Sau khi Phó Bình rời khỏi, Hàn Anh thật sự quá mệt mỏi, liền để Lập Xuân chỉnh đốn sửa sang mọi thứ, mình thì cởi
áo ngoài nằm ở trên giường, nằm lên gối đầu làm có ruột là cánh hoa hồng khô, trong mùi thơm ngát quen thuộc nàng rất nhanh liền tiến nhập mộng
đẹp.
Sau khi quay trở về ngoại viện Triều phủ, Phó Bình tiến vào sương phòng, ở trên giường ngồi xuống.
Hắn từ trong tay áo móc ra hầu bao Hàn cô nương ban thưởng, ngồi ngây ngốc một hồi.
Dù cho không mở ra hầu bao, Phó Bình cũng biết bên trong chính là một
cái nén bạc, hắn trước kia đã từng thấy qua, Hàn cô nương đối với người
hầu hạ như bọn hắn quả thật rất rộng rãi.
Công tử có bốn người hầu cận Phó An, Phó Trữ, Phó Tĩnh cùng hắn, trước
khi xuất phát đã lưu hắn lại, còn đặc biệt dặn dò một phen, nói thẳng là đợi đến khi Hàn cô nương gả tới đây sẽ cho hắn làm nội quản gia cho Hàn cô nương.
Nghĩ đến bọn Phó An có thể đi theo công tử ra chiến trường, trong nội
tâm Phó Bình có chút có chút mất mát, bất quá hắn rất nhanh liền dùng sự bận rộn để xua đuổi chút ít mất mát này, công tử dặn dò việc ăn, mặc,
ở, đi lại của Hàn cô nương, không được trộn lẫn một chỗ với Triều phủ,
hắn phải đi an bài những chuyện này thật tốt mới được.
Hàn Anh vừa dùng qua cơm trưa, tiểu Diêu thị liền mang theo mấy nha hoàn tới, khách khí hữu lễ mà cùng Hàn Anh nói chuyện phiếm, trước khi đi
còn thân mật dặn dò: “Ta ngụ ở đông viện, muội muội có gì cần liền sai
người tìm ta, ngàn vạn lần không nên khách khí, coi như đây là nhà
mình!”
Thấy Hàn Anh mỉm cười đáp ứng, nàng lại cười hì hì thêm một câu: “Thông gia chính là nhà mình mà!”
Hàn Anh làm ra thái độ ngượng ngùng sẵng giọng: “Đại tẩu!”
Tiểu Diêu thị cười lớn đi ra.
Hoán Hạ bưng mâm đựng hoa quả đã cắt tới, đưa nĩa bạc cho Hàn Anh, thấp
giọng cười nói: “Cô nương, Triều đại nãi nãi đối với ngài thật là ân
cần!”
Hàn Anh cầm nĩa bạc xiên mảnh lê, cười nói: “Nàng không phải ân cần với
ta, mà là ân cần...” Lần đầu gặp mặt,Triều phu nhân Diêu thị đối với
nàng chẳng qua là tình cảm trên mặt, triều Minh Châu thì nhìn nàng bằng
ánh mắt kì lạ, sợ là bởi vì thân thế của nàng nên không thể hiện. Dù là
như thế, tiểu Diêu thị vẫn đối với nàng ân cần như vậy, có thể thấy được tiểu Diêu thị coi trọng chính là thân phận vị hôn thê Phó Tạ của nàng.
Nghĩ đến Phó Tạ chẳng biết đi phương nào rồi, Hàn Anh không tự chủ được thở dài.
Hoán Hạ thấy nàng chỉ lo nhìn chằm chằm vào cái nĩa lê thở dài, liền cười hỏi: “Cô nương, lê này không ngọt sao?”
Hàn Anh che giấu cảm xúc, nở nụ cười, vừa ăn mảnh lê vừa nói: “Đúng vậy, không ngọt gì hết”
Hoán Hạ xiên một mảnh táo đưa tới: “lê Uyển Châu không ngọt, lê ngọt của Đại Chu triều chúng ta xuất xứ ở Lỗ Châu. Biện Kinh có lẽ có bán lê Lỗ
Châu đó, đến lúc đó nô tài mua cho cô nương nếm thử.”
Sấu Đông bên cạnh đang sắp xếp sách vở “phốc” một tiếng nở nụ cười:
“Ngươi cho rằng hầu phủ ở Kinh Thành cũng như phủ tướng quân chúng ta
sao? Trong phủ là do Nhị phu nhân quản gia, người phòng lớn chúng ta
không có tự tại như vậy đâu!”
Hoán Hạ nghe xong có chút thất vọng, nụ cười trên mặt cũng không có.
Hàn Anh cũng cười, gõ Sấu Đông một cái: “Ngươi dọa nàng làm cái gì!”
Lập Xuân ở bên cạnh nói: “Chúng ta tuy rằng không thể ở trong phủ tự do ra vào, bất quá cô nương chúng ta sẽ có đấy.”
Chủ tớ mấy người cười cười nói nói, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Lúc chiều Hàn Anh mang theo Nhuận Thu tản bộ trong sân, thủ vệ bà tử báo lại, nói Phó Bình đưa hoa quả đến.
Hàn Anh sững sờ, sau giờ ngọ bất quá nói ra vài câu hoa quả, Phó Bình
buổi chiều đưa hoa quả tới đây, chẳng lẽ trong những người hầu hạ nàng
có tai mắt của Phó Tạ?
Nàng kiềm chế nghi ngờ trong lòng, mỉm cười nói: “Mời hắn vào!”
Phó Bình mang theo mấy gã sai vặt cầm theo giỏ trúc đi đến, thấy Hàn Anh thanh tú động lòng người đứng ở dưới cây Bạch Dương trong sân, vội vàng đi qua hành lễ, hành lễ xong đứng lên nói: “Cô nương, nô tài tới đưa
cho ngài mấy loại hoa quả!”
Hàn Anh nhìn sang.
Phó bình vội vàng giới thiệu nói: “Một sọt táo Thiểm Châu, một sọt lê Lỗ Châu, một sọt quýt đườngThục Châu, một sọt cam sành Nam Hải, tổng cộng
bốn sọt. Không phải vật quý giá gì, xin mời cô nương dùng!” Công tử
trước khi đi dặn dò hắn nhớ chú ý cô nương cần gì, cần cái gì sẽ đưa
cái đó, hơn nữa phải gióng trống khua chiêng mà đưa sang. Phó Bình biết
rõ Bạch công tử sợ Triều phủ đối xử không tốt với Hàn cô nương, muốn cho người Triều phủ thấy hắn rất coi trọng Hàn cô nương.
Công tử bận rộn như vậy, bình thường luôn mặc kệ những việc vặt này, chỉ có đụng phải Hàn cô nương mới có thể để tâm như vậy.
Hàn Anh hơi suy nghĩ một chút, phân phó Nhuận Thu: “Lập Xuân lấy hầu bao cho Phó Bình.”
Phó Bình nghe vậy, vội vàng lại hành lễ, lanh lợi nói: “Cô nương ban
thưởng nô tài, nô tài không dám từ chối, chẳng qua là ý của công tử là
sau này muốn ban nô tài cho cô nương... Cô nương nếu là mỗi lần đều ban
thưởng nô tài, nô tài sẽ trở thành phú ông mất!”
Hàn Anh: “...” bốn người hầu cận bên người Phó Tạ nàng đều gặp rồi, tính cách mặc dù bất đồng, nhưng mỗi người đều khôn khéo lưu loát, cho thấy
đều là dụng tâm dạy dỗ, nhưng Phó Tạ vừa ra tay là đã ban Phó Bình cho
nàng, đối với nàng thật đúng là dụng tâm rồi...
Phó Bình sau khi rời khỏi, Hàn Anh tiếp tục tản bộ quanh viện, ai biết
nàng còn chưa đi vài vòng, thủ vệ bà tử tới hồi báo, nói Triều phu nhân
mang theo triều đại nãi nãi cùng Triều cô nương cầu kiến.
Thấy Diêu thị mang theo tiểu Diêu thị cùng Triều Minh Châu cùng nha hoàn bà tử đi tới, Hàn Anh trong nội tâm tuy có chút ít hồ nghi, nhưng vẫn
cười dịu dàng tiến lên nghênh đón.
Lần này Diêu thị trái ngược lúc mới gặp không đếm xỉa tới, như trên mặt
tròn chứa đầy ý cười, thấy Hàn Anh vừa muốn chào, vội vàng đi nhanh vài
bước đỡ: “a Anh muội quá đa lễ rồi!”
Hàn Anh đứng dậy, sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía tiểu Diêu thị cùng
Triều Minh Châu sau lưng Diêu thị, khẽ cười nói: “Hôm nay ta muốn đảo
khách thành chủ rồi, mời mọi người vào trong!”
Đợi Hoán Hạ xếp đặt mâm trà bánh, trái cây mới lui ra đứng hầu ở một
bên, Diêu thị lúc này mới nói rõ ý đồ đến đây, nàng đến là để tặng lễ
cho Hàn Anh!
Thành Đông Bắc Uyển Châu có một tòa núi độc nhất vô nhị, chuyên sản xuất ra độc ngọc nổi danh thiên hạ, chính là một trong bốn loại ngọc của Đại Chu, Diêu thị đưa tới cho Hàn Anh là Phật Di Lặc bằng ngọc Phù Dung.
Hàn Anh biết rõ ngọc Phù Dung giá trị liên thành, đương nhiên là không
chịu nhận, lại chịu không được Diêu thị trở mặt nhiệt tình như lửa, đành phải tạm thời nhận lấy, ý định sau khi khách rời khỏi cho người đến hỏi Phó Bình một chút, xem thử Phó Bình nói như thế nào, không thể nhận thì có gì trả lại cũng không muộn.
Nhận lấy lễ vật xong, Hàn Anh ngẫu nhiên nhìn về phía Triều Minh Châu,
phát hiện con mắt Triều Minh Châu đang gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng,
ánh mắt hung ác.
Hàn Anh cũng không e sợ nàng, liền đón tầm mắt của nàng nhìn sang.
Triều Minh Châu thấy bị nàng phát hiện, lập tức có chút thất thố mà dời đi ánh mắt.
Hàn Anh vẫn cười ngọt ngào, nhưng trong lòng đề cao cảnh giác.
Buổi tối sau khi đi tắm, Hàn Anh cầm quyển truyện lịch sử ngồi ở dưới
đèn, không vội xem, mà phân phó Từ ma ma: “Ma ma, chia đám bà tử đi theo con vào kinh làm hai nhóm, thay phiên nhau trực đêm, sớm nói rõ cho các nàng biết, trung thực đàng hoàng còn có phần thưởng, giở thủ đoạn gian
dối bị phát hiện sẽ bán đi ra ngoài.”
Từ ma ma liên tục đồng ý, tự mình đi an bài.
Hàn Anh gọi bốn đại nha hoàn đến trước mặt, trước nhìn một vòng, sau đó
nghiêm mặt dặn dò kĩ càng bốn đại nha hoàn mình xem trọng, lúc này mới
chậm rãi nói: “Triều phủ không phải phủ tướng quân, chúng ta đến Triều
phủ ở tạm mấy ngày, không thể sinh sự, nếu quả thật xảy ra chuyện ta
cũng mặc kệ!”
Đám người Lập Xuân lập tức hiểu được tính nghiêm trọng trong lời nói của nàng, cô nương xưa nay bao che khuyết điểm, bình thường nếu như người
khác dám khi dễ các nàng, cô nương nhất định phải giúp các nàng ra mặt.
Hôm nay đã nói như vậy, xem ra là thật sự không muốn các nàng gây ra tai vạ.
Lập Xuân ổn trọng nhất, lúc này trả lời: “Tụi nô tỳ đều hiểu được, cô nương xin yên tâm!”
Nghe được những lời này, Hàn Anh lúc này mới cầm quyển truyện lịch sử lật đến chỗ lần trước đọc, tiếp tục đọc...
Ban đêm sau khi hầu hạ Hàn Anh nghỉ ngơi, Sấu Đông tiến lên bẩm báo: “Cô nương, Phó Bình nói Triều gia đại lang hôm nay ở dưới trướng công tử
dốc sức, lễ vật Triều gia cũng có thể nhận lấy. Nếu như còn có nhà khác
đến tặng lễ, có thu hay không là do nhìn cô nương có thích hay không,
mọi thứ có công tử!”
Hàn Anh lúc này mới yên lòng lại.
Nàng không thích chiếm món lời nhỏ, bởi vậy yên lặng quyết định chủ ý, không có Phó Tạ đồng ý, nàng tuyệt không tùy ý thu lễ.
Hàn Anh không có ý thức được chính là, chút bất tri bất giác nàng đã đặt ý kiến của Phó Tạ ở vị thứ nhất rồi.
Sấu Đông báo cáo các tin tức mà mình đi tìm Phó Bình mới biết được, từng cái báo lại cho Hàn Anh biết.
Biết được Phó Tạ vì muốn cho mình thoải mái dễ chịu, không những ăn,
mặc, ở, đi lại, mọi phương diện đều do Phó Bình một mình an bài, còn mở
một cái cửa nhỏ thông với đường cái, do binh sĩ dưới trướng Phó Tạ canh
gác, biến viện mình ở thành một hệ thống hoạt động độc lập, trong nội
tâm Hàn Anh không khỏi cảm động và nhớ nhung.
Cha mẹ là thân sinh của nàng, cho nên đối với nàng tốt; Phó Tạ đối với
nàng tốt, vì nàng là vị hôn thê của hắn, là trách nhiệm của hắn. Chỉ cần Hàn Anh ngoan ngoãn làm một tiểu thê tử giữ quy củ, không gây phiền
toái cho Phó Tạ, Phó Tạ sẽ đối với nàng tốt, chưa hẳn là tình yêu...
Hàn Anh tuy rằng trong nội tâm vô cùng cảm kích, nhưng trái tim của nàng có chút chua xót.
Nàng biết lòng mình quá tham lam, nàng không muốn Phó Tạ bởi vì trách
nhiệm, bởi vì nàng nghe lời mà đối tốt với nàng, mà là muốn Phó Tạ cùng
nàng chia sẽ, hỗ trợ nhau trong hoạn nạn sinh ra tình yêu.
Đã đến Uyển Châu, như vậy cách Biện Kinh không còn xa nữa, cho nên ngày
hôm sau khi vào ở Triều phủ, Hàn Anh sai Sấu Đông lấy những bài học kia
ra, chính mình lập ra một cái thời khóa biểu, chuẩn bị bắt đầu dụng
công, miễn cho mất mặt mũi trước mặt đường tỷ, đường muội khi trở về hầu phủ.
Đọc truyện lịch sử một canh giờ, Hàn Anh thấy Sấu Đông đã dựa theo thời
khóa biểu của nàng, đã bày xong bút vẽ, cọ, màu tô …, liền buông sách
xuống, bước đi thong thả đến phía trước cửa sổ phòng ngủ, trước thư án
đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, suy tư muốn vẽ mấy thứ gì
đó.
Chẳng biết lúc nào bên ngoài gió thổi lên, gió xuân nhẹ nhàng thổi xem
lẫn mưa nhỏ lất phất. Tiểu Diêu thị an bài sân viện này tuy lớn nhưng
trống trải quá, bất quá chỉ có vài cây Bạch Dương cùng mấy bụi hoa hồng.
Hàn Anh thấy trên đất trống phía trước cửa sổ trồng một cây Bạch Dương cao ngất, dưới gốc cây Bạch Dương là một lùm hoa hồng.
Bạch Dương lẳng lặng đứng yên mang theo chút hàn ý trong mưa gió, dưới gốc cây từng chùm hoa hồng màu hồng phấn đang nở rộ.
Trước tình cảnh như vậy, Hàn Anh không khỏi nhớ tới Phó Tạ.
Trải qua một tháng ở chung, mặc kệ nàng cùng Phó Tạ bực bội giận dỗi như thế nào, Hàn Anh vẫn có thể cảm nhận được Phó Tạ chiếu cố nàng như thế
nào.
Nàng cảm thấy Phó Tạ tựa như cây Bạch Dương cao gầy trầm mặc, mà nàng
giống như bụi hoa hồng kiều diễm được cây Bạch Dương cao lớn kia bảo
hộ...
Hàn Anh am hiểu vẽ hoa đào, hoa sen, hoa cúc cùng hoa mai, nhưng hiện tại nàng lại muốn vẽ bức tranh trước mắt này.
Từ ma ma mới làm mấy bộ quần áo cho cô nương đang đi vào, thấy Hàn Anh
đang chăm chú vẽ tranh, không khỏi mừng rỡ, nhẹ chân nhẹ tay đi đến nhà
chính ngồi xuống, cầm khay may vá làm giầy cho cô nương. Cô nương hôm
nay bắt đầu trổ mã, chẳng những vóc dáng cao lên, ngay cả chân cũng lớn
hơn rồi, phải làm cho cô nương thêm mấy đôi giày thêu mới.
Hàn Anh vẽ hết bản nháp còn chưa kịp tô màu, tiểu Diêu thị đã dẫn theo
mấy vị gia quyến của quan viên Uyển Châu đội mưa tới đây cầu kiến.