Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 35: Chương 35: Hồ Nghi




Rạng sáng trên đường chính rốt cuộc khôi phục lại yên tĩnh, tiếng người huyên náo và dòng người chen chúc biến mất, chỉ để lại con đường vắng vẻ, duy chỉ có tiếng vó ngựa vang lên trên phố.

Phó Tạ mặc áo choàng trùm đầu bằng gấm màu đen, các tướng lĩnh cỡi ngựa chen chúc đi ở phía sau, trong bóng đêm đoàn người đi về hướng phủ quốc công.

Sau khi từ cửa hông phía đông tiến vào phủ quốc công, Phó Tạ cỡi ngựa dẫn theo Phó Tĩnh đi trên con đường có bóng râm dọc theo cánh rừng lá phong đi về hướng bắc, đi thẳng đến khoảnh sân rộng trước chính viện phủ quốc công lúc này mới đi ngược lại hướng đông; bởi vì chính viện của hắn ở phía đông.

Phó An và Phó Trữ ra đón, im lặng hành lễ, đỡ cả người Phó Tạ đầy mùi rượu vào viện, đặt hắn nằm trên giường.

Phó Trữ vội vàng chuẩn bị nước trà, Phó Tĩnh thấp giọng hỏi một câu: “Công tử, có muốn tắm gội không?” Công tử luôn luôn sạch sẽ, cho nên hắn mới hỏi câu này.

Phó Tạ nhắm mắt lại tựa ở trên giường gấm, “ừ” một tiếng.

Đợi Phó Tạ tắm rửa xong, thời gian cách tảo triều chỉ còn một canh giờ.

Cửa sổ phòng ngủ mở rộng ra, khí lạnh ướt sũng của buổi sáng tinh mơ tràn ngập vào trong phòng.

Phó Tạ đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ, nhận tách trà xanh Phó Tĩnh dâng lên uống một hớp, ánh mắt lại nhìn cảnh trí phía ngoài cửa sổ.

Mới tảng sáng, ngoài trời vẫn còn sương mù, sương mù dày đặc làm hoa cỏ trong sân viện lúc ẩn lúc hiện, không thể nhìn thấy rõ ràng.

Phó Tĩnh bận rộn chuẩn bị quần áo để Phó Tạ mặc vào triều, Phó Bình lại cầm sổ ghi chép ở một bên bẩm báo chuyện quan trọng.

Nghe tới Hàn Anh muốn đi gặp gỡ bốn phòng gia nhân Hoài Ân hầu an bài ở tòa nhà phố Thư Điếm, trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ hiện lên một tầng suy nghĩ sâu xa, đợi Phó Bình nói xong, hắn mới nói: “Hàn cô nương cần ngươi đi Liêu Châu một chuyến, ngươi cầm lệnh bài của ta đi đại doanh ngoài thành chọn bốn trăm người, đích thân ngươi đi chuyến này. Việc của ngươi tạm thời do Phó Trữ phụ trách.”

Phó Bình khom người đáp “Vâng”.

Phó Tĩnh bắt đầu hầu hạ Phó Tạ mặc triều phục.

Phó Bình một tay cầm bút một tay cầm sổ ghi chép, tiếp tục xác định hành trình hôn nay của công tử: “Công tử, sau khi hạ triều có đi xử lý công việc ở điện Tiền Ti không?”

Phó Tạ hơi suy nghĩ một chút, nói: “Hôm nay bãi triều sớm, ta đi tòa nhà phố Thư Điếm một chuyến, buổi chiều sẽ đi điện Tiền Ti.” Thừa Dận Đế tuy rằng có tới ba nghìn cung phi, hoang dâm vô đạo, thế nhưng người hắn yêu lại chỉ có một. Hôm nay thai nhi trong bụng Tôn phi hình như bất ổn, Thừa Dận Đế sao có tâm tư vào triều?

Phó Bình đáp “Vâng”, cầm bút viết lên sổ ghi chép.

Tảng sáng, vạn vật bị bao trùm trong màn sương mù ẩm ướt, cửa cung còn chưa mở, một ít đại thần đến sớm yên lặng chờ trong sương mù, đợi cửa cung mở rộng liền vào triều sớm.

Một hồi vó ngựa vội vàng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của buổi sáng sớm, mấy gia nô mặc quần áo màu đen vây quanh một thanh niên mặc triều phục võ tướng, khoác áo choàng màu xanh đen cưỡi ngựa chạy như bay tới, rất nhanh lướt qua mọi người, sau đó ghìm chặt dây cương trước cửa cung trong tiếng ngựa hí vang.

Đám người sớm nhận ra người thanh niên dung mạo tuấn mỹ, vóc người cao lớn này chính là Tam đệ của đương triều Xu Mật Sứ Trần Ân -Trần Hi, lập tức liền có một đám người vây lại chắp tay hàn huyên, có người gọi là “Tam công tử”, cũng có người gọi “Tiểu Trần đại nhân” đấy, rồi lại “Trần Thiểu Giam” - Trần Hi hôm nay giữ chức vụ trưởng quan phụ trách việc chọn mua, theo dõi việc trang bị vũ khí cho quân đội của Đại Chu, hiển nhiên gọi là “Trần Thiểu Giam” rồi, thậm chí còn có người gọi là “Hiền đệ”, quả nhiên là phi thường náo nhiệt.

Trần Hi mặt mày hớn hở vui vẻ đáp lễ từng người, mắt thoáng nhìn thấy Phó Tạ cỡi ngựa chầm chậm đi tới, sau đó xuống ngựa rồi chào hỏi các vị lão tướng, khóe miệng của hắn mỉm cười.

Phó thị và Trần thị cùng là võ tướng thế gia, nhưng lại là hai gia tộc khác nhau.

Dĩ An quốc công Phó Viễn Trình đứng đầu Phó thị là người có uy tín ở Liêu Lương Quân, lúc trước từng giúp đỡ Tổ Hoàng Đế khởi sự lập nhiều công trạng, mặc dù hôm nay đã bị Thừa Dận Đế dần dần nghi kỵ, nhưng vẫn giữ chức vị quan trọng.

Dĩ Xu Mật Sử Trần Ân đứng đầu Trần thị thuộc về Biện Kinh tân quý, lập chiến công để Phong Hầu, là do Thừa Dận Đế muốn chống lại giới quý tộc Liêu Lương nên nâng đỡ, hôm nay nắm giữ quân quyền Đại Chu.

Đối với Trần Hi mặt mày hớn hở, Phó Tạ vẫn yên lặng, cho dù đối mặt với những vị tiền bối quen biết mấy đời cũng chỉ chắp tay hành lễ, không nói lời dư thừa nào.

Sau khi cửa cung mở ra, Phó Tạ đang muốn theo mấy vị Thế bá đi vào, đảo mắt thấy Trần Hi bên cạnh, liền khẽ vuốt cằm, mắt phượng trầm tĩnh: “Trần huynh!”

Trần Hi chắp tay: “Phó hiền đệ, mời!” Cười tủm tỉm đi vào trước.

Quả thật không ngoài dự đoán của Phó Tạ, hôm nay tuy Thừa Dận Đế miễn cưỡng ngồi ngay ngắn ở ngự tọa phía trên, khuôn mặt anh tuấn lại có chút tái nhợt, da thịt cũng có chút nhão, trong mắt tràn đầy ủ rũ; thai nhi của Tôn phi dường như bất ổn, một đêm trong Ngân Hoa cung chưa từng yên tĩnh, mặc dù hắn e ngại Phó Hoàng Hậu và Trần quý phi nên không có canh giữ ở Ngân Hoa cung của Tôn phi, nhưng cũng một đêm không chợp mắt.

Có thể bước lên triều đường Đại Chu, mỗi người cũng không phải kẻ ngu, thấy vẻ mặt Thừa Dận Đế ủ rũ, ai cũng không dám chọc vào, cho nên khi tổng quản thái giám Hứa Chiếu Thủy tuyên bố “Có việc thì tấu, không việc bãi triều”, không ai bước ra khỏi hàng “ Có việc thì tấu “, vì vậy buổi thượng triều liền kết thúc.

Sau khi hạ triều Trần Hi cùng đại ca Trần Ân đi Xu Mật Viện.

Chờ hắn đi ra, gã sai vặt tên Đại Nhân tiến lên bẩm báo: “Tam công tử, Phó tam công tử sau khi tan triều trực tiếp đi đến một tòa nhà ở phố Thư Điếm.”

Mày kiếm Trần Hi nhướng lên nhìn hắn.

Đại Nhân vội vàng bổ sung một câu: “Nô tài đã tra được, lúc trước tòa nhà này là dưới danh nghĩa của Phó tam công tử, gần đây mới sang tên cho con gái Hoài Ân hầu Hàn Thầm là Hàn Nhị cô nương.”

Hắn lại sợ Trần Hi không hiểu rõ, lại nói thêm một câu: “Hàn Nhị cô nương chính là vị hôn thê của Phó tam công tử.”

Trần Hi chê hắn nói nhiều, lạnh lùng liếc Đại Nhân một cái.

Hắn luôn luôn mặt mày hớn hở, cái nhìn này lại làm Đại Nhân rùng mình, lúc này không dám lên tiếng nữa.

Trần Hi đương nhiên biết con gái Hoài Ân hầu Hàn Thầm là vị hôn thê của Phó Tạ, lúc này trong lòng của hắn chính là người thiếu nữ hắn gặp được ở trạm dịch kia có phải là Hàn Nhị cô nương hay không.

Hắn muốn đích thân đi nghiệm chứng một phen.

Sau khi rời khỏi Khánh Thọ Đường của Thái phu nhân, Hàn Anh chậm rãi đi trên đường đá xanh ẩm ướt, guốc gỗ trên chân phát ra tiếng vang “Khanh khách”.

Nửa đêm trời mưa đến buổi sáng mới ngừng, thế nhưng trời vẫn mưa rả rích, làm cho con đường ướt nhẹp, Hàn Anh sợ ngã cho nên đi đứng rất cẩn thận.

Đi vào tây viện, nàng mới mở miệng hỏi Nhuận Thu: “Đưa lễ vật cho mọi người rồi phải không?”

Nhuận Thu đáp “Vâng” rồi đi vào nhà chính với Hàn Anh, một bên giơ ngón tay lên nói: “Nhị lão gia, Nhị phu nhân, Tam lão gia, Tam phu nhân, Đại công tử, Nhị công tử, Tam công tử, đại cô nương, Tam cô nương, Tứ cô nương... đưa đến hết rồi.”

Hàn Anh lặng lẽ nhẩm qua một lần, thấy không bỏ sót người nào mới yên tâm. Phó Tạ tặng nàng nhiều ngự tứ vật (vật vua ban)như vậy, nàng cũng dùng không hết, nếu như nàng muốn ngây ngốc ở Hầu phủ một thời gian, không bằng thuận nước giong thuyền, cũng không mất cái gì.

Sấu Đông ở một bên nhịn không được hỏi: “Cô nương, Thái phu nhân đồng ý cho người đi phố Thư Điếm sao?”

Hàn Anh liếc nàng, thấy mặt mũi nàng hớn hở, liền cố ý nói: “Thái phu nhân có đồng ý thì ta cũng không dẫn ngươi đi, ngươi nói nhiều lắm!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Sấu Đông lập tức xụ xuống: “... Cô nương, nô tì muốn khóc...”

Hàn Anh mỉm cười: “Từ ma ma, Nhuận Thu và Hoán Hạ lưu lại giữ nhà, Tẩy Xuân và Sấu Đông cùng đi với ta.”

Sấu Đông lúc này mới nín khóc mỉm cười: “Tạ ơn cô nương!”

Hàn Anh cố ý lành lạnh nói: “Dù sao cũng là thay phiên theo ta ra ngoài, lần này là ngươi và Tẩy Xuân, lần sau là Nhuận Thu và Hoán Hạ.”

“Được ra ngoài là nô tì vui vẻ hà “ Sấu Đông cười tươi như hoa, “Ra ngoài một chuyến hít thở không khí rồi tính tiếp!”

Xe ngựa Phó Bình phái tới đã đứng ở ngoài cửa tây viện rồi, Hàn Anh trước khi ra cửa lại quay trở về, soi gương kỹ càng một phen, sau cùng quyết định thoa cao hoa hồng lên môi, sau đó lại bôi nước hoa hồng lên cổ tay và sau tai, cảm giác mình đủ đẹp đủ thơm rồi mới kêu Tẩy Xuân giúp nàng buộc dây lưng áo choàng có rắc cánh hoa hồng đỏ.

Sấu Đông cầm một cái mũ có sa mỏng đội cái lên giúp nàng, cười nói: “Cô nương, mặc kệ trong phủ hay là bên ngoài, có thể nhìn thấy người cũng chỉ có mấy người chúng ta, cho dù người đẹp mấy chúng ta cũng nhìn riết rồi cũng quen, người còn trang điểm làm gì!”

“Trang điểm thật xinh đẹp thì trong lòng ta thấy khoan khoái “ Hàn Anh vừa đi vừa nói, “Cũng không phải vì mấy người các ngươi mới trang điểm đâu...” Nàng cảm giác hôm nay mình có thể gặp Phó Tạ, gặp Phó Tạ ca ca đáng yêu không trang điểm xinh đẹp sao được?

Tẩy Xuân mỉm cười: cô nương thật sự là rất thích làm đẹp! Cô nương thích làm đẹp là do trời sinh rồi, chuyện nhỏ mà đã như vậy, nếu như không đủ xinh đẹp ngay cả cửa phòng cũng không chịu ra. Mà như vậy cũng tốt, các nàng mỗi ngày nhìn cô nương xinh đẹp như vậy, tâm tình cũng tốt hơn.

Xe ngựa Phó Bình đợi ở bên ngoài cửa tây viện của phủ hoài ân hầu, thấy Sấu Đông và Tẩy Xuân mang theo một gói đồ thường đeo và Hàn Anh đội mũ đi ra, vội vàng nhảy xuống kéo cửa xe ra, gã sai vặt đi cùng xe lanh lợi đặt cái ghế nhỏ dưới mặt đất.

Hàn Anh đi đến trước xe ngựa, cách mành sa mỏng nói lời cảm tạ: “Phó Bình, hôm nay đã làm phiền ngươi!” lần này nàng đi ra ngoài, không muốn người của Phương thị phát hiện nàng muốn đi gặp người, đành phải phiền toái Phó Bình rồi.

Phó Bình kính cẩn hành lễ: “Nô tài là người của cô nương, cô nương không cần phải khách khí.”

Hàn Anh: “...” “ Nô tài là người của cô nương “ ? Những lời này nghe sao thấy là lạ quá?

Đợi Tẩy Xuân và Sấu Đông đỡ Hàn Anh lên xe ngựa ngồi vững vàng, Phó Bình mới cài cửa xe.

Theo tiếng roi ngựa thanh thúy vút lên là chiếc xe gỗ trầm hương tinh xảo chậm rãi chạy ra, trực tiếp lái vào đường hẻm hướng tây, từ cửa sau phủ hoài ân hầu chạy nhanh ra ngoài.

Thấy Phó Bình điều khiển xe ngựa đi ra, Lý Chân đợi ở cửa sau phủ hoài ân hầu phất phất tay, dẫn theo hai mươi Phó gia quân đang mặc áo giáp kỵ binh đánh ngựa đi theo. Lý Chân là đội trưởng đội hộ vệ dưới trướng Phó Tạ, luôn luôn chịu trách nhiệm cận thân an toàn cho Phó Tạ.

Giữa nhà chính bên trong nội viện, Nhị phu nhân Phương thị ngồi ngay ngắn ở trên giường gấm, nhìn quản sự Đường Đại Vinh đứng phía trước cửa sau đáp lời: “Tới đón nàng là xe ngựa phủ quốc công? Ngươi nhìn thấy rõ ràng không?”

Đường Đại Vinh hành lễ, nói: “Đúng vậy, phu nhân. Lái xe chính là người hầu cận Phó Bình của Phó tam công tử, đi cùng chính là kỵ binh dưới trướng Phó tam công tử, mặc áo giáp màu xanh của Phó gia quân, ước chừng khoảng hai mươi mấy người.”

Phương thị có chút không yên lòng: “An bài người đi theo chưa?”

Đường Đại Vinh vội nói: “Phu nhân yên tâm, nô tài đã cho tiểu Cáp tử đi theo, hắn lạ mặt, Nhị cô nương không biết hắn. Chẳng qua là bên người Nhị cô nương có hộ vệ kỵ binh, tiểu Cáp tử không dám đến gần.”

Phương thị lúc này mới nhẹ gật đầu, mắt thấy Tiết Trung thu đã tới rồi, những thứ cần mua sắm bên ngoài cũng đã xong, tiền hàng năm của đại phòng vẫn chưa đến. Hầu Gia luôn luôn hiếu thuận Thái phu nhân, còn có huynh đệ, sẽ không mặc kệ người trong nhà, nàng không biết nha đầu Hàn Anh có thèm muốn khoản bạc này hay không. Nếu bị nha đầu kia cướp, bà nhất định phải nghĩ biện pháp lấy trở về.

Sau khi xe ngựa gỗ trầm hương màu đen ra khỏi cửa sau phủ hoài ân hầu, trực tiếp đi ngang qua chợ bán thức ăn tiến vào phố nhỏ Quải Tử, đi đến cuối phố nhỏ quải tử là đến phố Thư Điếm.

Xe ngựa gỗ trầm hương màu đen ngừng lại trước Mặc Hương các.

Phó Bình xuống xe, an bài người ở bên ngoài, mình thì dẫn theo Lý Chân và hai kỵ binh đi vào, không đến một phút đồng hồ liền ra ngoài mời Hàn Anh đi vào.

Hàn Anh vừa rồi ngồi trên xe, xuyên qua mành cửa nhìn ra phía ngoài, rốt cuộc phát hiện mình đi ra ngoài một chuyến mà có bao nhiêu phiền toái, không khỏi thở dài, vịn Tẩy Xuân xuống xe. Sấu Đông cầm gói đồ theo ở phía sau.

Mặc Hương các chuyên kinh doanh giấy và bút mực, không gian bên trong rộng rãi, chỉnh đốn sạch sẽ, các loại hàng được sắp xếp chỉnh tề theo chủng loại, mấy tiểu nhị không dám thở mạnh, khom người chờ gia quyến điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Phó đại nhân đi vào.

Hàn Anh mới dạo một vòng trong tiệm, lão bản béo lùn liền xốc màn cửa nội môn lên chạy vào, nhỏ giọng bắt chuyện Phó Bình: “Bình tiểu ca, mời ra phía sau!”

Phó Bình ngông nghênh nhẹ gật đầu, nhìn Hàn Anh rất kính cẩn: “Cô nương, mời!”

Hàn Anh dẫn theo Tẩy Xuân và Sấu Đông đi theo lão bản béo và Phó Bình vào hậu viện, lại từ hậu viện đi ra ngoài, xuyên qua một hẻm nhỏ yên tĩnh, trực tiếp đi vào cửa sau, bước vào một sân viện rậm rạp.

Lúc này Phó Bình mới thả chậm bước chân, trên mặt vui vẻ: “Cô nương, đây là tòa nhà của người.”

Hàn Anh vén màn che lên, tò mò đánh giá.

Phó Bình lại nói: “Cô nương, bốn phòng gia nhân đang chờ ở trước cửa rồi, ngài muốn …”

Hàn Anh suy nghĩ một chút nói: “Ta gặp bọn họ trước, xử lý chánh sự xong rồi hãy nói!”

Phó Bình đáp “Vâng”, dẫn Hàn Anh tiến vào nhà giữa, mời nàng ngồi trên giường phủ nệm gấm tím đậm, mình thì dẫn Sấu Đông lui xuống; cầm trong tay Sấu Đông là bốn quyển sổ sách, chính là sổ sách của bốn cửa hàng Khâu Lễ, Khâu Nghĩa, Khâu Nhân và Khâu Liêm ở kinh thành, nàng cần phải đối chiếu lại một lần.

Tẩy Xuân giúp Hàn Anh cởi mũ, áo choàng, lại giúp nàng sửa sang lại một chút.

Đợi hết thảy thỏa đáng, Hàn Anh mới phân phó Tẩy Xuân: “Đi gọi Phó Bình vào!”

Phó Bình hành lễ còn chưa kịp đứng dậy, chợt nghe giọng nói nhu hòa của Hàn Anh truyền đến: “Phó Bình, dẫn ta đi gặp công tử nhà các ngươi!”

Phó Bình sững sờ: “... Cô nương, người làm sao biết công tử ở chỗ này?”

Hàn Anh giảo hoạt cười cười: “Ta đoán thôi!” Nơi đây rất gần nơi thượng triều, biết nàng muốn tới nơi này, sau khi hạ triều Phó Tạ nhất định sẽ tiện đường sang đây thăm nàng.

Phó Bình có chút lúng túng: “Công tử còn chưa có tỉnh...” Phó Tạ nghĩ Hàn Anh tới đây sẽ xử lý việc vặt trong nhà trước, cho nên ra lệnh cho người đợi nàng đến đây một canh giờ thì đánh thức hắn.

Hàn Anh cười càng ngọt ngào: “vậy sao? Huynh ấy ngủ ở đâu?” Nàng muốn bất thình lình tập kích Phó Tạ.

Trên mặt Phó Bình càng thêm lúng túng: “Cái này...”

Thấy vẻ mặt hắn khác thường, Hàn Anh cũng hồ nghi: “Phó Bình, bây giờ ngươi liền dẫn ta qua đó đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.