Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập Mạp

Chương 30: Chương 30: Ký tên (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Cút cút cút, ta không phải cha ngươi.” Tô Quang Diệu lạnh lùng nói, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Khuynh Nhan cái nào.

Lão ta liếc nhìn Tô Cẩn Du: “Ngươi còn chưa cút vào trong hả, đừng tưởng rằng ngươi ở chỗ này thì ta sẽ để ngươi đi cùng với tỷ tỷ ngươi, ta nói cho ngươi biết, ngươi đây là mơ mộng hão huyền, ta không có khả năng để tỷ tỷ ngươi dạy hư ngươi đâu.”

“Hầy…” Trong khoảng thời gian ngắn Tô Đại Thu cũng không biết nên nói gì.

Đây là cha muốn đuổi con cái ra khỏi nhà, ông chỉ là một người ngoài cũng không thể nói quá nhiều.

“Ngoan, đệ vào trong đi.” Tô Khuynh Nhan sờ mặt Tô Cẩn Du, nhìn nhóc lưu luyến không nỡ rời.

Hôm nay nàng không có khả năng dẫn Tô Du Cẩn đi, nếu để Tô Cẩn Du chọc Tô Quang Diệu giận dữ thì sau khi nàng rời đi, cho dù là Điền Thúy Hoa cũng không bảo vệ nổi Tô Cẩn Du.

Huống hồ người đàn bà Điền Thúy Hoa kia cũng chưa chắc tình nguyện bị nàng đe dọa.

Hiện tại điều nàng cần làm là tạm thời nhẫn nhịn, chờ tới lúc mọc đủ lông đủ cánh rồi sẽ đòi lại gấp bội.

Tô Khuynh Nhan nhìn Tô Quang Diệu, trong mắt rưng rưng nước mắt, cứ như đã chấp nhận số phận của chính mình, nói: “Ông trưởng thôn, ông cứ làm theo lời cha con nói đi, con không muốn chọc giận cha nữa.”

“Ôi…”

Tô Đại Thu lại thở dài một hơi.

Làm trưởng thông cùng trưởng tộc, ông rõ ràng tình huống của Tô gia hơn bất kỳ ai.

Muốn giúp Tô Khuynh Nhan cũng là thương mà không giúp được gì.

“Thôi vậy, ta sẽ viết công văn đoạn tuyệt quan hệ cho các ngươi, chỉ là cái này… Tài sản mà nương của bọn trẻ để lại sẽ phải phân chia cho chúng một chút?”

Điền Thúy Hoa vẫn luôn đứng một bên không nói năng gì, nghe được hai chữ tài sản, vẻ mặt mụ ta khổ sở nói: “Trưởng thôn, ông cũng không biết nương của Khuynh Nhan vố dĩ chẳng để lại nhiều tiền, hơn nữa Khuynh Nhan lại ăn được như thế, mỗi bữa không thể không có thịt, cứ thế ăn lặng lẽ thành ra như vậy… Cho dù có núi vàng núi bạc cũng không đủ ăn. Chúng ta cũng chẳng còn cách nào, mới có thể… Mới cỏ thể như thế, đến giờ trong nhà vẫn còn thiếu nợ bên ngoài đây…”

“Không cho nó tiêu tiền trong nhà là tốt rồi, còn muốn chia tiền của ta, nó là cọng hành nào vậy, nếu như nó không muốn rời đi ta sẽ đánh chết nó ngay lập tức.”

Tô Quang Diệu tức giận nói, cầm lấy cây chổi Tô Đại Cường đưa cho mình.

Sắc mặt Tô Đại Thu tối sầm.

Nhưng nhìn thấy cả người Tô Khuynh Nhan toàn là thịt, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ông trưởng thôn, bỏ đi…”

Tô Khuynh Nhan cũng rất bất lực, trách ai được đây khi người cô nhiều thịt như vậy.

Tô Đại Thu vội vàng viết công văn, Tô Quang Diệu đọc một lượt, gấp không chờ nổi mà ký tên.

Tô Khuynh Nhan nhìn công văn không có chút công bằng nào với nàng cũng thoải mát ký tên mình xuống.

Tô Quang Diệu nhìn vẻ mặt sảng khoái của Tô Khuynh Nhan, nghiến răng nghiến lợi, luôn cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng.

“Cha ơi, về sau khi ở nhà con sẽ không nhìn thấy người đàn bà to béo kia nữa phải không?”

Tô Đạt Cường hưng phấn kéo y phục Tô Quang Diệu, Tô Quang Diệu bị nó chuyển hướng chú ý, lão ta “Ừ” một tiếng rồi cúi người bế Tô Đạt Cường.

Không giống như khi đối mặt với Tô Khuynh Nhan và những người khác, khi đối mặt với Tô Đạt Cường, Tô Quang Diệu thực sự giống một người cha hiền từ.

Lão ta quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tô Khuynh Nhan: “Tiện nhân chết tiệt, nơi này không còn là nhà của mày nữa, còn không cút ra ngoài nhanh cho tao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.