Phạm Tinh Tinh nhận hộp gấm, giương mắt nhìn Thôi Kỳ.
Thôi Kỳ mặt không biểu tình nhìn nàng một cái, lấy ra một tờ ngân phiếu đặt ở trên án thư.
Phạm Tinh Tinh thò người ra cầm lấy ngân phiếu, nhìn mệnh giá một
chút, trong lòng vui mừng, trên mặt vẫn là cười nhạt một tiếng, thu ngân phiếu vào trong tay áo.
Sau khi Phạm Tinh Tinh rời khỏi, Thôi Kỳ lẳng lặng nhìn bóng lưng của
nàng, trong mắt một mảnh rét lạnh. An bài một nữ nhân như vậy ở bên cạnh Hàn Anh, thật ra cũng không thỏa đáng, hắn phải an bài một người khác
thỏa đáng hơn mới được.
Văn tướng quân rất nhanh đã tới.
Bởi vì cấm quân đều dưới sự khống chế của Phó Tạ, cho nên Thôi Kỳ có thể điều động chỉ có hương quân quản lý Tổng đốc Long Châu, Long Châu nghe
theo mệnh lệnh của Thôi Thế Trân, Đông Châu, mà vị Văn tướng quân, chính là Tổng đốc Long Châu hương quân phái tới, bởi vì họ Văn, cho nên gọi
là Văn tướng quân.
Sau khi Văn tướng quân hành lễ, Thôi Kỳ đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn: “Dẫn theo bao nhiêu người tới đây?”
Văn tướng quân là một trung niên gầy, ánh mắt lợi hại, thái độ thong
dong: “Bẩm công tử, Tiêu Hạ tổng cộng dẫn theo 500 người tới, hiện đang ở thôn trang ngoài thành đợi công tử sai khiến.”
Thôi Kỳ nhẹ gật đầu, đứng dậy cùng Văn tướng quân đứng trước địa đồ,
dùng bút chu sa đánh dấu vị trí thác Yên Tử rồi đi ra, nhẹ giọng thương
nghị kế sách mai phục như thế nào phục kích như thế nào.
Tuy rằng vẫn chưa tới lúc trời tối, nhưng vì trời mưa rất to, bên ngoài
nhìn có hơi tối. Phạm Tinh Tinh che dù từ tòa nhà nhỏ trong ngõ hẻm phía sau đường chính đi ra, dừng ở cửa xe ngựa.
Nha hoàn của nàng Cẩm nhi là do Thôi Kỳ sai người an bài đang chờ trong
xe ngựa, thấy trên giày thêu Phạm Tinh Tinh đã ướt đẫm rồi, vội vàng từ
trong bao quần áo lấy ra một đôi giày thêu sạch sẽ giúp nàng thay đổi.
Phạm Tinh Tinh đẩy tay của nàng ra, cúi đầu vừa vắt váy nước mưa trên
váy áo, vừa nói: “về gặp phu nhân phải nói cho tốt, ta bảo ngươi chuẩn
bị kim chỉ ngươi đã chuẩn bị chưa?” Mẫu thân của nàng thật sự quá khó
chơi, nàng mới được tờ ngân phiếu mệnh giá năm trăm lượng này nên phải cất kỹ, không thể để mẫu thân của nàng phát hiện.
Cẩm nhi vội nói: “Cô nương, đã chuẩn bị, nô tài nói là quần áo làm cho
công tử chúng ta, chỉ thêu không đủ, lúc này mới đội mưa đi mua.”
Mắt thấy sắp đến cửa phủ An quốc công, Phạm Tinh Tinh vội vàng vỗ vỗ
vách ngăn phía trước, thấp giọng dặn dò xa phu nói: “Đến rồi, dừng lại
đi!”
Sau khi từ trên xe bước xuống, Cẩm nhi che dù, Phạm Tinh Tinh trong ngực ôm bao quần áo có hộp gấm, mạo hiểm đi trong mưa to bước một bước dài
mà đi về cửa phía tây của phủ An quốc công
Trạm gác thứ nhất thả các nàng đi vào.
Đến trạm gác thứ hai, sáu người trong trị sự phòng đi ra, đi đầu chính
là gã sai vặt thư phòng Phó Trữ của Phó Tạ và quản gia đông thiên viện
Phó Bình.
Phó Trữ đứng ở cửa ra vào trị sự phòng, phất phất tay, bốn gã sai vặt
sau lưng lập tức nhảy ra, chế trụ Phạm Tinh Tinh và Cẩm nhi.
Hàn Anh một mình ở nhà chính dùng cơm tối, cảm thấy hơi mệt, liền dặn dò Xuân Ngọc và Tinh Ngọc đốt lò xông hương, bỏ hương bách hợp vào hun đệm chăn.
Đợi đệm chăn ấm hương, nàng liền rửa mặt lên giường ngủ.
Bởi vì ban đêm còn có hành động, nhóm người Phó Tạ uống ba chén rượu liền không uống nữa.
Tiệc rượu giải tán, Phó Tạ an bài xong người phải đi theo hắn và Trần Hi đi Nhạn Độ nhận hàng, thấy cách thời gian xuất phát còn gần một canh
giờ, không cần suy nghĩ liền đội mưa trở về nội viện.
Trời vẫn mưa to tầm tã, từng hạt mưa giống như mũi tên nhọn bắn xuống vũng nước đọng trên mặt đất, tóe lên vô số bong bóng nước.
Phó Tạ vừa vào nội viện, liền thấy trong phòng ngủ lộ ra ánh đèn mờ nhạt, ấm áp mà yên tĩnh.
Trên người hắn mặc dù lạnh, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp, che quấn áo choàng gấm đen sãi bước đi qua.
Phó Tĩnh đi theo phía sau hắn bung dù, thấy thế vội vàng đuổi theo.
Trong phòng ngủ tràn ngập hương bách hợp dịu nhẹ ấm áp, màn che buông xuống, Hàn Anh đã ngủ rồi.
Phó Tạ đi qua nhìn nhìn, thấy nàng đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn
trong trắng lộ hồng, nhìn giống như quả táo hết sức đáng yêu, liền cúi
người hôn một cái, từ trong lòng ngực móc ra một túi gấm nhét dưới gối
Hàn Anh.
Hàn Anh vẫn ngủ rất ngon.
Phó Tạ không khỏi mím môi nở nụ cười: thật sự là ngủ giống như heo con!
Hắn đứng dậy cởi áo ngoài, dán sát vào Hàn Anh.
Bên ngoài mưa to như trút nước, nhưng trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Phó Tạ ôm Hàn Anh ấm áp trong ngực, rất nhanh cũng ngủ mất.
Cách thời gian xuất phát còn có một khắc, Phó Tĩnh tới cách cửa sổ đánh
thức Phó Tạ, chủ tớ hai người choàng áo tơi vải dầu bước vào trong mưa
đi ra.
Khi Hàn Anh tỉnh lại, mưa tuy rằng vẫn chưa tạnh, nhưng đã nhỏ hơn rất
nhiều, trong mưa thu trời đất tối tăm ướt nhẹp, làm cho người ta nhìn
không ra canh giờ cụ thể.
Nàng vùi trong ngực ấm áp của Phó Tạ, lười biếng giật giật, chen chân
vào giữa chân dài của Phó Tạ cọ xát, cảm thấy tê tê quái dị thú vị.
Phó Tạ nhắm mắt lại dùng tứ chi giam cầm cả người Hàn Anh mềm mại thơm
phức vào trong ngực, nói giọng khàn khàn: “A Anh, nằm với ta một lát
thôi...”
Hàn Anh biết rõ hắn mệt mỏi, liền ngoan ngoãn dán sát vào người Phó Tạ
nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ đến chuyện phải an bài chỗ ở cho phụ thân
mẫu thân sắp mang theo đệ đệ Hàn Đình vào kinh, nghĩ đi nghĩ lại liền
ngủ mất.
Sau khi Phó Tạ rời giường đi tắm gội.
Hàn Anh trang điểm ăn mặc chỉnh tề, liền cho lui Xuân Ngọc và Tinh Ngọc, đứng ở cửa ra vào phòng tắm hỏi Phó Tạ: “Ca ca, đêm qua huynh trở về
lúc nào?”
”Lúc rạng sáng mới về.” giọng nói của Phó Tạ từ phòng tắm tràn ngập hơi nước truyền ra.
Hàn Anh đảo tròn mắt, hạ thấp giọng hỏi: “Ca ca, các huynh rốt cuộc đi làm cái gì thế?”
Một lát sau, trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Phó Tạ: “Dùng xong điểm tâm ta dẫn nàng đi xem!” Đêm qua ở thác Yên Tử Thôi Kỳ thật sự quá cảnh giác, thấy không ổn liền phi ngựa chạy thoát, nhưng ở Nhạn Độ hắn
phải vận chuyển toàn bộ minh minh hỏa thương vào nhà kho, kế tiếp cần
phải bảo Lý Kim Triêu mang người tiến hành cải trang.
Hàn Anh hỏi nửa ngày, thắc mắc toàn bộ đã được tháo gỡ, lúc này mới hài
lòng, ló đầu đi đến bên trong nhìn nhìn, thấy dáng người thon dài của
Phó Tạ tràn ngập trong hơi nước, toàn thân cơ bắp đều đặn, động tác giơ
chân nhấc tay vừa có lực vừa đẹp, không khỏi kiêu ngạo cực kỳ —— nam
nhân tốt như vậy, là người của mình đó!
Sau khi thưởng thức mỹ nam, Hàn Anh bắt đầu nói chuyện chánh sự: “Ca ca, hôn sự của Phó Du huynh đã cân nhắc qua chưa?” Phó Tạ có lẽ sẽ nói“chưa cân nhắc qua”, nàng liền thuận thế đem chuyện Phó Du thích Lý
Chân nói ra.
Phó Tạ đưa lưng về phía Hàn Anh, trầm giọng nói: “Cân nhắc qua.”
Hàn Anh: “...”
Phó Tạ xoay người lại nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú ướt nhẹp, nổi bật lên mi mày mi đen nhánh, bờ môi cũng đỏ tươi ướt át: “Ta muốn dùng Tứ muội
tạo quan hệ thông gia.”
Hàn Anh cả kinh, đang muốn đưa ra phản đối, suy nghĩ một chút, cảm thấy
vì Phó Du nàng vẫn nên thu liễm tính tình của mình một chút, liền dè dặt hỏi: “huynh muốn gả Phó Du cho người nào?”
Phó Tạ lau mặt một cái, nhìn Hàn Anh, rũ mắt xuống nói: “Phó thị chúng
ta và Trần thị liên minh càng ngày càng mật thiết, ta muốn dùng quan hệ
thông gia để củng cố liên minh này.”
Hắn xoay người lại từ trên kệ bạch ngọc cầm một khăn lụa lớn, lúc này mới nói: “Ta chuẩn bị gả Phó Du cho Trần Nghĩa.”
Tiểu phu thê hai người một trước một sau đi tới trước lò xông hương trong phòng ngủ.
Hàn Anh nhận khăn lụa bao lấy tóc dài ướt nhẹp của Phó Tạ, chậm rãi thấm hơi nước phía trên, nhưng đại não đang nhanh chóng chuyển động, hồi
tưởng đến dáng vẻ hôm qua nhìn thấy Trần Nghĩa, nàng không có nhìn
nhiều, nhưng hoảng hốt nhớ rõ Trần Nghĩa khoảng hai tư hai lăm tuổi,
dung mạo anh tuấn uy vũ, ngày thường có chút giống Trần Hi, lại không
tuấn tú bằng Trần Hi.
Sau khi đổi qua mấy khăn lụa lớn, tóc dài Phó Tạ chỉ là còn hơi ẩm ướt, như ý rủ xuống sau lưng.
Hàn Anh bắt đầu đi xuống chà lau eo gầy mạnh mẽ của Phó Tạ, ngoài miệng
lại nói: “Chuyện như vậy, phải được Phó Du tự mình nguyện ý mới được! Ca ca, muội trước đi hỏi Phó Du một chút, huynh cũng đừng quyết định
liền!”
Phó Tạ liếc Hàn Anh, nói: “Ta và nàng đính hôn, cha mẹ không phải cũng
không có trưng cầu ý kiến hai ta, ta và nàng hiện tại không phải rất tốt sao? Phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, hôm nay Gia chủ phó thị là
ta, ta tất nhiên có thể vì thứ muội làm chủ!”
”Này làm sao có thể so sánh? muội và huynh chỉ là làm cho có lệ thôi!”
Hàn Anh nghe vậy khẩn trương, vội vàng nói, “Ca ca, Phó Du nói cho muội
biết nàng thích Lý Chân!”
Phó Tạ nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú lập tức lạnh xuống: Phó Du và Lý Chân lại có thể lớn gan như vậy?
Hàn Anh thấy thế lại càng hoảng sợ, vội vàng ôm chặt lấy Phó Tạ, không
cho hắn nhúc nhích, trong miệng cầu khẩn: “Ca ca, thiếu nam nào không
chung tình, thiếu nữ nào không hoài xuân? thế này thì có giì đâu! Trước
khi thành thân muội cũng thích huynh mà!”
Phó Tạ sững sờ, mắt phượng tĩnh mịch nhìn Hàn Anh: “... trước khi thành thân muội cũng thích ta sao?”
Hàn Anh vừa thẹn vừa giận: “Ta chính là thích huynh đó, thế thì sao!”
Phó Tạ nghe vậy khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, mắt phượng sáng ngời, mím môi
nở nụ cười. Hắn vốn ngày thường liền tuấn tú, cười cười như vậy, lập tức như hoa xuân hé nở dưới ánh trăng, yên tĩnh đẹp không gì sánh được, Hàn Anh tuy rằng vẫn còn xấu hổ, nhưng vẫn nhìn có chút ngốc.
Thấy Hàn Anh ngây ngốc chỉ lo nhìn mặt mình, Phó Tạ vừa cười cười, thấp
giọng nói “Đồ ngốc”, cất bước tránh ra đưa lưng về phía Hàn Anh bắt
đầu mặc quần áo.
Một trận phong ba vô hình bị trừ khử.
Hàn Anh lúc này mới xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ: khí thế của Phó Tạ thật sự quá cường đại, vừa rồi thực hù chết ta!
Nàng vốn muốn lấy muốn sắc Dụ Phó Tạ, ai biết không cần.
Lúc Phó Tạ dùng điểm tâm, Hàn Anh thừa cơ lại nói: “Ca ca, cùng hắn
thành một đôi vợ chồng bất hoà, không bằng hỏi trước ý tứ của Phó Du và
Lý Chân một chút, nếu như Lý Chân vừa vặn cũng thích Phó Du, gả Phó Du
cho Lý Chân, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên? Về phần Trần Nghĩa, muội
cảm thấy Trần gia gia thế lớn, chưa chắc sẽ nguyện ý để con trai trưởng
nhà mình kết duyên với thứ nữ chúng ta...”
Hàn Anh lải nhải nói chuyện không ngừng, nói đế nỗi làm Phó Tạ đau cả
đầu. Nếu là người khác, Phó Tạ sớm một cước đá đi rồi, nhưng đây là tiểu thê tử của hắn, Phó Tạ đành phải cố gắng nhẫn nại.
Phó Tạ nhìn Hàn Anh, nghĩ thầm: thì ra trước khi thành thân A Anh đã yêu ta rồi !
Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn thoải mái cực kỳ, cảm thấy cả người thoải mái dễ chịu.
Hàn Anh thấy Phó Tạ giống như cười mà không phải cười nhìn mình, cảm
thấy lúc này có cái gì buồn cười để hắn cười đâu, liền trực tiếp hỏi
hắn: “Ca ca, huynh cười cái gì đó?”
Phó Tạ mỉm cười: “Ta cười nàng sớm như vậy đã yêu ta rồi !”
Hàn Anh: “...”
Nàng mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, cũng không khuyên bảo Phó Tạ, đứng dậy trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Phó Tạ ngồi ở bàn bát tiên bên cạnh, ăn một miếng đồ ăn cười một cái,
ngẫm lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Anh đỏ bừng, bất tri bất giác dùng
hết điểm tâm, lúc này mới đi vào phòng ngủ trấn an Hàn Anh.
Hắn trấn an cũng rất khác người.
Sau khi Đi vào phòng ngủ, Phó Tạ thấy Hàn Anh nằm lỳ ở trên giường không biết đang làm cái gì, liền đi thẳng tới bên giường bạt bộ, dùng sức vỗ
một cái trên mông đít Hàn Anh, vừa cảm thụ xúc cảm mềm mại mà còn co
dãn, vừa nói: “A Anh, ta sắp đi ra ngoài, nàng có muốn đi theo ta đi xem hàng hóa hôm qua hay không?”
Hàn Anh nằm lỳ ở trên giường không nói chuyện. Nàng sở dĩ xấu hổ là vì
Phó Tạ cho tới bây giờ chưa nói thích nàng, nhưng nàng lại nói ra mình
thích Phó Tạ.
Phó Tạ đợi nửa ngày, không đợi được Hàn Anh trả lời, có chút xuống đài không được, liền đứng dậy đi ra.
Hàn Anh nghe được tiếng bước chân của hắn đi xa, đứng dậy vừa nhìn, phát hiện Phó Tạ đã đi ra, trong lòng không khỏi vắng vẻ, cái mũi có chút
chua, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Phó Tạ vừa đi ra bên ngoài thư phòng, đêm qua Trần Hi ngủ lại trang viên liền tới, hai người liền vừa uống trà vừa thương nghị chuẩn bị lương
thảo cho đại quân tây chinh.
Hai người đang nói chuyện, Phó Tĩnh cách cửa sổ hồi báo, nói Phó Trữ đã tới.
Phó Tạ còn nhớ chuyện trong phủ, liền nói: “Để cho hắn vào đi!”
Phó Trữ ôm một hộp gấm đi đến.
Sau khi nhìn hắn hành lễ thì ngồi một bên Trần Hi, có chút chần chờ nhìn về phía Phó Tạ.
Trần Hi tự cho là mình cũng tham dự chuyện này, bởi vậy bộ dáng bình
tĩnh, ung dung, chững chạc; gặp chuyện không rối loạn ngồi ở chỗ kia,
cũng không chịu đứng dậy.
Phó Tạ thản nhiên nói: “Trong ngực ngươi ôm là cái gì?” Đang tranh đấu
với Thôi thị, toàn bộ hành trình Trần Hi đều tham dự, cũng không thể
trong lúc này lại tùy tiện đuổi hắn đi.
Phó Trữ đem hộp gấm trình lên, hạ giọng nói: “Thôi Kỳ bảo Phạm cô nương đưa vào phòng ngủ thiếu phu nhân...”
Hắn mở hộp gấm ra, đưa cho Phó Tạ.
Lúc này bên ngoài vẫn còn mưa, trong thư phòng ánh sáng có chút tối, thế nhưnghộp vừa mở ra, một vầng sáng chói lòa hiện ra, trong hộp gấm dĩ
nhiên là một hộp dạ minh châu!
Phó Trữ đi lên trước, ở trong dạ minh châu lay một cái, tìm ra một tờ giấy nho nhỏ đưa cho Phó Tạ.
Phó Tạ mở ra nhìn lướt qua, nhìn thấy trên đó viết tám chữ —— “cùng quân ly biệt, lăn lộn khó ngủ“.
Mặt của hắn lập tức chìm xuống.
Trần Hi ở bên cạnh nhìn, nụ cười trên mặt cũng biến mất vô tung.
Lúc này trong lòng hai người đều nghĩ tới một đoạn thơ nổi tiếng thời
Đường: “Quân tri thiếp hữu phu, tặng thiếp song minh châu... Hoàn quân
minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì.”[1]
Phó Tạ hít sâu một hơi, đứng dậy ra khỏi thư phòng, bước nhanh về hướng nội viện
Hàn Anh vốn nằm lỳ ở trên giường thương tâm, đột nhiên cảm giác được có
chút không đúng, vội vàng duỗi tay vào gối thêu phía dưới móc móc, móc
ra một túi gấm.
Nới lỏng dây lụa nới miệng túi ra, nàng từ bên trong lấy ra một vòng tay bích tỉ
Vòng tay có từng hạt bích tỉ lớn cỡ ngón cái, từng hạt oánh nhuận đáng
yêu, Hàn Anh vui mừng đeo trên cổ tay, trái phải tường tận xem xét.
Nàng đoán được đây là quà Phó Tạ tặng nàng, trong lòng vừa mừng vừa sợ,
liền từ trên giường bò lên, sửa sang quần áo, chuẩn bị đi bên ngoài thư
phòng tìm Phó Tạ nói lời cảm tạ.
[1] Đây là Bài thơ Tiết phụ ngâm - 節婦吟 (Khúc ngâm của người tiết phụ)của Trương Tịch
Quân tri thiếp hữu phu
Tặng thiếp song minh châu,
Cảm quân triền miên ý,
Hệ tại hồng la nhu
Thiếp gia cao lâu liên uyển khởi
Lương nhân trì kích Minh Quang lý
Tri quân dụng tâm như nhật nguyệt
Sự phu thệ nghĩ đồng sinh tử
Hoàn quân minh châu song lệ thùy
Hận bất tương phùng vị giá thì
Dịch Nghĩa:
Chàng biết em đã có chồng
Tặng em đôi hạt châu sáng
Cảm động trước tình đeo đẳng của chàng
Em buộc vào áo lụa hồng
Nhà em có lầu cao bên vườn hoa
Chồng em cầm kích túc trực trong điện Minh Quang*
Vẫn biết lòng chàng trong sáng như mặt trời, mặt trăng
(Nhưng) em đã thề cùng sống chết với chồng
Trả lại chàng hạt châu sáng, hai hàng nước mắt ròng ròng
Ân hận rằng không thể gặp nhau lúc chưa chồng
(*)Minh Quang: một điện trong hoàng cung triều Hán
Bản dịch của Ngô Tất Tố
Chàng hay em có chồng rồi,
Yêu em chàng tặng một đôi ngọc lành.
Vấn vương những mối cảm tình,
Em đeo trong áo lót mình màu sen.
Nhà em vườn ngự kề bên,
Chồng em cầm kích trong đền Minh Quang.
Như gương, vâng biết lòng chàng,
Thờ chồng, quyết chẳng phụ phàng thề xưa.
Trả ngọc chàng, lệ như mưa,
Giận không gặp gỡ khi chưa có chồng.