Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 122: Chương 122




Tắm rửa xong, Từ Xán Xán bảo Bích Vân tắt nến trong phòng ngủ.

Tuy rằng không phải đêm mười lăm, nhưng trăng lại vừa tròn vừa sáng, chiếu sáng hoa viên Hàn gia giống như ban ngày.

Từ Xán Xán mặc áo tắm đứng trước cửa sổ, nhìn hoa viên Hàn gia dưới ánh trăng, im lặng nghĩ suy tư.

Hoa viên Hàn gia ban ngày thật ra nhìn rất đơn sơ, dây thường xuân và thứ hồng leo đầy tường, lá cây ố vàng, khô héo chỉ còn lại dây ; trong vườn ngoại trừ cây hoa hồng còn lất pha lất phất thì chỉ còn lại ít lá bạc hà.

Ban ngày có thể nhìn thấy phiến bạc hà nhưng bây giờ dưới ánh trăng thì chỉ thấy toàn màu đen, cũng không thể thấy rõ, nhưng Từ Xán Xán ở lầu hai vẫn có thể ngửi thấy mùi bạc hà thơm ngát.

Chu Nhan cầm khăn lụa lớn nhẹ nhàng lau tóc dài ẩm ướt của Từ Xán Xán, hút đi những hơi nước còn lại trên mái tóc.

Bích Vân dùng khay bưng một ly trà táo đỏ cẩu kỷ nhẹ nhàng lên lầu, đi về phía bên này.

Đến bên cửa sổ, Bích Vân thế này mới nhẹ giọng nói: "Thiếu phu nhân, đêm thu trời lạnh, uống một chén trà nóng làm ấm người đi!"

Lại nói: "Bên trong có cẩu kỷ và táo đỏ, còn thả đường phèn, là nô tỳ tự tay nấu đó!"

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Từ Xán Xán quay đầu nhìn trà trên tay Bích Vân, nhân tiện nói: "Trước đem khay trà bỏ xuốngđi, bưng lâu mệt đó!"

Bích Vân đáp, đặt khay trà lên bàn trang điểm, tò mò hỏi Từ Xán Xán: "Thiếu phu nhân, ngài nhìn cái gì vậy?"

Từ Xán Xán nhìn bên ngoài tường rào của Hàn gia giống như tạo ra một con đường nhỏ hướng về phương xa, thở dài lạikhông nói gì. Kỳ thật nàng lo lắng cho Phó Dư Sâm. Lúc nàng thoải mái ngồi ngốc ở trên lầu, Phó Dư Sâm đang ở đại doanh ngoài thành, không biết ăn ngủ như thế nào, có uống thuốc đúng giờ hay không...

Chu Nhan cẩn thận bỏ khăn lụa lớn xuống, cầm cây lược đồi mồi trơn chải tóc dài cho Từ Xán Xán, miệng khuyên giải: "Thiếu phu nhân, tuy Thính Vũ và Quan Tuyết tuổi còn nhỏ, nhưng đều là lão nhân bên người công tử, nếu người dặn dò bọn họ, Thính Vũ và Quan Tuyết làm sao dám quên? Nếu quên thì bọn họ cũng không đủ tư cách ở bên người công tử!"

Từ Xán Xán nghe xong, trong lòng cuối cùng an ủi một ít, lại nghĩ đến chuyện phủ Định quốc công phủ mấy đời đơn truyền, nàng không khỏi lại thở dài.

Về chuyện con nối dòng, Từ Xán Xán thật ra không biết tâm tư của Phó Dư Sâm, đoán không ra Phó Dư Sâm muốn nàng sớm ngày mang thai hay là muốn nàng trễ vài năm mới có hài tử.

Từ Xán Xán không hiểu chính trị lắm, nàng chỉ cảm thấy nếu mình sinh ra nam nhân đời tiếp theo của Phó thị, địa vị của Phó Dư Sâm nói không chừng nhất định ảnh hưởng không ít.

Nhưng nếu thành thân nhiều năm nàng vẫn không hoài thai, áp lực của Phó Dư Sâm và nàng đều sẽ rất lớn...

Sau khi suy nghĩ miên man một lúc, Từ Xán Xán cũng cảm thấy phiền nên quyết định đi ngủ.

Bích Vân và Chu Nhan trải giường cho nàng, bày nệm gấm dày mềm, gối đầu bằng gấm vừa lớn vừa mềm, ngay cả cái chăn cũng mềm mại ấm áp, trên giường còn hun hương hoa hồng mà Từ Xán Xán thích nhất.

Nằm trên giường, Từ Xán Xán đột nhiên hơi bất an, liền mở miệng hỏi Chu Nhan và Bích Vân: "Trước kia công tử các ngươi thích loại nữ tử nào?"

Bích Vân và Chu Nhan ở trong bóng đêm hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Bích Vân nhéo nhéo tay Chu Nhan, để cho Chu Nhan trả lời.

Chu Nhan nghĩ nghĩ, nói: "Thiếu phu nhân, kỳ thật công tử trước kia không có tâm tư với chuyện nam nữ, bằng không thiên viện của Trúc Thanh viện sao lại không có một mỹ nữ được chứ!"

Từ Xán Xán trầm ngâm một chút, trong lòng sắp xếp lại ngôn ngữ, thế này mới mở miệng nói: "Ta muốn nói là có phải chàng ấy thích nữ tử đầy đặn nhỏ nhắn hay không..." Giống như nàng, giống như Hàn Mỹ Nương...

Chu Nhan còn chưa nói, Bích Vân liền "Xì" một tiếng nở nụ cười: "Thiếu phu nhân, chẳng lẽ ngài cho rằng công tử thích người là vì dáng người đầy đặn nhỏ nhắn sao?"

Từ Xán Xán: "..." Nàng đúng là nghĩ như vậy!

Bích Vân nhịn cười: "Cho dù người bình thường vừa ốm vừa cao, giống như..." Nàng hai tay khoa tay múa chân: " Giống như Hàn phu nhân trưởng thành thành cây sào trúc, công tử cũng sẽ cảm thấy người thon thả xinh đẹp!"

Từ Xán Xán ngậm miệng không nói . Nàng vẫn cho rằng lực hấp dẫn trong nam nữ, trừ bỏ nội tiết tố bên trong thì bề ngoài cũng rất quan trọng.

Trong hương hoa hồng lượn lờ, Từ Xán Xán nhanh chóng ngủ say.

Bích Vân và Chu Nhan thấy nàng ngủ, thế này mới đi phòng ngủ phía đông, tự ai nằm xuống nấy.

Buổi sáng thức dậy, Từ Xán Xán nhìn máu nhuộm đỏ áo trắng, không khỏi đỡ trán thở dài.

Bích Vân và Chu Nhan ở một bên an ủi nàng.

Bích Vân nói: "Nguyệt tín sao, đến cũng đã đến rồi, tháng này không hoài thai, thiếu phu nhân ngài tháng sau lại có!"

Chu Nhan nói: "Thiếu phu nhân, lúc nô tỳ ở biệt trang, nghe các ma ma nói, nữ tử chưa được mười tám tuổi không nên có thai, nếu không rất dễ bị khó sanh!"

Bích Vân phụ họa nói: "Đúng vậy! thật sự!"

Thấy hai người các nàng kẻ xướng người họa, Từ Xán Xán không khỏi nở nụ cười:" Ta biết rồi!"

Hàn Trần thị đang thắp hương tụng kinh ở nhà tối phía đông thì nghe tiếng bước chân từ ngoài truyền vào.

Nàng nhìn ra thì thấy Bạch ma ma được nàng phái đi hầu hạ ở Tú Lâu tạm thời.

Bạch ma ma vốn dĩ là nha hoàn của tổ mẫu Hàn Trần thị, vì ngoại hình xấu cùng với tâm nhãn không tốt nên cả đời chưa gả, bởi vì hầu hạ chủ tử cẩn thận chu đáo, lúc Hàn Trần thị gả cho Hàn Tử Hiên, Trần gia liền cho bà đi theo hầu hạ.

Thấy Bạch ma ma, Hàn Trần thị xoay người tiếp tục cầu nguyện.

Bạch ma ma dừng một chút mới nói: "Tôn tiểu thư, lão nô —— "

"Vẫn nên gọi ta là phu nhân đi!" Hàn Trần thị đánh gãy lời bà.

"Vâng, phu nhân!" Bạch ma ma quỳ gối hành lễ, sau đó nói, "Bẩm phu nhân, lão nô thu dọn tạp vật, phát hiện nguyệt tín của tiểu Phó phu nhân đến."

Hàn Trần thị xoay người, nhìn Bạch ma ma không cần nghĩ ngợi nói: "Ngươi làm sao biết không phải của hai nha đầu hầu hạ nàng?"

Bạch ma ma cúi đầu nói: "Nô tỳ nghe đại nha hoàn thích nói giỡn kia nói muốn nấu nước đường đỏ cho tiểu Phó phu nhân."

Hàn Trần thị nhíu mi nói: "Thành thân nhiều ngày thế này, tiểu Phó phu nhân sao vẫn chưa có thai!" Nếu Tiểu Phó phu nhân vĩnh viễn không mang thai thì thật tốt biết bao!

Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Lão gia chúng ta đặc biệt căn dặn, muốn ta cẩn thận quan sát xem tiểu Phó phu nhân có thai hay không."

Mắt của Bạch ma ma sáng lên, nói: "Phu nhân, lão gia có phải hay không... Chẳng lẽ đại tiểu thư..."

Hàn Trần thị nhíu mi nói: "Đây không phải ý lúc trước của lão gia, là cậu tứ Hàn phủ tế rượu, chính là Lễ bộ thị lang Từ Đình Hòa kia, đại bá của tiểu Phó phu nhân, thông qua tế rượu Hàn phủ lão gia căn dặn muốn tìm nữ tử thích hợp làm thiếp!"

Ánh mắt nàng cách một lớp cửa sổ nhìn ra bên ngoài: "Lão gia trong thư nói Phó công tử thích nữ tử phẩm cách giống như tiểu Phó phu nhân, đại tiểu thư vừa vặn phù hợp!" Tiểu Phó phu nhân cũng có chút nhỏ nhắn có chút đầy đặn, Mỹ Nương nhà mình vừa vặn cũng như vậy!

"Ai u trời ạ, " mắt Bạch ma ma sáng đến dọa người, "Nếu sự thành, tương lai phủ chúng ta chính là đại phú đại quý, nếu tiểu công tử thành quốc cữu, tương lai cũng có thể phong hầu tiến tước!"

Hàn Trần thị thấy bà nói rõ ràng, chậm rãi nói: "Ngươi đi ra ngoài đi!"

Nàng định đi đông sương phòng xem nữ nhi, để nữ nhi đến nịnh bơ tiểu Phó phu nhân.

Phong Địch đệ bài xong thì chờ ở ngoài, bên ngoài cửa Sùng Chính điện có thị vệ canh gác, cho thái giám đi thông báo, đợi lâu vẫn không thấy thái giám đến tuyên. hắn suy nghĩ cân nhắc, nhớ tới Từ Đình Hòa nói có thể tín nhiệm Hoàng Lang, liền lấy bạc cho một tiểu thái giám đi tìm Hoàng Lang.

Sau một khắc, Hoàng Lang mang theo một đội thị vệ Phó Dư Sâm an bài dẫn Phong Địch vào Sùng Chính điện. Từ khi Phó soái lệnh hắn nghiêm mật trông coi Sùng Chính điện, hắn luôn cảnh giác, cũng an bài thị vệ trong ngoài giữ chặt Sùng Chính điện, không nghĩ đến hôm nay quả thực dùng tới.

Tôn Hoài Vũ tâm mang ý xấu, bỏ mặc Vĩnh An Đế kéo dài hơi tàn sắp ngất không để ý tới, lệnh thái giám đem Cổ mỹ nhân trói gô ( trói gô cỏ và hai cánh tay ra sau lưng) nhét vải rách ném dưới màn Tây Thiên điện, rồi bắt đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết hậu quả.

Thư Liên Vân nói cho hắn biết đã triệu hồi Từ Châu tổng binh Diệp Tử vào kinh, chờ Vĩnh An đế ăn thuốc bị đổi băng hà, Tôn Hoài Vũ và Thư hoàng hậu ởtrong cung, ông taở kinh thành, đại quân của Diệp Tử ở ngoài thành, nội ứng ngoại hợp đoạt đại vị, nâng đỡ Định Quốc Công làm con rối, để Tôn Hoài Vũ hắn lập hạ theo long công.

hắn vạn vạn không nghĩ đến Vĩnh An đế chưa ăn độc dược đã sắp chết, muốn báo cho Thư hoàng hậu kế hoạch trước, nhưng mà trong Sùng Chính điện tuy rằng có thái giám thân tín của hắn canh giữ, nhưng thị vệ bên ngoài lại không nghe hắn!

Thư hoàng hậu, Thư Liên Vân và Diệp Tử đi nơi nào rồi?

Trong lúc Tôn Hoài Vũ gấp rút xoay quanh, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng động lớn xôn xao, đá một cước lên tiểu thái giám bên cạnh: "Mau đi xem bên ngoài có chuyện gì vậy!"

Tiểu thái giám sợ hãi đáp "Vâng", co đầu rụt cổ chạy ra ngoài, một lát sau chạy vội trở về bẩm báo nói: "Đại bạn, Hoàng công công mang theo thị vệ đến đây!"

Tôn Hoài Vũ kinh hãi, cúi đầu nghĩ nghĩ, đang muốn nói chuyện, yết hầu truyền đến một trận đau đớn, hắn đưa tay sờ sờ, sờ soạng một tay đầy máu.

Tiểu thái giám vẫn vẻ mặt sợ hãi như trước, nhưng trên tay lại cầm mộtcây chủy thủ sáng như tuyết, chậm rãi lui về phía cửa sổ, sau đó thân mình nhảy lên rồi biến mất ở ngoài cửa sổ.

Người Tôn Hoài Vũ ngã về phía trước.

Phong Địch và Hoàng Lang nhanh vọt vào trong tẩm điện, quen thuộc tiến lên kéo màn che long sàn.

Vĩnh An Đế đã hôn mê nằm co rúc trên giường.

Phong Địch cẩn thận châm cứu cho Vĩnh An đế.

Vĩnh An đế vẫn hôn mê, nhưng mà hô hấp đã bình ổn lại.

Phong Địch dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, đang muốn đứng dậy viết phương thuốc, thì thấyHoàng Lang đang đứng sau cây cột ngoắc ngoắc ông, liền đi qua.

Hoàng Lang dẫn ông ra tẩm điện mới nói: "Cổ mỹ nhân ở Tây Thiên điện, ngươi xem mạch cho nàng đi!"

Phong Địch chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Lang, đột nhiên dừng bước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Lang.

trên mặt Hoàng Lang hiện lên một nụ cười gằn. hắn đã lựa chọn Phó soái, đem tánh mạng người thân và cháu trai yêu hơn sinh mạng giao cho Phó soái, vậy chỉ có thể đi theo đến cùng.

Cả người Cổ mỹ nhân bị nhét vào dưới màn ở Tây Thiên điện, đã bị dọa ngất rồi.

Phong Địch nắm bắt cổ tay nàng bắt mạch, trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Cổ mỹ nhân cũng không có thai."

Hoàng Lang cúi người nhìn ông ta: "thật sao?"

Ánh mắt Phong Địch và hắn chạm nhau, nói: "không tin lời Phong mỗ, công công có thể tìm người khác đến xem!"

Mặt Hoàng Lang không chút thay đổi, trong lòng lại có ý định mời thái y khác đến xem.

Thư hoàng hậu mang theo một đám cung nữ thái giám chậm rãi đi đến Sùng Chính điện, còn chưa tới cửa Thuỳ Hoa thì bịmột tiểu cung nữ ngăn cản.

Sau một lát, Thư hoàng hậu thay đổi hướng đi, dọc theo tường hoa đi hướng ngược lại, vừa đi vừa ngắm hoa Cúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.