Quá Thời Hạn

Chương 10: Chương 10




Cố Bình An ôm hai bên tai, khó tin trừng mắt nhìn Tất Nhiễm:”Anh có ý gì?”

Tất Nhiễm vờ như không hề xảy ra chuyện gì, nhíu mày:”Thật là nhàm chán, tưởng đâu có thể chọc giận hắn một phen.”

“Anh biết anh ta?” Cố Bình An lại đưa ra nghi vấn khi nãy một lần nữa. Rất hiển nhiên con người như Tất Nhiễm không giống cái loại người nhàm chán đến nỗi làm mấy chuyện này.

“Cô không thấy là tâm trạng anh ta hiện rất tốt sao, còn đang cười tươi nữa là?” Tất Nhiễm cố tình nói nhẹ nhàng, lại còn cười cực kỳ chói mắt, ngón tay chỉ về phía sau Cố Bình An. Cố Bình An theo bản năng quay đầu, đối diện với ánh mắt của Thẩm An Bình, hắn hơi hơi nghiêng đầu như đang suy nghĩ gì đó, khủy tay đặt lên sô fa. Nhìn hắn bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, Cố Bình An thật là nhìn không ra hắn có gì khác thường. Cô hung tơn quay mặt trừng mắt nhìn Tất Nhiễm:”Đồ thần kinh! Muốn điên cũng đừng kéo tôi theo ! Thẩm An Bình đối với tôi một chút quan hệ cũng không có. Đã làm khó anh sao! Trái lại nhìn ngang nhìn dọc vẫn thấy hai người có vẻ như giống một cặp hơn, anh nghĩ đối với tôi làm ra hành động này hắn sẽ ghen sao.?”

Cô cười vân đạm phong khinh, trong mắt hắn lại có sức quyến rũ lạ thường. Lấy khăn mặt Thẩm An Bình đang cầm trong tay lau đi chỗ Tất Nhiễm vừa chạm qua,” Đừng ở trên người tôi mà trút lửa giận, chỉ sợ anh sẽ làm phỏng chính mình đấy!” nói xong xoay một vòng rất đẹp mắt rời đi.

Càng tiến đến gần Thẩm An Bình, cô càng cảm thấy ánh mắt của hắn có phần không đúng. Nét cười khi nãy vẫn còn đọng nơi khóe miệng, nhưng lại phối hợp hoàn toàn tương xứng với ngũ quan hoàn mỹ không một chút tì vết kia của hắn, thật rất đẹp mắt. Hắn quay mắt sang nhìn chầm chầm Cố Bình An, sau đó tay nhấc lên, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch. Mùi thơm ngào ngạt của rượu nho lập tức xông vào mặt, Cố Bình An trầm mặc không nói gì trở về chỗ ngồi của mình, đem khăn mặt trong tay đưa cho Thẩm An Bình. Hắn vẫn với vẻ mặt như đang tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, không lên tiếng cũng không hỏi. Nhìn vào đôi mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy của hắn, cô cảm giác như bình bị hút vào, ban đầu lòng còn vững vàng nhưng không chống đỡ được bao lâu, cử chỉ giấu đầu lòi đuôi lấy di động của mình ra ngắm nghía.

Dương tổng không rõ ý tứ, cười tủm tỉm hỏi:”Tất Nhiễm đâu? Đi toilet xong chẳng thấy anh ta đâu cả?”

Thẩm An Bình nhạy bén đáp :”Chắc gặp phải người yêu cũ đi.”

Dương tổng cười to:”Tuổi trẻ thật là tốt a!”

Thẩm An Bình cũng cười theo:”Không sai” Cười xong lại đầy ẩn ý liếc nhìn Cố Bình An.

Thật ra Cố Bình An không cho phép mình suy nghĩ quá nhiều, tưởng rằng thái độ mất tự nhiên kia của Thẩm An Bình là ghen. Cô lấy làm khó tin rằng Thẩm An Bình có tình cảm đặc biệt với cô, chỉ nghĩ đến điều này thôi đã thấy toàn thân nổi da gà cả lên.

Khi Tất Nhiễm quay trở lại, đám người đi theo sau hắn trông rất hài lòng, dường như mọi chuyện đã thỏa thuận ổn thỏa. Theo đó còn có phục vụ tay bưng đầy thức ăn, dưới sự chỉ huy của Tất Nhiễm đem từng món lần lượt bày ra trước mặt họ.

Tất Nhiễm lịch sự giải thích:”Mọi người đã vất vả, nên tôi kêu vài món dùng tạm, trễ chút chúng ta đi nhà hàng sau.”

Dương tổng vui vẻ gật đầu, ánh mắt tán dương nhìn Tất Nhiễm, đương nhiên rất thưởng thức sự hiểu biết cùng chu đáo của hắn.

Lúc đang ăn, Tất Nhiễm không biết là cố ý hay vô tình không ngừng nhắc đến Cố Bình An, hơn nữa còn cố làm ra vẻ rất “chăm sóc” cho cô. Biết cô có vài món với không tới, còn chủ động giúp cô gấp thức ăn. Cố Binh An thấy thật là đau đầu nhưng trước mặt khách hàng cô lại không dám phát tiết. Nhìn sang Thẩm An Bình, hắn vẫn ung dung như không, cùng Dương tổng nói chuyện phiếm, không hề có gì khác thường.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Cố Bình An rốt cuộc không thể chịu đựng nữa, kề sát vào tai Thẩm An Bình thấp giọng nói:”Anh sao còn chưa đi ? Chẳng lẽ bạn bè đang gặp chuyện cũng không thèm quan tâm sao?”

Thẩm An Bình không trả lời, chỉ cười rồi vỗ về vuốt tóc Cố Bình An, thái độ rất tự nhiên. Cố Bình An đối với hành động thân mật này của hắn, hiển nhiên đã trở thành thói quen, chỉ có ánh mắt vờ giận dữ nhìn hắn:” Thấy ghét, anh đụng tóc em làm nó rối hết rồi này”

Dương tổng đang ngồi đối diện lại có chút không yên, hắn không biết phải làm sao chỉ ngồi trơ mắt mà nhìn, giống như thấy quỷ, khó tin, hết nhìn Tất Nhiễm đến Thẩm An Bình.

Cố Bình An không ý thức không khí quỷ dị không thích hợp trên bàn ăn, cô tủm tỉm cười, tay chỉ đến đĩa thức ăn xa nhất nói:” Em muốn ăn cái kia.”

Cô còn chưa dứt lời liền thấy hai đôi đũa song song đồng thời cùng gấp vào đĩa thức ăn kia.

Thẩm An Bình cùng Tất Nhiễm đồng thời ngẩng đầu nhìn đối phương. Ánh mắt Thẩm An Bình vẫn trước sau như một sâu không thấy đáy, khóe miệng còn có ý cười lại cũng như không giống, riêng Tất Nhiễm giờ đây chỉ đang trưng ra vẻ mặt vô tội.

Cố Bình An lúc này mới nhận thấy tình thế không đúng, nở nụ cười miễn cưỡng rồi đứng lên tự mình lấy đũa gấp thức ăn nói:”Thì ra mọi người đều có cùng khẩu vị với tôi, đều là thích món này a.” Đôi đũa trong tay còn chưa hạ xuống bàn đã thấy mắc cá chân truyền đến một trận đau. Thình lình mất trọng tâm, cơ thể lập tức ngã về phía Thẩm An Bình, cô theo bản năng định nắm lại Thẩm An Bình, mà hắn cũng rất nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô, không nghĩ tay đụng phải cái bát trên bàn làm nó rơi xuống. Hắn theo bản năng vươn tay muốn chụp lại.

Cái bát trượt khỏi tầm tay, trên cao rơi xuống ”Loảng xoảng____” một tiếng thanh thúy vang lên. Cái bát thủy tinh vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, một mảnh vỡ ra bắn lên cắt trúng tay Thẩm Bình An. Bàn tay với làn da trơn bóng, ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn lập tức hiện lên một vết cắt. Hắn chưa cảm nhận cơn đau truyền đến, chỉ thấy dưới nền cẩm thạch trơn bóng, máu từng giọt từng giọt rơi xuống, tựa những đóa hoa đỏ thẩm từng đóa từng đóa nở rộ trông thật rợn người.

Thẩm An Bình lập tức lấy tay chặn miệng vết thương, nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía Cố Bình An.

Cùng lúc đó, Tất Nhiễm đang ngồi đối diện, giọng điệu có phần nhượng bộ hơn nói:”Bình An, đừng nhìn!”

Nhưng không còn kịp nữa, Cố Bình An vừa nhìn thấy một mảng máu đỏ tươi kia, mặt mày trắng nhách, không thốt được lời nào, trong đầu một trận choáng váng. Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, một cỗ khí lạnh từ trong lồng ngực xông ra, cảm giác sau lưng dường như có một khối băng thật to, thật lạnh lẽo. Trước mắt một màu đen thui, tay chân vô lực cố nắm lấy gì đó nhưng cuối cùng vẫn hụt hẫng, đầu óc trống rỗng, mông lung, rồi ngã ra hôn mê bất tỉnh.

Dương tổng bị bất ngờ, hoàn toàn không biết phải nên làm gì, nhìn mọi chuyện đang phát sinh trước mắt, lúng ta lúng túng hỏi:”Chuyện gì thế này?”

Hai người đàn ông thấy thế trầm mặt thở dài, trăm miệng một lời cùng thốt ra:”Cô ấy thấy máu là ngất xỉu.”

“…”

Cố Bình An toàn thân vô lực, được đỡ ngồi phịch trên ghế sô fa, sắc mặt giờ đây trắng bệch không khác tờ giấy, đôi chân dài duỗi thẳng trên sô fa, trông thật tùy ý, thoải mái.

Thẩm Bình An đau đến nỗi cả mày cũng nhếch lên, một tay ấn miệng vết thương, muốn tiến đến cạnh cô nhưng lại không thể.

Tất Nhiễm thấy tình cảnh này, thở dài một hơi, ra vẻ vô tội cùng bất đắc dĩ nói:” Xem ra Thẩm tổng không thể chăm sóc Cố tiểu thư, tôi đây chỉ có thể hy sinh mà giúp một tay vậy”. Nói xong hắn nhún vai vài cái. Biểu tình của hắn làm cho người gặp chuyện mặt không đổi sắc như Thẩm An Bình càng thêm vài phần lạnh lùng. Thẩm An Bình mắt hơi híp lại, tay không còn đặt trên miệng vết thương nữa, cả người tựa như khối băng lạnh lẽo làm người khác không dám đến gần.

Thật lâu sau hắn mới lấy lại vẻ ung dung, cười nói:” Vậy cám ơn anh”

Tất Nhiễm nhíu mày, tiến lên hai bước cúi xuống ôm lấy cơ thể Cố Bình An. Hắn bước từng bước vững vàng, ngạo nghễ đi ngang qua trước mặt Thẩm An Bình, hướng đến bệnh viện.

Cố Bình An về đến nhà thì trời đã tối. Sau khi tỉnh lại, Cố Bình An ngạc nhiên biết được Tất Nhiễm đã mang cô đến bệnh viện, đã thế nghe nói hắn rất lo lắng làm hại các bác sĩ phải khám lại cho cô vài lần. Cuối cùng không còn cách nào khác bác sĩ đành phải bất đắc dĩ viết cho cô vài toa thuốc bổ, lúc đấy hắn mới chịu để yên cho họ.

Tất Nhiễm làm chức bảo mẫu so với cô coi bộ còn tốt hơn nhiều. Hắn không ngại mệt mỏi đưa cô về tận nhà mới chịu rời đi. Cố Bình An cảm thấy hơi ngượng vì ngay cả nước cũng chưa mời đã để hắn về.

Cố Bình An thật muốn giữ cho lòng mình thanh thản, chỉ có điều cô luôn tò mò không hiểu sao từ khi cô tỉnh lại đến giờ vẫn không thấy Thẩm An Bình. Trước đây không để ý thì cứ gặp, nhưng gần đây số lần bọn họ gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hắn hôm nay chủ động giúp cô, vốn tưởng rằng mọi chuyện đều đã trở lại bình thường, nhưng sau khi hôn mê một trận xong lại không thấy mặt mũi hắn đâu. Không phải cô thất vọng chỉ là cảm thấy có phần không được quen. Không có Thẩm An Bình, cô cảm thấy thế giới mình thật không trọn vẹn.

Một mình trong phòng cũng không bật đèn,Cố Bình An không ngừng đi tới đi lui, chỉ có ánh đèn đường phản chiếu từ bên ngoài vào qua cửa sổ nhỏ trên kia làm lòng cô có phần hơi cô đơn, trống trải. Cô mang giày, định ra ngoài định kiếm chút gì bỏ bụng.

Còn chưa đến mười một giờ đêm, khắp nơi hàng loạt ánh đèn neon với đủ mọi màu sắc thắp sáng trung tâm thành phố, Cố Bình An tản bộ vô mục đích trên con đường rộng lớn. Hai bên đường tụ tập một vài thanh thiếu niên lêu lổng, có người nghênh ngang ôm eo cô bạn gái ăn mặc hết sức hở hang, tình tứ đi ngang qua cô.

Cố Bình An tùy tiện ngoắc một chiếc taxi, nói tên một con đường gần đây cô muốn đến. Tài xế là một người trung niên nhưng rất theo thời thượng, đem màu xe sơn lại thành màu đỏ, trông rất bắt mắt. Tài xế nhấn mạnh vào bàn đạp làm Cố Bình An còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã thấy cả người như bay bổng,bên tai chỉ còn lại tiếng gió vù vù, trong đầu một trận ong ong vang lên cảm giác như da đầu cũng muốn dựng đứng lên.

Cố Bình An ngồi duỗi thẳng chân trong xe, lưng hơi cong lại, ánh mắt mông lung nhìn phía xa xăm, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì. Ngón tay vô thức không ngừng vuốt những lọn tóc dài đang bay tán loạn, theo gió từng trận không ngừng quấn quanh rồi lại xõa ra tung tóe.

“Tên nhóc kia, đúng là lưu manh! Một chút nhẫn nại sao mà cũng không có vậy hả, có xe xịn tưởng ngon lắm sao, lại còn không ngừng nhấn kèn hối người khác.” Bác tài xế taxi bất mãn oán giận. Cố Bình An theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua chỉ thấy trên dòng xe đông đúc xuất hiện một chiếc xe đời mới có phần trông quen thuộc, đèn xe chiếu vào mắt làm cô thấy hơi khó chịu nheo lại rồi không nhìn nữa ngồi dựa trở về ghế.

“Bác tài, bác làm ơn đưa tôi lại chỗ cũ, hiện giờ tôi lại không cảm thấy đói bụng nữa.”

“…”

Cố Bình An thất tha thất thiểu trở về nhà, lục tung cả nữa ngày mới kiếm ra một gói mì ăn liền, chiên thêm cái trứng gà thế là đã qua loa đối phó với bữa ăn tối nay. Cô chán nản không có việc gì lại lấy ra một sợi dây, nhảy một trăm cái xong khắp người mồ hôi đầm đìa, nhưng tâm trạng thì vẫn ủ rũ như cũ.

Ngồi trên sofa xem ti vi, tiết mục ban đêm thật là nhàm chán, chỉ có vài tiết mục nhạc kịch đã chiếu lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Cố Bình An cảm thấy ngay cả một chút hứng thú đều không có. Cô đột nhiên ngồi thẳng người lên, như vừa chợt nhớ ra đều gì, lập tức quay trở về phòng mình, đem túi sách lục lọi rốt cuộc cũng tìm thấy di động.

Trong đó có tất cả mười cuộc gọi nhỡ, hai cái là của Tất Nhiễm, 8 cái còn lại kia đều thuộc về Thẩm An Bình.

Cố Bình An nắm di động ngồi xổm xuống đất. Di động bị cô cầm chặt trong tay cũng dần nóng lên, cô nở nụ cười đắc ý, không đầy hai phút sau chuông di động lại reo lên.

Cố Bình An nhìn chằm chằm di động, thấy tên người gọi đến cô không bắt ngay mà để cho nó tiếp tục đổ chuông, được một hồi lâu mới từ từ khoan thai nhấn nút nghe.

“Chịu bắt máy rồi sao?” Thẩm An Bình giọng không cao không thấp, nghe không ra được cảm xúc gì, nhưng rõ ràng trong lời nói của hắn có chút oán giận.

Cố Bình An đưa tay lên sờ mặt, phát hiện khóe miệng mình có hơi cong lên, trong lòng thật ra cực kỳ vui vẻ :”Ân” .Câu trả lời hết sức đơn giản, nhưng không ai biết được lòng cô hiện giờ lại rất phức tạp, tim đập rất nhanh, dường như có một cảm giác rất kỳ lạ khó tả đang lan nhanh trong tim, tực như một loại hạnh phúc viên mãn.

“Sau này không nên tối vậy lại ra đường, không an toàn.”

“Sao?”

“Vừa rồi anh đến nhấn chuông cửa rất lâu, không biết em đã đi đâu, lại không có ở nhà.” Giọng Thẩm An Bình như đang cố kìm nén sự u oán.

Cố Bình An “A” một tiếng, sau đó bật cười:” Thì ra anh chính là cái tên lưu manh hồi nãy sao!” Cô nhớ đến lời nói của bác tài xế kia khi nãy, cười càng thêm vui.

“Là có ý gì?”

“Không” Cố Bình An phất phất tay, nén cười “Trễ vậy tìm em có việc gì à?”

Thẩm An Bình bất mãn hỏi lại:” Không có việc gì là không thể tìm em sao?”

“Có thể, đương nhiên là có thể rồi.” cô liên tục bên này gật đầu, đột nhiên mày nhíu lại:”Anh đang ở đâu?”

“Bên ngoài”

“A”

“…”

Bọn họ sau đó không ai nói thêm lời nào, không gian rơi vào trầm mặc. Cố Bình An nghĩ lại định nói chúc ngủ ngon nhưng thấy thôi quên đi.

Cô chậm rãi đứng lên,còn chưa bước ra ngoài chợt nghe bên dưới lầu có tiếng còi hụ vang lên. Âm thanh bén nhọn kia phá tan vẻ tịch mịch của ban đêm, Cố Bình An nhíu mày nhăn nhó.

Cô nhíu mày không phải vì tiếng còi hụ dưới lầu vang lên mà vì cô nghe được điện thoại theo đầu dây bên kia cũng đang truyền đến cùng một âm thanh bén nhọn này.

Cô trong lòng bất ngờ, không nói hai lời vội khoác áo ngoài mở cửa chạy xuống lầu.

Cô đứng sau cánh cổng đang ngăn cách với bên ngoài con đường xa hoa mà trụy lạc giờ đây chỉ còn lưu lại vài ngọn đèn yếu ớt đang cố chấp tỏa sáng. Người qua đường cũng thưa dần, Cố Bình An nhìn dáo dát xung quanh liền thấy cách đó không xa đang đậu một chiếc xe rất quen thuộc.

Thân xe được sơn màu đen dưới ánh đèn đường chiếu rọi, lại cũng không làm phai đi nét u ám của nó. Cơ thể nam nhân cao ráo tựa lên thành xe tạo thành một đường cong rất nhu hòa, nhìn vào làm người khác cảm thấy choáng ván như đang chìm vào mộng ảo.

Cô chỉ cảm thấy bên tay có tiếng vù vù, không nghe ra được là âm thanh gì, ngây ngốc đứng yên một chỗ nhìn bóng dáng cao ngất của người nọ đằng xa.

Cố BÌnh An một tay giơ di động lên, cả người vì mừng rỡ mà hơi run nhẹ nhung cô vẫn cố làm ra vẻ trầm tĩnh:”Quay đầu lại”

Dứt lời, đằng xa người nọ chưa kịp suy nghĩ đã quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc, lát sau hắn hướng cô mỉm cười vẫy tay, giọng nói trầm thấp rất dễ nghe, vào những lúc không gian yên tĩnh thế này của ban đêm há lệ cực kỳ gợi cảm, đôi mắt đen láy kia cũng như phát ra tia sáng.

“Hi”

Cố Bình An ngắt điện thoại, nắm di động trong tay, cười đến run rẩy cả lên:”Thẩm An Bình, anh có phải là ngốc không đấy?”

Thẩm An Bình không hề hấn gì nhún nhún vai, thập phần thích thú tiêu soái tiến đến bên cạnh Cố BÌnh An, vươn cánh tay ra trụ một bên, khóa chặt Cố Bình An, cánh tay còn lại vòng ra sau lưng đem cô gắt gao ôm lại, biểu tình bất cần, hệt như một tên tiểu tử lưu manh. Hô hấp của hắn bất ngờ bao phủ mọi giác quan của Cố Bình An, cô sửng sốt liền lấy hai tay chắn trước ngực Thẩm Bình An. Cô không ngẩng đầu, chỉ buông thỏng mí mắt , lông mi thật dài và rậm tựa như cánh bướm rất sống động. Đèn đường hòa cùng ánh trăng tạo nên ánh sáng thật mỏng manh nhưng cũng rất nhu hòa, tỏa sáng khuôn mặt ôn nhu thanh tú kia. Ánh sáng như một tầng sa mỏng lúc ẩn lúc hiện, lúc sáng lúc tối, làm hắn bất giác không tự chủ được lấy tay vuốt ve mái tóc .

Thẩm An Bình từ từ cúi đầu thấp xuống, đem khoảng cách giữa họ thu lại càng lúc càng một gần hơn. Cố Bình An cảm giác trái tim bình lặng trước đây dường như vì Thẩm An Bình đến gần mà đập nhanh hơn. Cô nhịn không được cười ra tiếng, trêu ghẹo hắn:”Em sẽ không cho anh tiền đâu.”

Cô nói xong, Thẩm An Bình từ nãy giờ trầm mặc đột nhiên bật cười.

Giọng hắn lạnh lùng trong trẻo nhưng cũng thật mê người:”Vì sao không cho anh tiền?”



Việc này thật ra cũng có lý do, Cố BÌnh An đối với chuyện không vui này thật gượng ép nhớ lại.

Đó là một đêm lúc cô còn học cao nhị. Vì lớp tự học về muộn nên Cố Bình An đành cước bộ, vai đeo cặp sách đi về ngang qua phía sau trường học, nơi đang được quy hoạch, xây dựng khu đô thị mới. Cô không nhanh không chậm thong thả bước đi, không hề nghĩ đến chuyện nguy hiểm mà mình sắp phải đối mặt.

Đến lúc bị người nào đó lấy tay bịt miệng kéo đi không biết trời đất đến chỗ công trường kia cô rốt cục mới cảm giác được vài phần sợ hãi.

Bầu trời một mảnh tối đén, ánh trăng và ngôi sao đều bị tầng mây đen kia che phủ, cảm giác sợ hãi trong lòng càng tăng thêm. Cố Bình An bất lực nhìn khắp nơi xung quanh. Cô không nhìn rõ người trước mặt mình bộ dạng ra sao, chỉ biết hắn cũng đang lo lắng cố đem quần áo trên ngừơi cô cởi ra, không có thời gian để ý đến sự sợ hãi của cô. Cô gắt gao nắm chặt quần áo trên người, cố gắng làm cho bản thân mình thật trán tĩnh, đem hết dũng khí cùng hắn nói chuyện một phen:”Đại ca, anh đừng vội, chúng ta hay là thương lượng một chút đi.”

Người nọ cũng không hề lo lắng Cố Bình An sẽ bỏ chạy, hắn lấy chân đè chặt hai bên cơ thể Cố BÌnh An, bên dưới lại bị đá nhọn đâm làm cô không có cách nào động đậy, nhấc tay cầu xin tha thứ:”Đại ca, tôi hôm nay thật không thể đâu, cơ thể chỗ đó thật bẩn, nhưng mà trong túi tôi có ít tiền, anh cầm lấy đi kiếm một cô gái xinh đẹp giải quyết nha có được không.?”

Cô nói rất chân thành, lại cố không cho bản thân giãy dụa. Cô không nghĩ đến hắn lại thật sự động tâm, giựt lấy túi sách phía sau lục lọi được năm trăm đồng mà ba cô đã cho, phủi bụi đất trên người nghênh ngang mà bỏ đi.

Cố Bình An một bên thầm mắng mình xui xẻo, một bên lại âm thầm cảm thấy thật may mắn, mau mau cầm lấy cặp xách ba chân bốn cẳng bỏ chạy không dám quay đầu lại.

Chuyện này đương nhiên trở thành bóng ma trong lòng cô. Cho nên sau đó một thời gian Cố Bình An đều kháng cự những nam nhân nào đến gần mình, dù bản thân cô cũng không phải cố ý.

Không nghĩ tới hôm nay cô đột nhiên lại nhớ đến, hơn nữa còn ở trong lúc Thẩm An Bình đang ôm cô vào lòng. Hắn cười càng thêm sáng lạn. Hắn không kéo gần khoảng cách cũng không có ý định buông cô ra, nghiến răng nghiến lợi ra vẻ giận hờn nói

“Yêu tinh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.