Trước khi Hứa Trạc Khê đến, Phó Tạ đang nghị sự với thuộc hạ trong đại sảnh điện Tiền Ti.
Cùng nghị sự với Phó Tạ trong đại sảnh có điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ Trần Hi, Đô Ngu Hầu Tôn Giản, thống lĩnh cấm quân Tùy Đại Nghĩa, Tiêu
Phượng Thiềm cùng với mấy vị quan lại chủ quản thuế ruộng
Tôn Giản nhíu mày nói: “Cái gì mà quốc khố trống rỗng? quân lương của
cấm quân chúng ta không dùng bạc sao, mở kho lương cấp lương thực không
được sao?”
Trần Hi vừa muốn nói chuyện, thấy ngón tay thon dài của Phó Tạ gõ nhẹ trên thư án , liền đem lời sắp nói ra ép xuống.
Phó Tạ nhìn chủ quản thuế ruộng Ti Văn Nhạc: “Tháng hai năm trước giá gạo kinh thành là bao nhiêu?”
Ti Văn Nhạc suy nghĩ một chút, mở sổ ra nhìn nhìn, đứng lên nói: “Bẩm
điện soái, tháng hai năm trước giá gạo kinh thành là một lượng bạc bảy
thạch gạo.”
Trần Hi nói: “Hôm nay đã gần đến tháng ba, thế nhưng hộ bộ còn chưa cấp
quân lương, Tiêu Hạ đến hỏi, Hộ bộ thượng thư Tiễn Thế Trung tuyên bố
quốc khố trống rỗng, không cách nào kịp thời cấp được, còn hỏi Tiêu Hạ
có muốn tạm thời dùng tiền giấy thay thế hay không , đợi quốc khố có bạc thì đổi lại.”
Phó Tạ vẻ mặt chuyên chú lắng nghe Trần Hi trình bày, đợi Trần Hi nói xong, ánh mắt của hắn nhìn Đô Ngu Hầu Tôn Giản.
Mắt phượng Phó Tạ híp lại: “Năm nay thì sao?”
Ti Văn Nhạc lại lật hai cái, rất nhanh liền nói: “Bẩm điện soái, tháng
hai năm nay giá gạo kinh thành là một lượng bạc ba thạch gạo.”
Cả người Phó Tạ thẳng tắp, chậm rãi dựa vào thành ghế, mắt phượng tĩnh mịch đảo mắt nhìn người trong đại sảnh.
Trần Hi giữ im lặng. Hắn tự cảm thấy mình thông minh hơn người, phải
giấu nghề đúng lúc, miễn cho bị Phó Tạ âm hiểm xảo trá xem như chim đầu
đàn đưa ra ngoài.
Tôn Giản chần chờ nói: “Điện soái, chẳng lẽ có người sợ quân lương của
chúng ta phát ra, giá gạo kinh thành đều hạ xuống?” Cấm quân luôn luôn
dùng gạo làm tiền lương, năm trước trú đóng ở kinh thành hai mươi vạn
cấm quân tổng cộng hết một năm quân lương, nếu như đột nhiên vào lúc này cấp xuống dưới, giá gạo kinh thành nhất định sẽ giá hạ đột ngột, những
kẻ trữ hàng đầu cơ tích trữ sợ là phải bồi thường chết mất...
Tùy Đại Nghĩa nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ là Tiễn Thế Trung...” Hắn nhìn
cao cao to to có chút thô lỗ, trên thực tế lại có nét đẹp nội tâm.
Phó Tạ không nói gì, mắt phượng tĩnh mịch nhìn Trần Hi. Thanh y vệ Hứa
Lập Dương đã sớm điều tra rõ ràng, đương kim Tể Tướng Thôi Thế Trân chỉ
thị thân tín của Hộ bộ thượng thư Tiễn Thế Trung nâng cao giá gạo từ mùa đông năm ngoái đến mùa xuân năm nay, giá gạo đắt đỏ, một đảng Thôi thị
tài nguyên cuồn cuộn, mọi người đều phát đại tài.
Vì kế hoạch hôm nay, phải nghĩ biện pháp bảo Trần Hi đi thuyết phục Xu
Mật Viện, mượn lương thực dự trữ ở kho lương quân đồn ở các nơi.
Ánh mắt Phó Tạ nhàn nhạt, nhưng rất có uy nghi, dù là to gan lớn mật như Trần Hi, cũng bị nhìn hắn đến đứng ngồi không yên.
Trần Hi đành phải đứng lên nói: “Bẩm điện soái, bên trong kho lúa quân
đồn Lỗ Châu có 30 vạn thạch quân lương, kho lúa quân đồn Vân Châu bên
trong có 30 vạn thạch quân lương, Tiêu Hạ cho rằng chúng ta có thể tạm
thời mượn, đợi hộ bộ cấp quân lương sẽ trả lại.”
Phó Tạ mỉm cười: “Việc này liền giao cho Trần đại nhân!”
Trần Hi đành phải đứng dậy ôm quyền đáp “Vâng“. Hắn có một đại ca Xu Mật Sứ, hắn không đi ai đi đây? Nếu như liên hợp với Phó thị đối phó một
đảng Thôi Thế Trân, vậy thì phải xuất ra thành ý.
Mọi người vừa mới thương nghị qua việc này, Phó Trữ liền đi vào hồi báo: “Bẩm điện soái, tổng quản Hứa công công ở Duyên Phúc Cung phụng mệnh
Thái hậu tuyên người đi Duyên Phúc Cung.”
Phó Tạ nghe vậy hơi trầm ngâm.
Trần Hi mỉm cười, có chút hả hê nhìn về phía Phó Tạ.
Phó Tạ trầm giọng nói: “Mời Hứa công công vào đi!”
Hứa Trạc Khê tuổi chừng bốn mươi, dáng người trung đẳng, dung mạo bình
thường, nhìn hết sức trung hậu, hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp dẫn
Phó Tạ đi Duyên Phúc Cung.
Ở chánh điện Duyên Phúc Cung, Phó Tạ không chút nào ngoài ý gặp được Thừa Dận Đế ngồi ở bên dưới Bạch thái hậu.
Sau khi hành lễ với Thừa Dận Đế và Bạch thái hậu, Phó Tạ không kiêu ngạo không siểm nịnh được Hứa Trạc Khê đưa đến đôn thêu ngồi xuống.
Hắn giương mắt nhìn nhìn trang trí trong chánh điện, ánh mắt dừng lại
tấm bình phong họa Trường An Thu Diệp bên tay trái Thái hậu một lát.
Bạch thái hậu là một nữ nhân khôn khéo nhanh nhẹn, tuy rằng đầu đầy tóc
bạc, thế nhưng trên mặt rất ít nếp nhăn, đôi mắt rất sáng, được bảo
dưỡng tốt lắm, ăn mặc cũng rất hoa lệ tinh xảo.
Trên mặt bà mang một chút ý cười, sau nửa ngày lẳng lặng đánh giá Phó
Tạ, mới nói: “Phó Tạ, ngươi cũng biết ai gia tuyên ngươi tới làm gì chứ
hả?”
Phó Tạ cũng không vòng vo, nói thẳng: “Bẩm Thái hậu, vi thần tuy còn ít
tuổi, nhưng cũng hi vọng sẽ có một ngày trở thành bề tôi đắc lực của Đại Chu, vì bệ hạ vì xã tắc cống hiến hết mình. Mà vi thần hôm nay mới tân
hôn, nếu là... Sợ thanh danh của vi thần có trở ngại, không bằng tạm
hoãn chút thời gian, đợi mọi người quên việc này, lại tiếp tục cũng
không muộn.”
Thừa Dận Đế không nghĩ tới hôm nay Phó Tạ lại có thể phục tùng như thế,
không giống như trước kia mỗi khi nhắc tới việc này liền xù lông, lập
tức có chút kinh ngạc, nghĩ thầm: có lẽ sau khi tiểu cữu tử thành thân,
phát hiện nữ nhân bất quá chỉ như vậy, kiếm được chỗ then chốt cũng chưa biết chừng?
Trong lòng Bạch thái hậu hoài nghi, đang muốn nói chuyện, bỗng một mỹ
nhân trong trang phục màu đỏ tóc vân hoàn vụ từ phía sau tấm bình phong
đi ra, đúng là Vĩnh Thọ trưởng công chúa.
Vĩnh Thọ trưởng công chúa mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng, vén áo thi lễ
với Phó Tạ: “Nhớ đừng quên lời hứa hôm nay của chàng!” Dứt lời, chậm rãi lui xuống.
Phó Tạ mặt không biểu tình ngồi yên tại chỗ
Lời Bạch thái hậu sắp nói ra khỏi miệng mạnh mẽ nuốt xuống, lặng lẽ thở
dài. Bà cả đời mạnh mẽ, tung hoành ở hậu cung Đại Chu, thế nhưng hai đứa con sinh ra lúc trung niên lại không biết giống ai, một đứa làm việc
hoang đường không nghe khuyên nhủ, một đứa đau khổ vứt cả thể diện đi
truy đuổi quốc cữu gia...
Phó Tạ vẻ mặt tự nhiên từ biệt Thừa Dận Đế và Bạch thái hậu, đi ra Duyên Phúc Cung.
Huynh trưởng Phó Tùng sau khi nhận được thư của hắn đã chạy tới Biện Kinh, hắn tính ra khỏi thành nghênh đón.
Phó hoàng hậu sống ở bên trong Thiên Điện khôn trữ điện, Hứa Lập Dương
thấy bọn người Sở Nhã đang xoa bóp chân phó hoàng hậu vừa tản bộ trở về , liền lặng lẽ lui xuống.
Trở lại trị sự phòng Khôn Trữ Điện, Hứa Lập Dương ngâm một chén trà xanh còn chưa kịp uống, một tiểu thái giám quần áo đen lặng lẽ đi đến, thấp
giọng nói: “Bẩm tiểu Hứa tổng quản, Phó điện soái đã đáp ứng Thái hậu
nương nương và Vĩnh Thọ trưởng công chủ điện hạ.”
Lông mi Hứa Lập Dương run rẩy, đôi mắt dài nhỏ híp híp lại, ánh mắt như điện nhìn tiểu thái giám.
Tiểu thái giám sợ tới mức run rẩy, liền nói ngay: “của Phó điện soái là...” Hắn thuật lại nguyên văn lời nói của Phó Tạ.
Sắc mặt Hứa Lập Dương có chút tái nhợt, đôi mắt lẳng lặng nhìn chén trà
lượn lờ khói trắng trên kỷ trà, sau nửa ngày mới nói: “Chuyện này tốt
nhất nên thối rữa trong bụng luôn đi.”
Tiểu thái giám đáp “Vâng”, lặng lẽ lui xuống.
Hứa Lập Dương nâng chung trà lên nhấp một miếng, tư vị đắng chát lập tức tràn ra trong miệng—— trà ngâm trong nước có chút đậm đặc.
Sau khi Từ chính viện trở lại Nữ Trinh viện, Hàn Anh lại ngủ nửa ngày, đến lúc dùng cơm trưa mới bị Từ ma ma đánh thức.
Nàng rửa mặt trang điểm xong, vừa muốn sai người bày cơm, Sấu Đông liền
đi vào hồi báo: “Cô nương, Tứ cô nương và Thất cô nương đến!”
Hàn Anh thuận miệng nói: “Mời vào đi!”
Nàng cầm cái bia kính soi soi, cảm thấy bản thân coi như thỏa đáng, lúc
này mới đứng dậy mang theo Nhuận Thu Tẩy Xuân đi ra ngoài đón.
Hàn Anh mới ra cửa nhà chính, liền thấy Phó Du cùng một tiểu cô nương
chải búi tóc quả đào mặc áo trắng nhạt thêu hoa đào và váy dài trắng
thuần từ bức tường phù điêu đi tới, đằng sau còn đi theo hai nha hoàn.
Nàng cười dịu dàng nói: “Đang muốn tìm các ngươi chơi đùa, vừa vặn các ngươi đã tới rồi! Nhanh vào đi!”
Phó Du và Thất muội Phó Phong đi vào, cùng nhau thi lễ với Hàn Anh, ba người thân thiết đi vào phòng, phân chủ khách ngồi xuống.
Sau khi Hàn huyên vài câu, Hàn Anh liền dặn dò Tẩy Xuân: “Lấy quà tặng tới cho Tứ cô nương và Thất cô nương !”
Tẩy Xuân đáp ứng, rất nhanh liền đi ra.
Phó Thất cô nương có một khuôn mặt trái xoan tinh xảo và một đôi mắt hồ
ly mê người, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trông rất xinh đẹp, tương lai
trưởng thành nhất định là một mỹ nữ.
Trên mặt nàng mang nụ cười ngây thơ đáng yêu, lặng lẽ đánh giá phòng ở
của vị đích tẩu này một chút, phát hiện đồ dùng trong nhà tất cả đều là
hoàng hoa lê, nệm gấm trải trên giường là gấm bích thủy của Vân Châu vô
cùng trân quý, ngay cả phủ trên ghế dựa hoàng hoa lê đều là hàng thêu Tố Tâm trứ danh thiên hạ, về phần đồ uống trà gì gì đó, lại càng là gốm sứ ngọc bích cống phẩm, mà viên minh châu rủ xuống trên cây trâm trên búi
tóc của đích tẩu thì oánh nhuận đẹp không thể tả,...
Trong lòng Phó Thất cô nương không khỏi cực kỳ hâm mộ, nụ cười trên mặt
càng thêm ngọt ngào: “Tam tẩu đẹp quá!” Tam tẩu thật giàu có!
Nàng lặng lẽ đánh giá Hàn Anh, nghĩ thầm: trách không được Tam ca ca vì
con gái của Hoài Ân hầu hèn mọn này lại không chịu lấy Vĩnh Thọ trưởng
công chúa thân phận cao quý, thì ra vị Tam tẩu này xinh đẹp như vậy, yêu kiều như vậy, nụ cười kia thật sự vô cùng ngọt ngào, nếu là nam nhân sợ là nàng cũng sẽ thích tẩu ấy?
Hàn Anh mỉm cười nói: “Muội muội khen nhầm rồi.”
Tẩy Xuân rất nhanh liền cầm quà tặng tới, Hàn Anh tự mình tặng cho Phó Du và Phó Phong.
Cho Phó Du là một bộ trang sức vàng khảm phỉ thúy, mặc dù khảm phỉ thúy
có hơi ít, chỉ nhỏ bằng móng tay, thế nhưng mỗi món xanh biếc giống như
hồ nước sáng lóng lánh, xinh đẹp dến mức làm cho tim nàng đập nhanh.
Trong lòng Phó Du cảm kích, cố gắng đè nén xuống tâm tình đang chấn động cám ơn Hàn Anh.
Cho Phó Phong chính là một bộ váy bách điệp phượng vĩ Thiên Thủy Bích thêu hoa bạch ngọc lan và một cây trâm hoa bạch ngọc lan.
Phó Phong đầu tiên là vui mừng, tiếp đó lại rất không cao hứng —— nàng
cảm thấy quà tặng Hàn Anh cho Phó Du quý giá hơn—— nhưng trên mặt lại tỏ ra cực kỳ vui mừng, vui mừng khôn xiết vỗ tay, dịu dàng nói: “Thật tốt, cám ơn chị dâu!”
Hàn Anh mỉm cười đứng ngoài quan sát, nghĩ thầm: tiểu cô nương này mới trên dưới mười tuổi, sao biểu lộ khoa trương như vậy?
Phó Du và Phó Phong dùng cơm trưa xong mới rời khỏi.
Sau khi các nàng rời khỏi, Hàn Anh liền dẫn Tẩy Xuân ra hoa viên nhỏ phía sau tản bộ.
Đằng sau hoa viên nhỏ quả thật phù hợp với câu nói kia của Phó Tạ “Trong hậu hoa viên tất cả đều là cây thuỷ lạp”, quả thật phóng tầm mắt nhìn
ra tất cả đều là rừng cây thuỷ lạp cao cao thấp đều đủ cả, cùng với một
con đường gạch xanh dài hẹp trong bụi cây cây thuỷ lạp.
Hàn Anh thấy không có cảnh trí gì để thưởng thức, có chút buồn cười, chậm rãi đi dạo trên con đường nhỏ trong bụi cây.
Đi trong chốc lát, nàng hơi mệt liền ngừng lại, mở miệng hỏi Tẩy Xuân: “Ngươi cảm thấy vị Thất cô nương kia như thế nào?”
Tẩy Xuân suy nghĩ chốc lát nói: “Nô tài cảm thấy Thất cô nương không
giống như người an phận.” Đôi mắt xoay vòng lưu chuyển, đôi mắt luôn dán chặt vào những đồ vật quý giá, sao có thể là người một an phận được?
Hàn Anh Trầm Ngâm một lát, nói: “Một chút nữa ngươi đi dặn dò Sấu Đông, phải đề phòng vị Thất cô nương này!”
Tẩy Xuân đáp “Vâng“.
Hàn Anh liền nghĩ tới Thôi phu nhân vừa chỉ thị Tần Ma Ma đưa tới mười
hai nha hoàn, liền bổ sung một câu: “Còn có mười hai nha hoàn vừa đưa
tới, dứt khoát không cho các nàng tiến vào Nữ Trinh viện!”
Tẩy Xuân ghi tạc chuyện này trong lòng.
Hàn Anh đang muốn lấy dũng khí chạy một vòng, giương mắt liền thấy Sấu
Đông chạy vào tiểu hoa viên: “Cô nương, Hứa công công cầu kiến!”