Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Khuynh Nhan vươn tay sờ sờ đầu, cảm giác ẩm ướt dính dính, nhìn lại, toàn bộ bàn tay đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Chẳng lẽ là máy bay gặp tai nạn, khiến đầu nàng bị đụng thành ra thế này?
Nàng nhớ trước khi mất ý thức, chiếc máy bay nàng đang ngồi đã xảy ra tai nạn, sau đó thì là như bây giờ...
Máy bay gặp tai nạn mà lại không có việc gì, chỉ bị chảy chút máu ở đầu, không biết điều này có thể được viết vào tuyển tập những sự kiện kỳ tích của nhân loại không nhỉ?
Nàng cứ nghĩ nghĩ như vậy, giây tiếp theo, cơn đau nhức giống như bị kim đâm đập đến, đầu óc như quay cuồng, loại đau đớn này không giống với đau đớn do bị thương bên ngoài đầu, mà giống như từ bên trong lan tràn ra hơn.
Tô Khuynh Nhan còn không biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, trong đầu của nàng giống như có một lỗ hổng, từng mảng trí nhớ không thuộc về nàng mãnh liệt thổi ập vào...
Tầm hơn mười phút trôi qua, Tô Khuynh Nhan nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Thì ra không có cái gọi là sau khi rơi máy bay mà còn chưa chết, mà là chết rồi, sau đó thì xuyên qua.
Nếu như không xuyên qua, giờ nàng đã chết rồi, cho nên nàng rất vui vẻ tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên qua.
Đồng thời lại có chút phẫn nộ.
Phẫn nộ vì kế mẫu của nàng và tình nhân của nàng ta tâm ngoan thủ lạt, chỉ vì gian tình bị bại lộ, mà vô tình dùng tảng đá đánh chết nguyên chủ.
Trước mắt, còn không phải lúc để nàng suy nghĩ những thứ này.
Quả thực phần đầu của nguyên chủ bị thương rất nặng, lúc cục đá đập mạnh xuống, tạo thành mấy cái miệng vết thương to bằng đầu ngón tay, nếu như không xử lý, nàng vất vả lắm mới xuyên qua, được sống lại một lần, nói không chừng lại vì mất máu quá nhiều mà đi đời nhà ma.
Đời trước Tô Khuynh Nhan chính là người thừa kế của thế gia Đông y, đồng thời cũng là bác sĩ Đông y nổi danh trong và ngoài nước.
Đối với việc xử lý vết thương trên đầu, nàng vẫn rất chắc chắn.
Đầu tiên tình huống của nàng cần phải được cầm máu trước, nơi này là cổ đại, còn là ở trên núi, muốn cầm máu thì chỉ có thể đi tìm chút thảo dược ở gần đây.
Thảo dược thông thường dùng để cầm máu có cỏ tiên hạc, than huyết dư, cọ, bồ hoàng, tam thất, lá ngải, lá trắc bách, hoa hòe, rễ cỏ tranh, địa du, bạch cập...
Tô Khuynh Nhan từ trên làn váy xé xuống một miếng vải, quấn quanh đầu vài vòng, bịt lại miệng vết thương, rồi nhặt một cành cây hơi thẳng một chút, chống đất rồi mượn lực đứng dậy…
Nàng chọn đi về phía sườn dốc hướng về phía mặt trời, đi chưa được bao xa, đã nhìn thấy một mảnh cỏ tranh nhỏ, rễ cây phủ kín vảy, thân cây mọc thành bụi, đứng thẳng, bề mặt hoặc màu vàng trắng, hoặc màu vàng nhạt, hơi sáng bóng.
Mài rễ cỏ tranh thành bột, đắp lên chỗ chảy máu, đè mạnh một lát, có thể có tác dụng cầm máu rất tốt, chỉ là giờ đây Tô Khuynh Nhan không có dụng cụ, cũng không có thời gian dư thừa để mài bột, nàng dứt khoát nhổ mấy cây cỏ tranh trắng, chà lau sạch sẽ, cho rễ cây vào miệng cắn nát, đồng thời cởi vải bố trên đầu ra, nhổ rễ cây tranh trắng đã được cắn nát, phủ đều đều lên miệng vết thương.
Rồi lại dùng vải quấn chặt, còn lại mấy rễ cây cỏ tranh, nàng cho thẳng vào miệng ăn.
Rễ cỏ tranh đắp lên miệng vết thương có thể giúp cầm máu, còn ăn vào thì giúp bổ máu.
Bây giờ nàng không những phải cầm máu, mà việc bổ máu cũng quan trọng không kém.
Qua khoảng nửa phút, Tô Khuynh Nhan cảm thấy đầu không còn choáng váng nữa, máu cũng không chảy xuống nữa.
Vết thương trên đầu quá nghiêm trọng, ngoại trừ cầm máu và bổ máu ra, còn cần tiêu viêm, nếu không một khi vết thương bị nhiễm trùng, nàng vẫn sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.
Tô Khuynh Nhan cảm thấy vận khí của mình hẳn sẽ không tốt đến mức còn được xuyên qua lần thứ hai nữa, cho nên nàng cần phải quý trọng sinh mệnh lần này.
Đợi đến khi cơ thể không còn khó chịu như trước, nàng chống cành cây, từ dưới đất đứng lên.
Trước mắt còn phải tìm một ít thảo dược tiêu viêm mới được.
Nàng bỏ đống cỏ tranh lúc nãy ngồi dưới đất nghỉ ngơi hái được cho vào sọt, xong xuôi, nàng cúi đầu, tìm kiếm thảo dược hữu dụng dưới mặt đất.