Nhớ tới nha hoàn kia, sóng mũi Từ Xán Xán có chút cay, ánh mắt ươn ướt: rõ ràng là một mạng người, cứ như vậy mà không còn, đơn giản chỉ vì nàng không giữ được mình!
Ở giờ khắc này, Từ Xán Xán thề, một ngày nào đó, nàng nhất định phải để cho Phó phu nhân biết được mùi vị bị người ta đánh chết là như thế nào!
Lúc buổi tối, Phó Vân Chương sai người gọi Phó Liễu đến.
Vì lo lắng cho Phó Liễu, Từ Xán Xán cũng không ăn cơm tối, vẫn ngồi trong nhà chính đợi tin tức của Phó Liễu.
Lúc Phó Liễu trở về, trên khuôn mặt đen cười khanh khách, cách mànnói:"Bẩm thiếu phu nhân, nô tài có hai tin tốt, người muốn nghe tin gì trước?"
Từ Xán Xán: "..." Ta muốn nghe tin tức Phó phu nhân bị giết nhất!
Thấy thiếu phu nhân không trả lời, Phó Liễu cười nói:"Tin tốt thứ nhất là nhà mẹ phu nhân đã đến Uyển Châu, đại quản gia đã trở về!"
Từ Xán Xán mừng rỡ, lập tức mở miệng hỏi nói: "Vậy còn tin tốt thứ hai?"
Phó liễu nhịn xuống vui mừng: "Quốc công gia nhìn công báo, công tửđã thu phục xong thành Vân Châu, lão nhân gia ông muốn nô tài đưa người đến Vân Châu!"