉm cười: “Cậu mời tớ ăn cơm, tớ mời cậu uống rượu, đi thôi!”

Đóa Miên lần đầu tiên bước vào quán bar.

Thẳng thắn mà nói... Cảm giác không tốt cho lắm...

Mùi thuốc lá nồng đậm, tiếng nhạc to vang trời, còn có vài người trên sân khấu ôm đàn guitar điện điên cuồng gào thét. Có thể nói, nhận thức của Đóa Miên hoàn toàn đổi mới.

Điên cuồng.

Lại dã tính.

Cô ngồi trên ghế salon dài, tay cầm cốc nước chanh, mắt nhìn mũi, tay chân cũng không biết để chỗ nào. Cô như tách biệt với cảnh tượng trong này.

Cận Xuyên dạng chân ngồi cạnh cô, gõ bàn một cái, đôi môi khép mở như đang nói gì đó.

Chung quanh, tiếng âm nhạc ồn ào. Đóa Miên một chữ cũng không nghe thấy.

Cận Xuyên liền hét vào tai cô: “Vừa rồi con mẹ nó ai nói mời tớ uống rượu?”

“...” Đóa Miên trầm mặc hai giây, rồi cô cũng hét lên mồi tiếng: “Tớ!” Xong, từ đống bia trên bàn, cô lấy ra một chai gì đó. Cầm lấy, cô rót vào trong ly một ít, như một đấng nam nhi.

Rồi cô nhìn Cận Xuyên, nâng ly: “Tớ uống xong rồi nói.”

Cận Xuyên nhíu mày, nắm lấy cổ tay cô, ngăn lại: “Tớ nói đùa, nghe không hiểu à?”

“Tớ lại không đùa giỡn với cậu.” Đóa Miên đẩy tay anh ra, ngửa cổ uống hết.

Mặc cho nồng độ cồn không cao, nhưng Đoá Miên lần thứ nhất uống rượu, vị giác liền bị kích thích, một chút nữa thì phun ra ngoài.

Cận Xuyên trực tiếp cướp lấy ly của cô.

“Cậu nổi điên cái gì?” Anh nhàn nhạt nhìn cô.

“Cậu mới nổi điên ấy.” Đóa Miên cảm thấy có chút choáng, cũng không biết là tại chung quanh quá ồn ào hay là do tác dụng của cồn. “Mang người ta tới quán bar lại không cho uống rượu,vậy cậu dẫn tớ đến chỗ này để khoe khoang cậu ngàn chén không say à?”

“...” Cận Xuyên thu mắt lại, lấy ra một điếu thuốc, không thèm để ý cô nữa.

Đóa Miên cầm ly rượu lên, ánh mắt rất chuyên chú quan sát anh.

Cận Xuyên liếc cô một cái, ánh mắt mang ý cảnh cáo rõ ràng.

Ai ngờ, cô không lùi lại tiến, cứ thế trực tiếp xích gần lại anh, nói: “Bạn học Cận Xuyên...”

Anh không lên tiếng. Hơi thở của đối phương mang đầy mùi cồn rượu, lại có hương vị của son môi.

Giọng nói của cô rất chân thành: “Tớ cảm thấy cậu có điều muốn hỏi tớ nha!”

“...” Cận Xuyên dừng lại, nghiêng đầu, nắm cằm cô dò xét. Hai bên má hồng hồng, mắt óng ánh. So với bình thường, thật là một trời một vực.

“Cậu?” Cận Xuyên sát gần cô mấy phần, chau mày nói: “Một chén liền say?”

Đóa Miên mơ mơ màng màng, vô ý thức nắm chặt bàn tay to lớn kia, tiếp tục: “Nói cậu là học sinh giỏi, cậu lại hút thuốc, uống rượu, còn đánh nhau, trốn học. Nói cậu là thiếu niên bất lương, cậu lại học tốt như vậy. Nói cậu lạnh lùng, cậu lại ra tay làm việc tốt. Nói cậu là thiếu niên tốt... chắc chính cậu còn không tin?”

Cận Xuyên tròn mắt nhìn cô nắm chặt tay anh. Một lát, anh lạnh nhạt nói: “Điện thoại của cậu?”

“...” Cô nháy mắt mấy cái, lấy điện thoại ra đặt vào tay anh.

Cận Xuyên trực tiếp nhận lấy.

Màn hình khóa. Anh yên lặng vài giây, cầm ngón trỏ của cô lên thử dấu vân tay. Sau đó, anh mở phần danh bạ, gọi cho bạn học Trương Hiểu Văn kia.

“Bạn học Cận Xuyên... Tớ nói cho cậu một bí mật.” Đóa Miên đầu óc càng choáng váng, lời nói còn có chút không rõ ràng, tiếp tục cọ cọ vào tay anh: “Có được không?”

Bên kia, Cận Xuyên vừa mới gọi xong, bàn tay liền ngăn cô lại, gật đầu nói được.

“Tớ muốn nói nhỏ.”

“Ừ.”

“Không thể để người khác nghe thấy.”

“Chỗ này chỉ có tớ và cậu.”

Đóa Miên nghe xong liền an tam, cười ngây ngô nói từng tiếng chậm rãi: “Tớ rất ghen tị với cậu.”

Cận Xuyên có chút buồn cười: “Ghen tị?”

“Cậu không giống với người khác, cậu đặc biệt tự do, tùy tâm sở dục*...” Sau đó cô chỉ vào mình: “Không giống tớ...”

(Tùy tâm sở dục: không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm)

Cận Xuyên nhìn chằm chằm cô: “Cậu biết mình đang nói gì không?”

Đóa Miên giống như không nghe thấy câu này, nhắm mắt lại, cười nói: “Nếu có một ngày, tớ cũng được như cậu thì thật tốt.”

Nói xong, cô trực tiếp dựa vào lồng ngực anh.

Cận Xuyên nhíu mày, vỗ nhẹ lên mặt cô: “Đóa Miên?”

“Cạn ly...”

Anh yên lặng vài giây, sau đó gọi phục vụ tính tiền, ôm lấy cô đi về phía củ chính, ngữ khí không kiên nhẫn mang theo chút bất đắc dĩ: “Lão tử cũng là do gặp gỡ cậu.”

Lời của Editor:

Hôm nay tớ đi chơi từ sáng, 10 rưỡi tối mới bắt đầu edit cho các cậu.

Mặc dù đã qua ngày mới được vài phút nhưng xí xóa cho tớ nhé! *nháy mắt*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.