Quả Táo Nhỏ

Chương 28: Chương 28: Quả táo nhỏ của tớ




Editor: Apple

Câu nói này thành công khiến Đóa Miên đỏ mặt.

Cả người anh vốn mang khí chất lười biếng, kéo dài âm cuối rồi nhíu nhẹ lông mày như thế, trông thật vô lại. Đóa Miên phát hiện gương mặt anh, lúc thì lạnh như thể đóng băng, nhưng khi băng tan, thì kỳ thật rất thích hợp làm cái loại biểu cảm không đứng đắn như thế này.

Đóa Miên mặt đỏ bừng, nói quanh co, hơn nửa ngày mới nhẹ giọng lúng túng phun ra mấy chữ: “... Cứ nói đùa.”

Cận Xuyên nhìn chằm chằm cô, nhàn nhạt hỏi: “Cậu cảm thấy tớ đang nói đùa?”

“... Đúng thế.” Chẳng lẽ là thật lòng?

Không thích tách ra với cô, còn muốn bên cạnh cô, những lời này thật dễ khiến người ta hiểu lầm.

Đúng lúc này, một âm thanh từ bên ngoài phòng học truyền tới: “Đóa Miên, Bàn Đinh gọi cậu tới phòng làm việc đem sách bài tập về phát.”

Không biết tại sao, nghe lời này, Đóa Miên lại có cảm giác được giải thoát.

“Được rồi.” Cô lên tiếng, nhanh chóng đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, dũng khí quay đầu lại nhìn Cận Xuyên cũng không có.

Trên hành lang không ít người.

Người thì tựa vào lan can nghe nhạc, người thì đứng chơi điện thoại. Kì thi kết thúc, cả dãy nhà năm ba khôi phục sức sống, các bạn học đùa giỡn chạy đuổi nhau toán loạn.

Đóa Miên từ phòng giáo viên ra, ôm một chồng sách thật nặng, đi trên hành lang, dường như có điều suy nghĩ.

Mặc dù ngữ khí Cận Xuyên không đứng đắn, tư thái hoàn toàn là vẻ cà lơ phất phơ nói đùa, nhưng có một chút cô phải thừa nhận, khi anh nói những lời kia, sâu trong nội tâm cô cảm thấy một niềm vui sướng.

Tới bây giờ, cô vẫn rất tò mò về Cận Xuyên.

Trong lòng cô, anh tựa như một chiếc thuyền dũng mãnh, vĩnh viễn đi ngược dòng. Bộ dạng lười nhác, phách lối của anh, lúc nói cười liền làm cho cô ảo tưởng vô số lần. Người như anh, khó mà không bị hấp dẫn.

Cô rất muốn khám phá thế giới của anh.

Vì vậy, cô đã cùng anh hứa hẹn đạt được top 300 PUBG.

Nhưng tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, cô vừa rồi sinh ra cảm giác vui vẻ, sung sướng, hình như không hề liên quan đến sự tò mò, hiếu kì về anh.

Đóa Miên nhíu mày, cắn môi suy tư.

Vừa lúc đi qua lớp 12-9, một nữ dinh đang tựa trên lan can, thả hồn vào âm nhạc. Trong điện thoại nữ sinh kia là một giọng hát thu hút.

“Nếu có một ngày em muốn đi lang thang,

Không phải bởi vì em chán ghét quê nhà,

Không phải bởi vì mùa đông nơi đây quá dài.

Nếu một ngày em không còn sầu não,

Không phải vì em đột nhiên trường thành,

Không phải bởi vì có trời đưa em đến một nơi thiên đường.

Mà là em rốt cục cũng ở bên cạnh anh.”

...

Đóa Miên cong môi, bất tri bất giác hát theo. Cô đã từng nghe qua bài này, Trương Hiểu Văn từng long trọng đề cử với cô, nhớ mang máng tên bài này gọi là: Xa không thể chạm ngươi*

(Vì tớ search Google mãi không ra nên đành để nguyên bản Convert)

***

Sáng thứ bảy, Đoá Miên nhận được một cuộc điện thoại từ cô giáo ở trung tâm nói rằng hôm nay được nghỉ vì nhà cô cô có việc đột xuất. Đoá Miên rất bình tĩnh vâng một tiếng, sau đó đó vui sướng, chỉ thiếu nhảy lên mặt bàn. Cô liền gọi cho Lục Dịch.

“Hey mate?” (Chào huynh đệ?)

“Huynh cái mẹ nhà cậu!” Trong điện thoại, Lục Dịch bực mình, hiển nhiên là vừa bị cô đánh thức: “Vào cuối tuần, lại trong lúc người ta say giấc nồng lại làm phiền. Cậu như thế là rất thất đức.”

“... Thật xin lỗi.” Không cần phải học, Đóa Miên tâm tình rất tốt: “Buổi chiều muốn đi chơi game không?”

Lục Dịch xùy một cái: “Chà, ngài giờ là siêu cấp đại thần, còn để ý đến người bần hèn này sao?”

“Yên tâm. Tớ sẽ không ghét bỏ người bạn nghèo hèn này đâu.”

Lục Dịch sặc máu: “Cảm ơn người anh em.”

“Đi đâu chơi?”

“Ngài là đại thần, ngồi quán game bình thường mất giá trị bản thân.” Lục Dịch trêu chọc cô vài câu, ngáp một cái, nói: “Biết đường Bạch Mã không? Chỗ ấy có một quán game tên là SHEN. Trang thiết bị hiện đại nhất J thị. Đại thần muốn đi hưởng thụ một chút không?”

Trang thiết bị hiện đại nhất J thị?

Đóa Miên nghe xong liền động tâm. Cô chơi PUBG đều dùng máy tính ở nhà, chuột, bàn phím, tai nghe đều là hàng vài chục tệ. So sánh với trang bị của tuyển thủ chuyên nghiệp đều thua xa.”

“Có thể...” Cô nháy mắt mấy cái: “Nhưng mà, thiết bị tốt như vậy, có phải đắt lắm không?”

“Khu tốt nhất năm mươi tệ một giờ. Khu thấp nhất là hai mươi tám. Nữ sinh thường ở khu thứ hai.”

“...” Đóa Miên che giấu trái tim nhỏ bé đang rỉ máu. Tháng này, tiền tiêu vặt của cô còn một trăm tám mươi tệ. Ngồi khu thấp nhất cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.

“Ừ. Vậy cậu gửi địa chỉ cho tớ.”

“Mấy giờ?”

“Một rưỡi nhé?”

“Oke.”

Cuộc gọi kết thúc. Đóa Miên nhìn trời, mở tủ ra tìm lấy một bộ quần áo tương đối mát mẻ thay ra, nhìn thời gian, còn khoảng hai, ba tiếng. Cô mím mím môi, nằm lên giường chơi điện thoại.

Mở Weibo, cô theo thói quen tiến vào trang chủ của MYS.

Bài đăng mới nhất là tối hôm trước, nội dung như sau: PUBG Châu Á sẽ diễn ra buổi khai mạc vào cuối tháng mười hai tại Seoul, Hàn Quốc. Chúc mừng MYS – đại diện của Trung Quốc tham dự cuộc thi toàn Châu Á.

Bài viết có 20000 lượt thích, 4500 lượt bình luận.

Dưới là một hình ảnh.

Trong tấm hình là một không gian rộng rãi màu trắng, hẳn là phòng huấn luyện của MYS. Chính giữa là bóng lưng của bốn chàng trai trẻ, ngồi trên ghế chuyên dụng, trước mặt bày ra bốn chiếc máy tính.

Đóa Miên nhìn chằm chằm bức hình này một lúc, bỗng nhiên hơi nhíu mày, đem hình phóng to lên.

Vị trí số hai từ bên phải sang, cả người tựa lưng vào ghế dựa, tư thái nhàn hạ, một cánh tay tùy tiện đặt lên phần tay ghế, thong dài, rắn chắc, đường cong trôi chảy, năm ngón tay lộ khớp xương rõ ràng.

Cái tay này... Khá quen.

Đóa Miên híp mắt, mấy giây sau, phóng hình lên to nhất. Quả nhiên cô không nhìn lầm. Người này quả thực đang nghịch một món đồ chơi màu đỏ nhỏ nhỏ.

Nhưng rất mơ hồ, cô không rõ cụ thể nó là gì.

Đóa Miên chẹp miệng, nhấn vào khu bình luận.

Bạn trên mạng 1: Chúc mừng! Cố lên nhé! Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà!

Bạn trên mạng 2: Có thể tham gia cuộc thi toàn Châu Á thực giỏi. Ngồi nhà đợi các anh đâm chết Seoul!

Bạn trên mạng 3: Mỗi lần đều là chụp lưng, sao không dám chụp chính diện? *mỉm cười*

Bạn trên mạng 4: Lầu trên nghe này, chờ Broken tốt nghiệp, tôi nhất định sẽ đem hình của anh ta công bố ra, bức ảnh hiện trường thi đấu ở Ukraine, các khán giả nữ đều điên cuồng hò hét. Mọi người không nhìn thấy thật là lãng phí dung nhan! *mỉm cười*

Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra.

Đóa Miên mỉm cười, chậm rãi tắt điện thoại, đặt sang một bên.

Mẹ Đóa bưng một đĩa hoa quả đã gọt sẵn, để lên bàn học, hỏi: “Chiều nay con đến trung tâm à?”

“Vâng.” Đóa Miên cũng không định nói cho mẹ việc chiều được nghỉ.

Mẹ Đóa gật đầu, còn nói: “Mẹ gọt hoa quả cho con đấy, ăn nhiều cho tốt. Nhớ ăn nhé!”

“Vâng.”

“Đúng rồi...” Mẹ Đóa vừa định đi, lại nhớ ra cái gì đó: “Lần trước mẹ với chủ nhiệp lớp con có gọi điện thoại, nghe nói căn cứ vào điểm thi lần này rồi chuyển chỗ?”

“Vâng.”

“Mắt con kém, nhớ chọn những bàn phía trước.” Mẹ Đóa dặn dò: “Mặt khác, tốt nhất nên ngồi cạnh một bạn học tốt, cũng có thể giúp nhiều cho con.”

“Con biết rồi.” Đóa Miên trả lời qua loa, lấy bừa một quyển sách bài tập xem.”

“Lần trước mẹ có nhìn phiếu điểm, cái bạn học đứng đầu khối... tên là gì ấy nhỉ?”

“...” Đóa Miên dừng động tác lật sách: “Cận Xuyên.”

“Bạn ấy làm bạn cùng bàn của con cũng không tệ.” Mẹ Đóa cười nhẹ: “Mẹ thấy thành tích tự nhiên của bạn ấy rất tốt, nhưng ngữ văn thì chẳng ra sao cả, các con ngồi cạnh nhau, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Đóa Miên nghe vậy, im lặng. Trong lòng tự nhủ không thể nhìn thành tích mà đánh giá một con người, Cận Xuyên cùng cụm từ “học sinh ba tốt” thật không có nửa xu quan hệ.

***

Sau giờ cơm, trời nắng chang chang. Đóa Miên đi ra trước cổng chung cư, gọi xe đến thẳng “SHEN” E-sport.

Vừa xuống, cô đã thấy Lục Dịch đứng đợi ở vỉa hè.

“Nói một rưỡi, tại sao cậu lại đến muộn hẳn mười phút thế?” Lục Dịch cau mày quở trách.

Đóa Miên gượng cười giải thích: “Thật xin lỗi, tớ ra đến cửa thì nhớ mình không mang thẻ, lại phải chạy về lấy.”

“Thật phục cậu đấy.” Lục Dịch kéo cô đến trước cửa quán game: “Đây là quán do SHEN – đệ nhất game thủ LOL mở, trời nóng muốn chết, hình như hôm nay còn có cuộc thi do quán mở, không biết có còn chỗ hay không.”

“... Đệ nhất game thủ?” Đóa Miên nghe xong nhíu mày, kịp phản ứng lại: “SHEN? Trầm Vũ Nam? Người sáng lập câu lạc bộ thi đấu điện tử MYS?”

Lục Dịch hơi kinh ngạc, liếc nhìn cô một cái: “Tớ còn chưa nói, sao cậu biết?”

“...”

SHEN là chủ tịch của MYS... Nơi này lại là quán game SHEN mở..

Hiện cô lại tới đây chơi... cảm giác khoảng cách của cô với đại thần Broken đã gần hơn một chút.

Đóa Miên mơ mơ màng màng nghĩ đến.

Thừa dịp cô thất thần, Lục Dịch đã kéo cô vào thẳng quán game. Vừa mới đi vào, hai người liền bị choáng ngợp. Quán có ba tầng, đèn sáng trưng, người đông nghìn nghịt, âm thanh ồn ào tựa như xuyên thủng bầu trời.

“Người có hơi nhiều quá...” Lục Dịch nhíu mày, quay đầu hỏi một người lạ: “Hôm nay có chuyện gì thế?”

Anh ta nói: “Ngày hôm nay quán tổ chức đánh PUBG, tất cả hội viên đều có thể tham gia.”

“Tôi biết nơi này mỗi tháng đều tổ chức đánh giải, nhưng lúc trước đâu khoa trương thế này. Nhiều người như vậy, chẳng lẽ giải thưởng là ba ngàn tệ tiền nạp game sao?”

“Cái này thì cậu không biết rồi.” Anh nói tiếp: “Hôm nay solo, top 1 sẽ có cơ hội chơi cùng MYS ba trận, toàn bộ sẽ được phát sóng trực tiếp trên Weibo. Nếu thắng, đối với mọi người mà nói, được cùng Broken lập tổ đội thì kiếp ăn gà sống chết cũng không tiếc rồi.”

“... Cậu nói là, người hạng nhất hôm nay có thể cùng Broken lập tổ đội?” Đóa Miên mở to hai mắt nhìn: “Tất cả mọi người đều có thể báo danh đăng kí sao?”

Anh ta liếc nhìn cô một cái, chỉ cho là tiểu cô nương này đến cùng bạn trai xem náo nhiệt, liền gật đầu: “Đúng. Hội viên trực tiếp báo danh, không phải hội viên thì nạp năm trăm tệ đăng kí thẻ hội viên liền có thể.”

Đóa Miên sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ.

Một lát, cô nghiêm mặt nói với Lục Dịch: “Huynh đệ, có thể cho tớ mượn ít tiền không?”

Lục Dịch nghe xong lấy ví ra, hơi nghi ngờ: “Làm gì?”

“Tớ muốn ghi danh.”

***

Khu nghỉ ngơi ở lầu ba quán E-sport.

Đại Sơn ôm cốc Coca nhìn lầu dưới, nói nhỏ: “Thật phục SHEN, thế mà bán chúng ta không thương tiếc. Coi chúng mình như là công cụ kiếm khách hay sao?”

“Đây vốn là quán game SHEN E-sport, cho khánh phúc lợi cũng là bình thường. Giải đấu Châu Á cũng sắp bắt đầu, vẫn là cần một chút thủ đoạn marketing. Lại nói, vạn nhất mèo mù gặp cá rán, tìm được một hạt giống tốt thì sao?” Um Tùm nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn về phía đại nam nhân yên tĩnh đang đứng tại góc khuất.

Cả người anh dựa vào tường, trong tay vuốt ve một chiếc huy hiệu nho nhỏ, nhìn chằm chằm vào một góc nào đó không rõ.

Um Tùm tiến tới, cũng nhìn quanh. Đại sảnh dưới lầu toàn người là người. Cậu hiếu kì, hỏi: “Lão đại, cậu nhìn gì đấy? Có mỹ nữ sao?”

Broken không trả lời.

Thân ảnh nho nhỏ đứng tại hàng báo danh cuối cùng, nhón chân lên, tò mò nhìn hết đông tới tây. Ánh mắt của anh hướng xuống. Chú ý tới cô hôm nay mặc một chân váy màu hồng nhạt cùng áo có mũ sáng màu.

Dưới làn váy là đôi chân trắng lại thẳng, phần đùi cùng bắp chân nối tiếp, đường cong uyển chuyển, hình thành một đôi chân mảnh mai.

“Lại là cậu.”

Anh bỗng nhiên nhàn nhạt nói.

“Hả?” Um Tùm gãi đầu, không hiểu.

Broken mở to mắt nhìn anh, cười như không cười nói: “Quả táo nhỏ của tớ tới tìm tớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.