Dùng xong điểm tâm, Hàn Linh mang theo châm tuyến đến chỗ của Hàn Anh.
Nàng vừa đến liền phát hiện Hàn Anh đang ngồi trước bàn trang điểm để
Nhuận Thu hầu hạ trang điểm, mà Tẩy Xuân và Sấu Đông thì ghé vào giường
bàn nhỏ bận rộn, trên giường bàn nhỏ bày một nghiên mực, một hộp chu sa, một bàn tính và một vài sổ sách, bên cạnh giường bàn nhỏ còn bày mấy
hộp gấm, nhìn lờ mờ bên trong hình như là một chồng ngân phiếu.
Hàn Linh không khỏi âm thầm tặc lưỡi. Nàng đoán Hàn Anh đang chỉnh sửa
sổ sách, cố tình tránh hiềm nghi, nên ngồi một lát liền tìm cớ trở về
khoang trên đọc sách.
Trong lòng Hàn Anh có việc, cũng không giữ Hàn Linh lại.
Nàng lấy một đôi hoa tai bằng vàng khảm phỉ thúy hình giọt nước đưa cho
Nhuận Thu, ý bảo nàng giúp mình đeo lên lỗ tai, nhưng miệng lại hỏi Sấu
Đông: “Tổng số hôm nay tính có đủ không?”
Vẻ mặt Sấu Đông trầm tĩnh hiếm thấy, ngón tay cực kỳ nhanh nhẹn khẩy hạt châu bàn tính cộng lại tổng số, cuối cùng nói: “Cô nương, nếu không
tính số lẻ thì số chẵn là sáu vạn 7800 lượng.”
Hàn Anh nói “ biết rồi “, liền không nói thêm gì nữa.
Nếu như Hàn Linh nghe được con số này, nhất định sẽ cảm thấy Hàn Anh cực kỳ có tiền, thế nhưng đối với Hàn Anh, con số này còn lâu mới đủ.
Nàng phải nghĩ biện pháp khác.
Buổi sáng khi đội tàu cập bờ, sau khi mọi người bận rộn một phen vứt
thuyền lên bờ, lại đi tầm nửa ngày mới tới trạm dịch ở huyện Phúc Đỉnh
thuộc thành Bắc Ký Châu nghỉ ngơi.
Trần Hi vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết như trước, bao toàn bộ trạm
dịch, thu xếp cho Hàn Anh mang theo nha hoàn ma ma ở trong nội viện, đám người Phó Bình ở tại ngoại viện, mà người của hắn thì ở trong màn
trướng xung quanh trạm dịch.
Trần Hi cần phải sắp xếp chuyện thu thập quân lương ở huyện Phúc Đỉnh, bởi vậy đoàn người Hàn Anh phải ở lại trạm dịch mấy ngày.
Buổi sáng ngày hôm đó Phó Bình dẫn theo Khâu Nhân, Khâu Nghĩa và nương tử của bọn họ tới đây gặp Hàn Anh.
Hàn Anh trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi Khâu Nhân: “Ta nhớ hình như
trong số cửa hàng mà mẫu thân cho ta có một cửa hàng da, ngươi có biết
không?”
Khâu Nhân ra khỏi hàng nói: “Bẩm cô nương, quả thật có cửa hàng này, hôm nay đang mở ở Tín Nghĩa phường Liêu Châu, là do Khâu Tín trông nom.”
Hàn Anh nhẹ gật đầu, lại thăm hỏi bọn hắn hai câu, chỉ thị Tẩy Xuân cầm bốn bao tiền thưởng tặng cho bọn hắn.
Lúc này Phó Bình mới tiến lên đáp lời: “Bẩm cô nương, những món ăn dân
dã kia...” Phó Bình ổn trọng hoà nhã, thật ra lại rất thích đi săn, được xưng là “Đạn sắt Tiểu Thần Thông”, hắn ở đâu, động vật hoang dã ở đó
liền gặp nạn.
Hễ hắn nhàn rỗi liền mang theo mấy tên binh sĩ cầm đem ná cao su đi
loanh quanh vùng phụ cận trạm dịch huyện Phúc Đỉnh, ngược lại bắn được
không ít món ăn dân dã.
Hàn Anh nhớ tới hai ngày nay hắn thu hoạch được mấy lồng trúc lớn gà
rừng còn sống nhảy loạn xạ, gà gô, chồn và thỏ rừng, không hề sợ hãi
cười nói: “Ngươi lấy đủ một bữa ăn cho chúng ta thôi, còn lại đưa đến
chỗ tiểu Trần đại nhân đi!” Nàng còn chưa gặp tiểu Trần đại nhân, cũng
không tiện đi gặp, nhưng đã ngồi thuyền người ta, lại được người ta bảo
hộ, dù sao cũng phải tìm cơ hội để biểu hiện chứ?
Phó Bình trịnh trọng đáp “Vâng”, nhưng cũng không vội vã rời khỏi, mà lẳng lặng nhìn Hàn Anh, đợi nàng dặn dò.
Từ ma ma dùng khay bưng một chén sữa dê đi tới: “Cô nương, sữa dê đến
rồi!” Cô nương thích uống sữa bò sữa dê, tiếc là mấy ngày nay không có
để uống, may mắn lần này Phó Bình cẩn thận, dẫn theo một con dê cái tới, ngay cả cỏ khô cho dê ăn cũng chuẩn bị tốt.
Hàn Anh cầm thìa quấy sữa dê trắng như tuyết trong chén trắng nhỏ mạ
vàng, đang muốn nói chuyện thì Phó An và Hứa Lập Dương cùng nhau tới.
Trong phòng tràn ngập mùi ngọt tanh của sữa, thanh âm dịu dàng ngọt ngào của Hàn Anh và mùi vị kỳ lạ từ trong truyền ra: “Phó Bình, hôm nay trời ngày càng lạnh, quân đội của Phó ca ca định dùng gì để chống lạnh vậy?” mấy ngày nay nàng đang xem ‘Tây Cương địa phương chí’, càng xem càng lo lắng cho Phó Tạ.
Phó Bình suy nghĩ một chút, nói: “Nô tài từng thấy qua sổ sách của quân nhu hậu cần, chính là mặc áo bông bên trong áo giáp.”
Hàn Anh tự nhủ: “Không biết binh sĩ Liêu quốc dùng gì để chống lạnh...” Liêu quốc ở vùng Cực Bắc, một năm có một nửa thời gian là hoa tuyết bay bay, thế nhưng sức chiến đấu của kỵ binh Liêu quốc vẫn vô cùng kinh
người, cho dù ở dưới tình huống vô cùng lạnh.
Điều này nói rõ bọn họ nhất định có phương pháp chống lạnh đặc biệt.
Phó Bình nhíu mày suy tư.
Hứa Lập Dương dừng một chút, bước lên trước nửa bước chắp tay hành lễ:“Bẩm cô nương, kỵ binh Liêu quốc vào mùa đông khi tác chiến không mặc áo bông, mà là bên ngoài trung y mặc một loại quần áo làm bằng da cừu non, sau đó mặc áo giáp vào, cực kỳ nhẹ nhàng ấm áp... Loại da cừu non này
và da cừu non của Đại Chu chúng ta khác nhau, càng mảnh, càng mềm mại,
mỏng hơn cũng ấm áp hơn.” Hắn chưởng quản thanh y vệ, lấy được tin tình
báo loại này cũng không khó.
Hàn Anh bắt được trọng điểm trong lời nói của Hứa Lập Dương, lập tức
hỏi: “Liêu quốc không sản xuất tơ lụa, thế thì trung y của bọn họ dùng
loại vải gì?”
Đôi mắt dài nhỏ thuần khiết như nước mùa xuân của Hứa Lập Dương lẳng
lặng nhìn Hàn Anh, sau đó rũ mắt xuống nói: “Bẩm cô nương, tơ lụa của
Đại Chu chúng ta dành cho người giàu sang mặc, người nghèo thì mặc vải
bố Đại Chu.”
Hàn Anh mỉm cười: “Nói cách khác, mặc kệ giàu nghèo, cũng chỉ mặc vật liệu may mặc đến từ Đại Chu thôi đúng không?”
Hứa Lập Dương đáp “Vâng“.
Đề tài tiếp theo Hàn Anh cần nói tương đối nặng nề, liền nhìn chung
quanh một vòng, dặn dò Hoán Hạ Sấu Đông: “Hoán Hạ Sấu Đông đi ra ngoài
trông coi đi!”
Đợi Hoán Hạ Sấu Đông đi ra ngoài rồi, Hàn Anh mới lên tiếng hỏi: “ai phái người tới ám sát ta vậy?”
Phó Bình và Phó An không nói gì,
Dựa theo công tử an bài, việc này do Hứa Lập Dương chịu trách nhiệm.
Hứa Lập Dương ngước mắt nhìn Hàn Anh, hắn không xác định có nên nói cho
nàng biết những nội tình dơ bẩn kia không, ý của công tử là tận lực gạt
nàng.
Sau một lát, hắn trầm giọng nói: “Bẩm cô nương, nô tài sẽ che chở cho người!”
Hàn Anh không nói chuyện, cười tủm tỉm đánh giá Hứa Lập Dương, bỗng
nhiên hỏi một câu: “Lập Dương, ngươi năm nay mấy tuổi?” Hứa Lập Dương
tuy rằng âm điệu bình thản, thế nhưng vừa nói dứt lời bờ môi liền mím
chặt, cho thấy là hạ quyết tâm, sợ là mình có hỏi nữa cũng hỏi không ra
cái gì. Hàn Anh liền nói sang chuyện khác.
Hứa Lập Dương hơi có chút lúng túng: “Bẩm cô nương, nô tài năm nay 18 rồi.”
Hàn Anh đang bưng sữa dê lên định uống, nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc.
Nàng cố làm ra vẻ trầm tĩnh buông chén sữa dê xuống, đôi mắt to như biết nói nhìn Hứa Lập Dương: “... Khục... Mới mười tám sao, nên uống nhiều
sữa dê sữa bò, vẫn có khả năng cao thêm... một chút đấy!”
Vóc dáng Hứa Lập Dương không sai biệt lắm với nàng, khuôn mặt lại ngây thơ, nàng còn tưởng Hứa Lập Dương nhỏ hơn nàng!
Thì ra chân tướng là do hắn lùn!
Khuôn mặt Hứa Lập Dương hơi đỏ lên.
Hàn Anh vội vàng dặn dò Từ ma ma: “Ma ma, sau này mỗi buổi sáng cũng cho Lập Dương một chén sữa dê nhé!”
Từ ma ma cười híp mắt: “Vâng vâng vâng! mời Lập Dương Tiểu ca 'hai mươi ba[1], mạnh mẽ tháo chạy' !”
[1] Mình cũng không rõ lắm về ‘Nhị thập tam” (二十三) này, chắc ý của Từ mà ma là trêu Lập Dương vẫn còn trẻ. Bạn nào biết thì bổ sung giúp mình nhé
Hứa Lập Dương thấy chủ bộc hai người xướng hoạ trêu cợt mình, dứt khoát
nói “ tạ ơn “, điềm nhiên đứng đó như không có việc gì, chờ Hàn Anh dặn
dò.
Phó Bình và Phó An biết rõ ngoài mặt Hứa Lập Dương do bọn họ tiết chế,
thật ra luôn luôn do An Quốc Công trực tiếp chỉ huy, địa vị cao cả, cho
nên thấy hắn ở chỗ Hàn cô nương thì rất kinh ngạc, liền vui vẻ ở một bên vây xem.
Hàn Anh biết bọn họ cũng đều có chuyện của mình, liền nói: “Được rồi, các ngươi cũng mau đi đi!”
Phó Bình Phó An tất nhiên đi phân chia mấy món ăn dân dã, Hứa Lập Dương thì không biết đi nơi nào.
Từ ma ma thấy người cũng giải tán, liền dò hỏi: “Cô nương tiếp theo nên làm gì?”
Hàn Anh bưng sữa dê lên uống xong, duỗi lưng một cái nói: “thời tiết hiếm khi nào đẹp như vậy lắm...”
Ánh mắt Từ ma ma hướng về tác phẩm vĩ đại nằm trên giường gấm ‘truyện lịch sử’.
Hàn Anh giãn tay chân ra dựa vào rồi người Từ ma ma: “... Đúng là thời tiết tốt để ngủ...”
Nàng thật sự đi ngủ.
Từ ma ma: “...”
Trần Hi đang ở trong lều lớn nói chuyện với mấy thiên tướng, biết Hàn
Anh sai người tặng rất nhiều món ăn dân dã tới đây, liền cười vang nói:“hôm nay các vị có lộc ăn!”
Hắn xưa nay bình dị gần gũi, nhiều thiên tướng tất nhiên thấy hứng thú,
liền lớn tiếng thương nghị nên chế biến thành món nào, tình cảnh lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Thời điểm Trần Hi lui ra thay quần áo, hỏi thăm Hàn Tinh: “Tin tức bên đại ca có truyền tới chưa?”
Hàn Tinh đáp “Vâng”, nói: “người chủ trương đuổi giết Hàn cô nương,
chính là thân tín của Thôi Tể Tướng Đại Lý Tự khanh Chu Chính Hà.”
Trần Hi không nói gì.
Hàn tinh liền nói tiếp: “Tam công tử, theo hồi báo của mật thám chúng ta cài ở Thôi phủ, Thôi Kỳ đối với Hàn cô nương thần hồn điên đảo, bị
trọng thương còn nháo muốn đuổi theo Hàn cô nương đi Liêu châu, bởi vậy
Thôi Tể Tướng mới, tin báo nói nguyên văn của Thôi Tể Tướng là “cái loại tiểu yêu nữ mê hoặc lòng người này phải nhổ cỏ tận gốc không để lại hậu hoạn”. Nhưng lúc trước người chưa dặn dò, cho nên tin tức này do Hàn
Tuyết bên Đại công tử thu thập, cũng không có truyền tới.”
Trần Hi im lặng. Hắn đương nhiên hiểu rõ đại ca nhất định là mong muốn
sát thủ của thôi Tể Tướng một kích thành công, từ đó làm cho Phó thị và
thôi Tể Tướng thù hận sâu sắc, Trần thị ngồi chiếu trên ngư ông đắc lợi.
Hắn thở dài trong lòng, nhớ tới kinh hồng thoáng qua vài ngày trước.
”Tiểu yêu nữ” ? nhưng Hàn Anh lại không phải là tiểu yêu nữ mà...
Ngoại viện trong phòng Hứa Lập Dương.
Một người mặc quần áo trạm dịch, đang khom người châm trà cho Hứa Lập Dương.
Hứa Lập Dương hạ giọng: “Đem chuyện Hàn cô nương bị tập kích tiết lộ cho Thôi Kỳ.” tính cách Thôi Tể Tướng cương nghị thủ đoạn cường ngạnh,
nhưng có hai uy hiếp, một là Thôi phu nhân, cái khác chính là con trai
độc nhất Thôi Kỳ. Để Thôi Kỳ biết chuyện Hàn Anh bị đuổi giết, là biện
pháp đơn giản nhất mau lẹ nhất nhằm ngăn cản thôi Tể Tướng sai người
tiếp tục đuổi giết Hàn cô nương.
Người mặc quần áo trạm dịch đáp “Vâng”, cầm theo bình nước ấm lui xuống.
Ở huyện Phúc Đỉnh ngừng lại hai ngày, đoàn người Hàn Anh lại đi theo đội ngũ Trần Hi xuất phát.
Một đường ngày đi đêm nghỉ, đợi đến lúc Hàn Anh thay áo bông vải màu đỏ, váy xếp tầng màu tím, khoác áo lông ngân hồ, thì thành Liêu Châu đã mơ
hồ trong tầm mắt rồi.
Lúc này đại quân Phó Tạ cũng đã chạy tới ngoài thành Túc Châu.
Tuy binh sĩ bộ tộc Tháp Khắc Khắc bưu hãn, thế nhưng bọn họ là “ đội ngũ không hàng lối, doanh trại không cố định “, thói quen theo đuổi nơi có
nước và cỏ, cho dù chiếm lĩnh thành Túc Châu, đó cũng là vì muốn cướp
sạch, chứ không phải vì muốn chiếm đóng sinh sống lâu dài.
Chính là cân nhắc đến đặc điểm này của bộ tộc Tháp Khắc Khắc, Phó Tạ
không có ý định áp dụng hình thức công thành mạnh mẽ mang tính phá hoại, mà là bên trong khinh kỵ binh bên ngoài trọng kỵ binh kết hợp lại vây
thành Túc Châu, trước dùng khinh kỵ binh gây hỗn loạn, tiếp theo dùng
trọng kỵ binh đánh thẳng vào, lại lưu lại một lỗ hổng yếu kém để bức
quân Tháp Khắc Khắc đi ra chiếm đóng, sau đó một lần hành động tiêu
diệt.
Cuộc chiến công thành so với Phó Tạ dễ dàng hơn.
Với tư cách tiên phong, Chu Thanh ra khỏi hàng khiêu chiến.
Phó Tạ mặc áo giáp của binh lính bình thường ngồi trên lưng ngựa lẫn vào trong đám người, đợi chủ soái của bộ tộc Tháp Khắc Khắc vừa xuất hiện ở lỗ châu mai lầu cổng thành, liền lặng yên không một tiếng động giương
cung cài tên, một đạo mũi tên nhanh như chớp bắn ra, xuyên qua thân thể
chủ soái Tháp Khắc Khắc.
Tháp Khắc Khắc luôn luôn thiếu khuyết tổ chức, chủ soái một khi chết liền đại loạn.
Sau một đêm ác chiến liên tục, Phó Tạ ung dung cỡi ngựa dẫn đầu tướng sĩ tiến vào thành Túc Châu.
Doãn Vũ Trạch theo sát ở đằng sau Phó Tạ, ngẫu nhiên nhìn thấy Phó Tạ
vác cung lớn trên lưng, đôi mắt không khỏi tỏa sáng, hắn tuyệt đối thật
không ngờ vị Quý công tử khí phách cao sang ngọc thụ lâm phong ở nha môn điện Tiền Ti trong Kinh Thành, lại là một xạ thần thủ bách phát bách
trúng!