Quả Vải Quả Vải Nói Cho Ta

Chương 10: Chương 10




Sau một đêm mưa trời đất quang đãng.

Có một loại hương vị mát lạnh, sạch sẽ trong không khí sau khi bùn đất được gột rửa. Rèm cửa che ánh sáng khá tốt, đem trong nhà và ngoài trời ngăn cách thành hai thế giới.

Ôn Tri Lê trốn trong chăn lăn lộn trên đệm, không muốn dậy. Tửu lượng của cô không tốt, vừa uống liền gục nhưng không có nghĩa cô không nhớ những gì mình làm.Ôn Tri Lê nằm hình chữ đại trên giường (大), ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.

cô cái gì cũng nhớ rõ.

Từng cảnh từng cảnh rõ mồn một.

Nếu chỉ dừng lại ở việc nói năng lung tung thì còn có thể viện cớ uống say để giải thích.

Nhưng cô lại cưỡng hôn …không, cưỡng gặm Tạ Từ Thuật thì còn đối mặt thế nào?

Hơn nữa lão lưu manh Tạ Từ Thuật đổi tính đổi nết, người đẹp ngồi trong lòng mà không làm bừa, từ chối cô?

Kì lạ.

Nhét cô vào trong chăn, xoay người rời đi, coi như hắn quân tử không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có thể ban huy hiệu quang vinh Liễu Hạ Huệ nha.

Ôn Tri Lê say đến mơ mơ màng màng, mấy phút sau đuổi theo hắn , kết quả!

Tạ Tiết Tháo lại khóa trái cửa phòng.

Phi thường ưu tú.

Lão nam nhân ở nhà đúng là nên bảo vệ tốt chính mình.

Tối hôm qua quả thực là…..

Qủa thực là ………!

Thiên, đại, sỉ, nhục!!!

Nhớ lại những kí ức đáng chết kia, Ôn Tri Lê xấu hổ nằm trên giường chân tay đạp loạn xạ.

Ôn Tri Lê nhắm mắt vào xong lại mở mắt ra, cô bi ai phát hiện một giây trước mình ở đâu thì môt giây sau vẫn ở đó.

Xuyên không là không có khả năng, chuyện này chỉ có thể dựa vào nhân phẩm.

Ôn Tri Lê không hề nghĩ đến việc đối mặt với bạn trai cũ bị cô mãnh liệt gặm cắn.

Vì thế quyết định chạy trốn.

Trải qua một đêm, váy áo nhăn nhúm đến nỗi không thể gặp ai nhưng Ôn Tri Lê không rảnh để lo nhiều như vậy, cô lấy túi, cố ý đi chân không, nhón chân lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.

một đường từ phòng cho khách xuống tầng 1 lại đến cửa thật thuận lợi.

Lúc Ôn Tri Lê đi qua phòng khách, nương theo ánh sáng yếu ớt mà nhìn vào phòng khách, thấy phòng khách vẫn bày biện trang trí như hai năm trước thì dừng bước.

trên tường phía trên sofa treo một bức tranh ký họa đen trắng gây sự chú ý.

thật ra nội dung rất đơn giản.

một người đàn ông đứng hút thuốc ngoài ban công, tóc tai bù xù, mặc quần áo ngủ.

Hình ảnh dừng lại lúc hắn quay đâu, đôi mắt híp lại, theo bản năng dập tắt điếu thuốc.

Trai đẹp vẫn là đẹp trai.

Có điều là nhìn thế nào cũng giống như bị bắt quả tang đang làm việc xấu.

Phía dưới bức ký họa một hàng chữ rồng bay phượng múa, tùy ý lại bắt mắt.

[ Hút thuốc có hại cho sức khỏe]

Tạ Từ Thuật bị nghiện thuốc lá, Ôn Tri Lê lại không ngửi được mùi thuốc nên có một khoảng thời gian cô bắt hắn cai thuốc.

Tạ Từ Thuật nghiện thuốc mười mấy năm, vậy mà nói cai là cai, không do dự, siêu cấp sảng khoái.

Ban đầu Ôn Tri Lê rất vui mừng cho tới một hôm, nửa đêm cô dậy đi wc bắt gặp hắn đang hút thuốc trộm ngoài ban công.

Ôn Tri Lê tức không chịu được vì thế dỗi hắn mất mấy ngày.Tạ Từ Thuật hao tốn nửa thân sức lực mới dỗ được tiểu tổ tông.Cuối cùng Ôn Tri Lê vẽ bức ký họa treo ở phòng khách coi như là trừng phạt.

Tuy ngoài miệng Tạ Từ Thuật không tình nguyện nhưng lại chẳng bao giờ tháo xuống, cũng không sợ bạn bè tới chơi nhà trêu đùa.Nếu bị trêu đùa hắn còn ôm Ôn Tri Lê khoe khoang: Ngươi trêu cái rắm, có bản thì kêu bạn gái vẽ cho một bản.

…..

Những suy nghĩ miên man tồn tại không tới nửa phút đã bị Ôn Tri Lê bóp chết. cô không phải một người thích ảo tưởng.

Ôn Tri Lê thay giày xong, đè tay lên then cửa sau đó đẩy ra, cửa không …mở

Lại đẩy đẩy một chút, vẫn không mở.

Ôn Tri Lê lòng nóng như lửa đốt liền ấn xuống sau đó lại kéo kéo, cửa vẫn như cũ không chút sứt mẻ.

“…..”

Làm sao vậy.

Trong lúc Ôn Tri Lê loay hoay với cánh cửa thì robot giúp việc từ phòng bếp trượt ra, ngừng ở cạnh chân cô.

“ Ôn tiểu thư, Tạ tiên sinh đã nói người chờ hắn tỉnh lại rồi hẵng rời đi”

Ôn Tri Lê bị âm thanh làm cho hoảng sợ, có tật giật mình nhìn về phía robot.

Robot nháy đèn hai cái coi như là chào hỏi cô : “ đã lâu không gặp Ôn tiểu thư, ngài vẫn xinh đẹp như vậy”.

Ôn Tri Lê sững sờ vài giây, rốt cuộc nhớ ra cái thứ này gọi là gì: “ Nhị Bố?”

Al quản gia trả lời ngay lập tức: “ thật vui vì được phục vụ ngài,Ôn tiểu thư”

Lần đầu tiên Ôn Tri Lê gặp Tạ Từ Thuật là lúc năm hai đại học, khi đó ấn tượng của Ôn Tri Lê về Tạ Từ Thuật là một lão bản theo “chủ nghĩa hưởng lạc”.

Đồng Thành là nơi những công ty đầu tiên khai phá kinh doanh robot thông minh giúp việc nhà, dẫn đầu trong chủ nghĩa hưởng lạc.

Nhị Bố là thế hệ Al quản gia do Tạ Từ Thuật tham dự vào khâu sản xuất và điều chỉnh, là ngôi sao sáng của chủ nghĩa hưởng lạc, doanh số hàng năm đều xếp top đầu.

Trước đây, đối với Ôn Tri Lê thì Al quản gia chỉ dừng lại ở [Iron Man ] trong phim Avengers.

Nhị Bố khiến cho Ôn Tri Lê cảm thấy hết sức mới mẻ, thậm chí kém chút là vượt qua sức hấp dẫn của Tạ Từ Thuật với cô.

Lần đó Tạ Từ Thuật ăn không ít dấm chua của một sản phẩm khoa học kĩ thuật. Mấy năm đi qua, Nhị Bố trải qua vô số lần thăng cấp càng thêm tiên tiến.

Ôn Tri Lê lại thử vặn vặn tay nắm cửa nhưng vẫn không mở được.

“ Chỉ có mệnh lệnh từ giọng nói của Tạ tiên sinh mới có thể mở khóa, Ôn tiểu thư nên đi nghỉ ngơi đi.”- âm thanh máy móc đúng lúc vang lên.

Ôn Tri Lê: “….”

Ngay cả nói chuyện cũng giống như ai mắc nợ nó cái gì, cùng một dạng với chủ nhân.

Kế hoạch chạy trốn thất bại, Ôn Tri Lê quay vào sofa ngồi suy nghĩ xem nên làm thế nào cho vẹn toàn.

Gỉa ngu?

Thôi bỏ qua, khả năng diễn xuất của cô luôn vụng về.

Ra vẻ rộng lượng?

Cái này còn khó hơn giả ngu nữa.

Nhị Bố hỏi han ân cần Ôn Tri Lê: “ Ôn tiểu thư, có cần tôi gọi bữa sáng cho ngài không?”

Ôn Tri Lê vừa nghe thấy âm thanh này liền đau đầu, tức giận nói : “ Ta không ăn”

Nhị Bố tiếp tục hỏi: “ Ngài muốn xem TV sao?”

“không xem.”

“Vậy nghe một chút âm nhạc đi”

“không nghe”

“Vậy tìm hiểu tin tức sáng sớm một chút”

“ không cần”

“Hay là tắm một cái đi , nước nóng luôn luôn bật sẵn chờ người, còn chuẩn bị cả tinh dầu người thích nhất nữa”

Ôn Tri Lê suýt thì hỏng mất: “ Ai nói ta muốn tắm rửa ở đây!”

“Trước khi đi ngủ Tạ tiên sinh có ra lệnh, nếu người có yêu cầu, ta gọi điện kêu người mang quần áo tắm rửa cùng đồ trang điểm giúp người”

“….”

Ôn Tri Lê mặt không biểu tình nói : “ Cảm ơn, ta không cần.”

“Được thôi”

âm thanh báo đèn tối lại, Nhị Bố tiến vào trạng thái ngủ đông.

Tạ Từ Thuật bị tiếng động ngoài phòng khách đánh thức, hắn cũng đoán được mà ma men hôm qua đã tỉnh lại.

hắn với tay lấy áo tắm trên đầu giường mặc vào, đai lưng ko buộc, quần áo không chỉnh, lười biếng mở cửa đi xuống lầu.

Nghe thấy bước chân của chủ nhân, hệ thống cảm ứng của Nhị Bố bị đánh thức, đèn trong phòng dần dần sáng lên.

Ôn Tri Lê đang nhắm măt dưỡng thần ở sofa thì cảm nhận được ánh sáng nên ngẩng đầu nhìn lại.

Chỗ khóe miệng của Tạ Từ Thuật tuy không đóng vảy nhưng có chút sưng đỏ tuy nhiên cũng không ảnh hưởng mỹ quan, thậm chí còn thêm phần phong lưu.

Cổ áo tắm dài mở rộng ra, đường cong xương quai xanh hữu hình, dáng vẻ nhập nhèm vừa mới rời giường, tràn ngập hơi thở cấm dục.

Ôn Tri Lê chột dạ quay đầu đi, mặt hơi nóng lên, đứng lên nói với hắn : “ Mở cửa đi , tôi phải đi về”

Tạ Từ Thuật không tiếp lời, ngáp một cái, rẽ vào phòng bếp uống nước. Uống xong tiện tay rót cho Ôn Tri Lê một cốc, Tạ Từ Thuật đưa cho cô , nhìn chằm chăm môi cô , có chút ý tứ nói : “ Uống miếng nước cho nhuận giọng”

Ôn Tri Lê nhận lấy nhưng không uống,đặt lại trên bàn trà, lặp lại một lần nữa: “ Mở cửa, tôi phải đi về”

Tạ Từ Thuật khom lưng ngồi xuống, hai chân vắt lên bàn trà bên cạnh, vẻ mặt thản nhiên: “ Em đang nói chuyện với ai?”

Ôn Tri Lê quay người nhìn xoáy vào mặt hắn , âm thanh mang theo tức giận: “ Tạ Từ Thuật!”

Tạ Từ Thuật cười khẽ, đuôi mắt khẽ hếch lên: “ Tối hôm qua em cũng không có gọi tôi như vậy”

Ôn Tri Lê buồn bực không nói gì, Tạ Từ Thuật được một bước lại muốn tiến nhiều bước: “ Em gọi anh là A Thuật”, nói xong hơi dừng một chút, hắn mỉm cười bổ sung, sóng mắt câu người: “Kêu rất nhiều lần”

Oanh, đầu óc Ôn Tri Lê nổ tung, hung ác trừng hắn : “ Tôi uống nhiều nói mê sảng mà anh cũng tin sao?”

Tạ Từ Thuật kéo dài giọng “ A” một tiếng, gật đầu ra vẻ hiểu rõ, hỏi lại: “ nói thì có thể là giả, nhưng hành động có lẽ không giả được nhỉ?”

Ôn Tri Lê cạn lời, không thể phản bác.

Tạ Từ thật thuận thế kéo cổ tay cô, Ôn Tri Lê chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc phục hồi tinh thần lại đã ngồi trên đùi hắn.

“ Bạn gái cũ, em xâm phạm anh , bút nợ này chúng ta tính toán thế nào nhỉ?”

Tạ Từ Thuật cầm tay Ôn Tri Lê miết vào vết thương ở môi mình 2 cái.

Ôn Tri Lê ra sức rút lại nhưng phí công.

Kể từ lần gặp ngẫu nhiên ở khoang hạng nhất, Ôn Tri Lê xem như lại kiến thức trình độ lưu manh của Tạ Từ Thuật lần nữa.

Ôn Tri Lê cũng không muốn tiêu hao sức lực vào việc trứng chọi đá này liền nói : “ Tôi bồi thường tiền thuốc men cho anh được chưa?”

Ôn Tri Lê là người tỉ mỉ.

Bàn tay trắng như ngọc, đốt ngón tay thon nhỏ như dương liễu, bởi vì khẩn trương mà lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, càng nắm càng mềm mại.

Tạ Từ Thuật nghe Ôn Tri Lê nói , cười nhẹ : “ anh lại không thiếu tiền”

Ôn Tri Lê cố nén cảm xúc muốn trợn mắt lên, giả cười nói : “ Vậy anh muốn thế nào?”

Tạ Từ Thuật ý cười từ từ dày hơn, đem người trên đùi kéo vào trong lòng, Ôn Tri Lê lại bực lại tức, ra sức giãy giụa, thoáng chốc mặt hồng lên.

Ta Từ Thuật ôm bả vai Ôn Tri Lê, để mặc kệ cho cô quậy.

Động tác quá mạnh khiến tóc dài rủ xuống, Tạ Từ Thuật duỗi tay cầm một lọn tóc đặt trên chóp mũi.

Động tác của Ôn Tri Lê cứng đờ.

Tạ Từ Thuật vén tóc ra sau tai cho Ôn Tri Lê, động tác nhẹ nhàng.

Hai người dán sát vào nhau, Ta Từ Thuật vừa nói lồng ngực vừa lên xuống: “ Chơi xong liền chạy, A Lê nhà chúng ta học hư từ ai vậy?”

Thính lực cùng xúc cảm đồng thời bị câu dẫn, Ôn Tri Lê toàn thân nhũn ra, tâm tình sắp bị chọc thủng.

Bọn họ cũng từng có những thời khắc vui đùa vui vẻ như vậy.

Ôn Tri Lê cảm nhận rõ ràng nơi nào đó biến hóa, nháy mắt tỉnh táo lại, đẩy không được thì cắn.

Ôn Tri Lê đối xử tàn nhẫn, ban đầu còn mặc kệ, thấy cô gái nhỏ vẫn không nhả ra, sợ xương cốt mình làm đau răng của cô , ăn đau chịu thua: “ không làm khó em nữa, nghe lời, buông ra, không chê da dày sao?”

cô gái nhỏ buông ra, cánh môi nhiễm nước bọt, lúc rời đi ở miệng còn kéo ra một tia chỉ bạc, Tạ Từ Thuật chửi nhỏ một tiếng fuck.

Ôn Tri Lê từ từ đứng lên, đang định đi ra cửa thì nhớ tới cần phải có giọng nói của Ta Từ Thuật mới được nên quay đầu lại, đang muốn mở miệng thì thoáng nhìn một cái ánh vàng rực rỡ đồ vật trong túi áo tắm của Tạ Từ Thuật rơi ra sofa..

Thấy có chút quen mắt.

Ôn Tri Lê đã quên chuyện mở cửa, lùi về duỗi tay lấy đồ vât cầm tới, vừa tới trước mặt….

Cái này kkhông phải thỏi son tốt mà cô bi mất trên máy bay sao?

Son môi bị Ôn Tri Lê cầm trong tay, Tạ Từ Thuật nhìn không rõ , hỏi: “ Thứ gì?”

Ôn Tri Lê nhìn áo tắm dài của Tạ Từ Thuật,lại nhìn nhìn son môi trong lòng bàn tay, cuối cùng ánh mắt dừng lại giữa hai chân hắn , lông mày run run hai cái.

Sắc dần dần trở nên phức tạp, lộ ra một kiểu một lời khó nói hết.Son môi đang yên đang lành để vào áo dài tắm làm gì.

Để đó làm gì?

Thừa dịp đêm khuya thanh vắng, bên gối không có người, giường ngủ lạnh lẽo, tiếng hành hành động tay không thể miêu tả sao?

Trong đầu Ôn Tri Lê hiện ra vô số hình ảnh, ánh mắt nhìn son môi cũng thay đôi.

Này mặt trên,,,,

sẽ không dính đồ vật gì không sạch sẽ đi…

Tạ Từ Thuật vất vả mới thấy Ôn Tri Lê đang cầm cái gì trên tay,đang muốn giải thích, chỉ thấy cô đỏ mặt, cả người bốc hỏa trực tiếp đem son môi ném tới.

không nghĩ, độ chính xác còn khá tốt.

Son môi nện vào sống mũi Tạ Từ Thuật, hắn “tê” một tiếng, đau đớn đi lên khiến cho nửa chữ cũng không nói ra được.

“anh biến thái a”

Ôn Tri Lê xấu hổ giận dữ mắng to.

Sóng trước còn chưa kịp phản ứng, sóng sau lại với.

Chỉ cần đồ vật có thể quăng, Ôn Tri Lê liền quăng tới Tạ Từ Thuật.

Gối ôm, tạp chí, thảm ngủ, thú bông…

Cảm giác của Ôn Tri Lê nổ tung, cảm thấy Tạ Từ Thuật hoàn toàn không thể đứng thẳng lưng.

Tiểu tiên nữ quả thật bị tức thành nữ thần kinh, mắng loạn, hận không thể thay trời hành đạo, kết liễu Tạ Từ Thuật cẩu sinh.

“ anh trộm son môi của tôi!Còn đặt ở chỗ này, anh nói đi , anh làm gì a?”

“ Nếu ở cổ đại, loại người như anh chắc chắn bị tròng lồng heo!”

“Cả đời này tôi sẽ không dùng cái loại son môi này nữa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.