Hàn Anh hơi nghiêng người, đợi Hàn Bội, Hàn Diễm cùng Hàn Linh chạy tới, lúc này mới có hành lễ chào hỏi các nàng.
Mai Hương nhẫn nại thỉnh an với tỷ muội Hàn Bội, sau khi đứng dậy hai
mắt tỏa sáng nhìn Hàn Anh: “Bẩm Nhị cô nương, Tam lão gia vừa mới chỉ
thị Đường Đại Phúc truyền tin tức, nói bệ hạ hồng ân, phong Phó tam công tử làm Điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ !”
Hàn Anh suy nghĩ một lát mới tiêu hóa được tin tức của Mai Hương vừa
nói, thống lĩnh cấm quân Kinh Thành, Trưởng Quan là Đô Chỉ Huy Sứ, Điện
Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ tuy là phó chức, nhưng quyền cao chức trọng,
xưa nay chỉ có thứ sử trở lên mới có thể đảm nhiệm chức đấy.
Nghĩ đến bản lĩnh trị quân của Phó Tạ, hắn có thể từng bước thăng chức,
Hàn Anh vô cùng vui mừng, híp mắt to, trên má một đôi lúm đồng tiền nho
nhỏ lúc ẩn lúc hiện, cả người tràn đầy vui vẻ.
Hàn Bội ở bên cạnh nghe xong, trong lòng chua chát, lại thấy Hàn Anh
cười đến mắt híp lại, lòng càng đố kỵ nhiều hơn, hai tay giấu ở trong
tay áo nắm chặt lại, rốt cuộc nhịn không được nói: “Con nít cũng có thể
bò lên trên địa vị cao, xem ra trong triều có người làm quan cũng tốt,
không phải ai cũng có một hảo tỷ tỷ giúp thăng quan phát tài!” Năm năm
trước Hàn Anh cùng Phó Tạ đính hôn, nàng đã gặp qua Phó Tạ một lần,
trong ấn tượng Phó Tạ là một tiểu nam hài tóc cắt ngang trán, mắt phượng môi son trông như một tiểu cô nương xinh đẹp; về sau Hàn Anh đi theo
Hầu phu nhân Lâm thị trở về Ngọc Khê, Phó Tạ cũng bị An quốc công mang
đi Liêu Châu, nàng cũng chưa từng gặp lại, ở trong trí nhớ của nàng Phó
Tạ vĩnh viễn là tiểu nam hài xinh đẹp, không hề lớn lên.
Hàn Anh hít sâu một hơi nhằm ngăn chặn lại lửa giận trong lòng, mỉm cười nhìn chung quanh.
Sấu Đông tiến lên một bước ý định thay nàng phản bác, lại bị Hàn Anh
ngăn cản trở về , Phó Tạ đối với nàng rất tốt, là “Thân ái Ca ca” của
nàng, nàng không muốn mượn tay người khác.
Mai Hương cau mày lại, nói “Đại cô nương sao người có thể nói như vậy”.
Hàn Bội nâng cằm, vẻ mặt cương quyết bướng bỉnh, chờ Hàn Anh mở miệng cãi nhau với nàng.
Hàn Diễm rủ mắt xuống đứng xem ở một bên.
Hàn Linh thì có chút sợ hãi núp sau lưng Hàn Diễm, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Hàn Anh khẽ cười một tiếng: “A...” Sau đó tiến lên một bước, nhìn chằm
chằm Hàn Bội, vẻ mặt ngây thơ nói: “Ơ, Đại tỷ tỷ, lời người nói thật
thâm ảo, một câu muội muội nghe cũng không hiểu nổi? Cuối cùng ai là
'con nít' bò lên trên địa vị cao? ai 'Trong triều có người làm quan'?
Cuối cùng ai có 'Một hảo tỷ tỷ giúp thăng quan phát tài' ?”
Nét mặt nàng nghi ngờ, giọng nói lại thanh thúy cực kỳ, trọng âm đều là
một chữ “Ai”, một câu tiếp một câu, mỗi một câu đều đâm vào lòng người.
Hàn Bội bị nàng từng bước ép sát, hỏi một câu cũng không đáp được, trên
lưng bất tri bất giác xuất ra tầng một mồ hôi lạnh, khi Hàn Anh tới gần, nàng không tự chủ được lui về phía sau, đang muốn mạnh mẽ giải thích
vài câu, lại phát hiện Hàn Anh buông tha nàng, nhẹ nhàng đi về phía
chánh đường.
Dáng dấp Hàn Anh bước đi vô cùng đẹp, lại đi cực nhanh, rất nhanh liền cách xa các nàng.
Hàn Bội thở dài một hơi, liền thấy Hàn Anh quay người vẫy tay gọi Hàn
Diễm, Hàn Linh: “Tam muội muội, Tứ muội muội, các ngươi đi nhanh một
chút! Lòng hiếu kỳ của hết chịu nổi rồi, các ngươi theo ta đi hỏi tổ mẫu đi!”
Hàn Diễm, Hàn Linh cười có chút miễn cưỡng, không biết làm sao cho phải, đi theo Đại tỷ tỷ chi thứ hai có quyền thế hay là lựa chọn đi theo Nhị
tỷ tỷ của đại phòng đã suy yếu nhưng có rể hiền? Thật sự là một lựa chọn khó khăn mà!
Các nàng luôn luôn xem Hàn Bội như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lần này lại đột nhiên do dự.
Hàn Anh không kiên nhẫn đợi các nàng, thấy bà tử vén rèm đã nhấc nhấc
màn gấm màu chàm thêu phượng hoàng bên hoa cúc lên, nàng liền trực tiếp
đi vào nhà chính.
Tẩy Xuân cùng Sấu Đông không theo vào mà đứngchờ ở bên ngoài hành lang.
Sau khi Hàn Anh bước vào, trước đứng ở đó nhìn một vòng, thấy Thái phu
nhân ngồi ngay ngắn trên giường gấm uống trà, Nhị phu nhân Phương thị
cùng Tam phu nhân Trâu thị ở một bên hầu hạ trà quả, liền tính toán ở
trong lòng.
Nàng gọi một tiếng “Tổ mẫu”, lúc này mới quỳ gối hành lễ.
Thái phu nhân thả chén trà nhỏ trong tay ra, mỉm cười nhìn nàng: “a Anh, tới đây với tổ mẫu!” bà vốn không để vị cháu gái khó thấy mặt này ở
trong lòng, nhưng hôm nay vị cháu gái này được coi trọng không thể không nhắc tới vị rể hiền kia, nay bà đã nhìn Hàn Anh với cặp mắt khác xưa.
Hàn Anh nhu thuận đi tới, ngồi trên giường gấm kế bên tổ mẫu, thấy Hàn
Bội dẫn theo Hàn Diễm cùng Hàn Linh vào, lúc này mới nháy mắt, vẻ mặt
nghi hoặc nhìn về phía tổ mẫu, giọng nói thanh thúy ngữ khí ngây thơ:
“Tổ mẫu, a Anh có rất nhiều việc không rõ, muốn thỉnh giáo người đây!”
Lời nàng còn chưa dứt, Hàn Bội đen mặt lập tức trở nên tái nhợt, như
phân lừa rơi xuống tầng sương trắng, trông rất khó coi. Nàng cầu khẩn
nhìn về phía Hàn Anh. Hàn Bội rất rõ ràng hầu phủ nhìn vào thì tưởng mẫu thân Phương thị của nàng làm quản gia, kỳ thật quyền hành hoàn toàn ở
trong tay Thái phu nhân, tuyệt đối không thể chọc giận Thái phu nhân.
Hàn Anh liếc mắt nhìn Hàn Bội, thấy nàng cầu khẩn, lúc này mới rủ mắt
xuống, dựa thân thể mềm mại vào người Thái phu nhân: “Tổ mẫu, bốn ngày
nữa chính là sinh nhật của Phó ca ca. Hắn một đường chiếu cố con vào
kinh, con rất cảm kích hắn, muốn tặng hắn một món quà sinh nhật. Hắn cái gì cũng không thiếu, người nói con nên tặng lễ vật gì đây?” Hầu phủ hôm nay do nhị phòng làm chủ, nàng chỉ có thể giả ngốc thôi, cho nên dọa
Hàn Bội là được rồi, không nên chèn ép người khác.
Hàn Bội thấy Hàn Anh không có hỏi những lời kia, tâm treo cao lúc này mới để xuống, chậm rãi thở dài một hơi.
Hàn Diễm cùng Hàn Linh đứng ngoài quan sát, trong lòng đều nhất trí nhận thức, Hàn Anh này cũng không giống như các nàng nhận định ngực to mà
không có não!
Thái phu nhân híp mắt cười hiền từ, thế nhưng trong lòng lại tràn đầy
tâm sự. con trai trưởng Hàn Thầm kế tục tước vị Hoài Ân hầu, chức quan
cao nhất cũng chỉ là tứ phẩm trấn nam Tướng Quân, huống chi hôm nay
không có tước vị, một nửa chức quan cũng không có, còn bị điều đi phục
vụ Liêu Châu rồi, thứ tử Hàn Hoài từ trước đến nay chỉ thông thạo ăn
uống, chơi gái, đánh bạc, thành tựu lớn nhất chính là biên soạn thành
công bộ sách”hướng dẫn chơi gái Biện Kinh”, quả thực là tấm mặt mo này
của bà không biết để đâu nữa; đứa con thứ ba Hàn Ức hôm nay là quan lục
phẩm Khâm Thiên Giám, phụ trách thiên văn lịch pháp, không có chút thực
quyền nào.
Còn hai đứa cháu Hàn Lập cùng Hàn Vũ thì không có tiền đồ gì, Hàn Thầm, Hàn Hoài cùng Hàn Ức hôm nay cũng không giúp được gì.
Điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ mặc dù chỉ là chức quan tứ phẩm, thế
nhưng tay cầm quân quyền trọng yếu, chỉ có thân tín Hoàng Đế mới có thể
làm, Phó Tạ tuy rằng trẻ tuổi, lại tiền đồ vô hạn!
Như vậy vì hai đứa cháu nội ngoan Hàn Lập cùng Hàn Vũ, ngược lại phải hảo hảo nịnh bợ con rể Phó Tạ của đứa cháu gái này rồi...
Nghĩ tới đây, bà yêu thương vuốt ve khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của Hàn Anh: “a Anh, con muốn tặng cái gì?”
Hàn Anh giả vờ giả vịt suy nghĩ một chút: “con muốn tặng cho Phó ca ca một bộ quần áo!”
Thái phu nhân gật đầu khen ngợi: “Ý này không tệ!”
Hàn Anh có chút phiền não thở dài: “Dạ, nhưng thời gian quá gấp, con sợ làm không kịp...”
Thái phu nhân vẫn không nói gì, Tam phu nhân Trâu thị ở một bên cười nói: “a Anh, con phải tự làm những việc này thôi!”
Hàn Anh được cấp cái bậc thang, liền cười dịu dàng nhìn Thái phu nhân: “Tổ mẫu...”
Thái phu nhân biết thời biết thế nói: “Con mấy này nay bận rộn, không cần tới đây hầu hạ!”
Hàn Anh được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc: “Tổ mẫu, con tối hôm qua cùng sáng nay cũng chưa ăn cơm, bây giờ con đói quá!”
Thái phu nhân cau mày lại, nhìn Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân đang muốn đứng dậy giải thích, Hàn Anh lại thay nàng giải
thích: “Tổ mẫu, con quen ăn đồ ăn của ngọc khê, đồ ăn Biện Kinh mặc dù
ngon, nhưng dạ dày của con lại không quen...”
Thái phu nhân suy nghĩ một chút.
Trong lòng Nhị phu nhân oán hận, nhưng trên mặt không hiện ra, chẳng qua là xoắn ngón tay vào khăn tay đến trắng bệch.
Hàn Anh lại nói: “Tổ mẫu, người đừng làm Nhị thẩm khó xử, bên cạnh con
có mang theo đầu bếp nữ ở Ngọc Khê, chỉ cần ở tây viện mở phòng bếp nhỏ, phí tổn mua sắm cũng không lấy ở trong phủ, ma ma bên cạnh con sẽ xử
lý.”
Lời nàng vừa nói ra, lòng Nhị phu nhân buông xuống hơn phân nửa, chỉ cần không tốn bạc của nàng, nàng cái gì cũng chịu. Nàng lúc này đã quên là
chi phí hầu phủ trong kinh là do Hoài Ân hầu Hàn Thầm chu cấp, đây là
Hoài Ân hầu Hàn Thầm hầu phủ, không phải là hầu phủ của nhị phòng.
Bởi vì hoài ân hầu Hàn Thầm cùng Hầu phu nhân Lâm thị nhiều năm không có nhi tử, cho nên Nhị phu nhân Phương thị đã sớm đem tước vị hoài ân hầu
thành vật trong bàn tay, bất luận thứ gì nàng đều muốn quy ra bạc.
Nếu như Hàn Anh thức thời như vậy, Thái phu nhân còn có lời gì để nói? Lúc này đã đáp ứng.
Bốn chị em Hàn Anh cùng Hàn Bội, Hàn Diễm, Hàn Linh sau khi rời khỏi,
trong nhà chính chỉ còn lại có ba mẹ chồng nàng dâu Thái phu nhân, Nhị
phu nhân Phương thị cùng Tam phu nhân Trâu thị.
Phương thị nhìn Thái phu nhân, trầm giọng nói: “Thái phu nhân, đã là
tháng tám rồi, đại ca còn chưa gửi tiền về!” lúc trước Phủ hoài ân hầu
bị lão Hầu gia làm lụn bại, mấy cái thôn trang đều bán đi ra ngoài, hầu
phủ này chỉ còn lại cái xác rỗng. Sau khi Hàn Thầm thừa kế tước vị, mỗi
năm đầu tháng tám đều gửi tiền về trong kinh, ít nhất cũng bảy tám ngàn
lượng bạc, trong kinh bởi vậy mới có thể duy trì thể diện tiếp tục hoạt
động, chẳng qua là năm nay tiền chưa được gửi tới, Nhị phu nhân đã quen
với khoản bạc đúng hạn hàng năm này, bởi vậy năm nay đến muộn một chút
nàng liền có chút bất mãn.
Thái phu nhân ung dung nói: “Công việc của Đại ca ngươi hôm nay không
được tốt, người lại đang ở Liêu Châu, tiền gửi muộn một chút cũng là
điều hợp tình. Bất quá ta biết hắn dù sao cũng sẽ không quên người nhà
trong kinh, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ biện pháp đưa tới.”
Nhị phu nhân lúc này mới không nói nữa.
Tam phu nhân đứng nghe ở một bên, không khỏi có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, sau im lặng nửa ngày.
Sau khi bãi triều, Phó Tạ vừa rời đi, lại bị thái giám tổng quản Hứa Chiếu Thủy ngăn lại.
khuôn mặt của Hứa Chiếu Thủy bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, gặp
Thừa Dận Đế, Phó Hoàng Hậu cùng mấy vị sủng phi của Thừa Dận Đế, mắt hắn đều là ý cười, mi thanh mục tú cười đến hân hoan; gặp những quyền thần
của Đại Chu triều, như là Tể tướng Thôi Thành Trân cùng Xu Mật Sứ Trần
Ân, hắn lại tiến thoái ôn hòa dễ thân; gặp thái giám cung nữ trong nội
cung, hắn trở nên ngang ngược ngông cuồng; gặp đám quan chức địa vị hơi
thấp trong triều hoặc quý tộc trong kinh đã kinh xuống dốc, hắn lại vênh váo tự đắc kiêu căng.
Chẳng qua là hôm nay đối mặt với vị mấy ngày nữa sẽ là Điện Tiền Ti Phó
Đô Chỉ Huy Sứ Phó Tạ mới đầy mười sáu tuổi này, hắn nhưng có chút nơm
nớp lo sợ, không tự chủ được mà cung kính.Hứa Chiếu Thủy cũng có chút
nghi hoặc, kính cẩn hành lễ: “Phó đại nhân, bệ hạ nương nương cho mời!”
Ánh mắt lại lặng lẽ đánh giá Phó Tạ.
Phó Tạ dung mạo tuấn tú, dáng người cao gầy, cử chỉ ưu nhã thong dong,
tuy rằng mặc quan phục võ tướng, nhưng tướng mạo là quý công tử nhẹ
nhàng, chỉ là cả người lộ ra một cỗ sát khí, làm cho người khác ở trước
mặt phải cung kính sợ hãi.
Dẫn Phó Tạ đi tới trước điện sùng chính, Hứa Chiếu Thủy nhìn Phó Tạ đi vào đại điện.
Nhìn bóng lưng cao ngất như trúc như tùng của Phó Tạ, Hứa Chiếu Thủy
bỗng nhiên nghĩ tới một nguyên nhân, chẳng lẽ cái này mọi người hay gọi
là sát khí?
Hắn nhớ tới ba truyền thuyết liên quan đến Phó, giết người như ngóe khi
chống địch ở Liêu Châu, cắt đầu như cắt cỏ khi tiêu diệt phiến loạn ở
Vân Châu cùng máu chảy thành sông khi giải vây Ngọc Khê. Tiếp theo hắn
lại nhớ tới tin tức mật thám từ liêu châu truyền đến, nói ngoại hiệu Phó Tạ ở liêu châu là ngọc diện Tu La...
Hứa Chiếu Thủy không khỏi rùng mình, khuôn mặt thanh tú trở nên tái nhợt.
Sau khi Bái kiến Thừa Dận Đế, Phó Tạ đi ra điện Sùng Chính.
Đứng trước cửa cung, Phó Tạ tiếp nhận danh sách ban thưởng của Thừa Dận
Đế cùng phó Hoàng Hậu, nhìn tám hòm xiểng sơn hồng mạ vàng được thái
giám khiêng ra có chút dở khóc dở cười, từ khi phó Hoàng Hậu cùng Thừa
Dận Đế hỏi chuyện chung thân của hắn, mà hắn lại hàm súc không phải Hàn
Anh không cưới, Thừa Dận Đế lập tức ban thưởng cho hắn không ít tơ lụa
son phấn châu báu, ai biết Đế hậu lại thưởng những vật này.
Hắn nhàn nhạt phân phó Phó Bình: “Cầm danh thiếp của ta, kể cả tặng phẩm lần trước bệ hạ ban thưởng đều đưa cho Hàn cô nương.” Hắn cũng chỉ là
tạm ở phủ quốc công, những thứ châu báu tơ lụa son phấn này vẫn là cho
Hàn Anh, tăng thêm thể diện cho nàng, cho người ta biêt mình đứng ở phía sau của nàng, không thể coi thường nàng; đồng thời cho nàng sống sung
túc hơn.
Phó Bình đáp “Vâng”.
Phó Tạ lại nói: “Đem cái hòm đựng bao lì xì ta kêu ngươi chuẩn bị cũng
đưa qua đi!” Hàn Anh ăn nhờ ở đậu, không thể thiếu tiền thưởng được,
chuẩn bị nhiều bao lì xì cho nàng cũng là hợp tình hợp lí.
Phó Bình: “... vâng.” Công tử, ngài là vị hôn phu của Thiếu phu nhân, không phải là phụ thân...
Phó Tạ nhận dây cương cấm quân hầu hạ đưa tới, phi thân lên ngựa, thúc
mã chạy như bay mà đi. Chức vụ Đô Chỉ Huy Sứ còn bỏ trống, tạm thời do
hắn phụ trách, hắn còn phải đi xử lý công sự đây!
Phó Tĩnh mang theo mấy vị cấm quân vội vàng lên ngựa đuổi theo.
Hàn Anh lúc này đang bận rộn.
Hôm nay trời âm u, trong phòng có chút tối, nàng sai người đem giường
trúc ra bên ngoài hành lang, phía trên trải một tấm nệm gấm, nàng ngồi
trên nệm gấm thêu thùa may vá.
Nàng dùng gấm đen có đường vân làm cho Phó Tạ một cái trường bào cổ tròn, dùng bạch la (chất liệu bằng tơ mỏng để mặc mát)may trung y cho hắn mặc bên trong quan phục, lại dùng lụa trắng may quần,
sau đó may một đôi vớ lụa trắng, cuối cùng làm một đôi giày da màu đen
võ tướng hay mang.
Trường bào cổ tròn thì may xong rồi, hiện tại Hàn Anh đang chuyên tâm may trung y.
Từ ma ma ngồi ở một bên dùng cái dùi và kim khâu lớn cùng dây thừng làm đế giày.
Thêu thùa thì Hàn Anh không chịu nhờ người khác, Tẩy Xuân liền ngồi ở
một bên quấn sợi tơ, Nhuận Thu thì đứng ở trước giường trúc cầm kéo cắt
lụa trắng chuẩn bị thay cô nương làm vớ trắng, Hoán Hạ thì ra ra vào vào hầu hạ trà nước, trái cây.
Mọi người ai cũng bận rộn, bỗng nhiên giọng nói Sấu Đông từ bên ngoài
truyền đến: “Cô nương, có khách nhân đến!” Sấu Đông cùng một tiểu nha
hoàn ngồi ở ngoài cổng giữ cửa.