Quả Vải Quả Vải Nói Cho Ta

Chương 5: Chương 5




Ngoài hành lang yên tĩnh không một tiếng động, trang trí xa hoa, đèn treo sáng ngời.

Ôn Tri Lê đứng thẳng người lên, lui lại hai bước sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.

Chia tay đã hai năm rồi, thật lòng mà nói thì Ôn Tri Lê cũng đã nghĩ tới việc Tạ Từ Thuật sẽ bắt đầu một đoạn tình cảm mới.

Tạ gia chính là hậu duệ của danh môn quý tộc số một số hai ở Đồng thành, lịch sử có thể tính từ thập niên 80.

Trong giới bất động sản,nói tập đoàn Bảo Sang một tay che trời cũng không quá.

Tạ Từ Thuật là độc đinh của Tạ gia,tuổi còn trẻ, chưa lập gia đình lại có vẻ ngoài đẹp, có tiền có địa vị, bên người không thiếu nhất chính là phụ nữ chất lượng cao.

hiện tại hắn có bạn gái là việc hết sức bình thường.

Chỉ là Ôn Tri Lê cảm thấy khá kì quái, tại sao Tạ Từ Thuật lại coi trọng người giống mình vài phần – Hà Hi Hi

Bọn họ chia tay trong chiến tranh, náo đến tận cùng, gần như hoàn toàn xé rách da mặt, đến nỗi cả đời không qua lại với nhau nữa.

Tuyệt nhiên không phải dạng quan hệ có thể vui vẻ uống rượu chào đón nhau, cũng không phải dạng quan hệ có thể vui vẻ làm tri kỉ với người cũ.

Gíac ngộ của bọn họ quá thấp, đều thẹn với xã hội chủ nghĩa hài hòa mà quốc gia hướng tới.

Lần trước ăn cơm ở Tử Phi Ngư, nếu không phải do có Tạ Tư Nhược ở đấy thì dưới không khí giương cung bạt kiếm như vậy, phỏng chừng Ôn Tri Lê sẽ thật sự bưng chén canh lên hắt vào mặt Tạ Từ Thuật, mắng hắn một câu: “ anh mau ngậm cái mồm vào đi đồ đàn ông miệng vừa độc vừa thúi”

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó liền làm cho người ta hít thở không thông. May mắn có Tạ Tư Nhược ở đó.Vô cùng may mắn.

Đồ ăn khuya quá nhiều, Ôn Tri Lê cũng không thể ăn hết. Nửa đêm cô ăn no đến mức suýt thì nôn.

Ôn Tri Lê thu dọn hộp cơm một chút, rửa mặt xong sau đó chui lên giường ngủ. Nhưng mà lăn lộn mãi vẫn không ngủ được.

Hình ảnh bạn trai cũ nhảy nhót trước mặt, đuổi cũng không đuổi được. Đầu óc cô còn tỉnh hơn so với lúc trước khi ăn khuya.

Ôn Tri Lê lấy điện thoại di động quét qua một vòng bạn bè, bạn bè của cô không ít phu nhân nhà giàu.

Lần trước Tạ Tư Nhược yêu cầu cô đặc biệt kết bạn trên mạng, nội dung phong phú cái gì cũng có, từ nghỉ phép đến nơi ở hằng ngày, tự sướng, khoe chồng, khoe chó mèo cái gì cũng có.Bà nói chuyện hài hước, không giống như những phụ nữ trung niên khác toàn chia sẻ cách nấu canh và bài tập dưỡng sinh, Ôn Tri Lê nhàn rỗi không có việc gì liền lên mạng xem bà chia sẻ những thứ kia để giải khuây.

Bài viết mới nhất được định vị tại phim trường Vân Thành.

Tạ Tư Nhược ôm bả vai diễn viên nổi tiếng Tô Ứng Quy, cười tươi giống như một thiếu nữ, vẻ mặt của Tô Ứng Quy tràn ngập sự mất kiên nhẫn nhưng vẫn nhìn về phía ống kính cùng bà. Hai mẹ con mặt mũi rất giống nhau, đều là nét mặt của người có tiền.

[Tạ Tư Nhược: Đáp máy bay phi cơ của cháu trai đến thăm con trai trong ngày phép,càng phơi nắng càng đen, càng đen càng xấu, muốn lấy giá cao bán con trai, biết đóng phim, không thích cười,giống mặt than]

Đây là lần đầu tiên Tạ Tư Nhược khoe ảnh con trai mình, Ôn Tri Lê không nghĩ tới bà lại là mẹ của Tô Ứng Quy.

nói như vậy tức là Tạ Từ Thuật có một em họ là đại minh tinh.

Rốt cuộc nhà đó có gien thần tiên gì vậy, có để cho người khác sống hay không?

Vì phép lịch sự nên Ôn Tri Lê like cho Tạ Tư Nhược một cái, vốn cô muốn lướt danh sách bạn bè để điều hòa tâm tình, kết quả càng xem càng ngột ngạt.

Ôn Tri Lê tắt điện thoại đút xuống dưới gối, lau đi hơi nước dính trên cái bịt mắt, cưỡng ép bản thân phải đi vào giấc ngủ. Mỗi lần đi ngủ thì Ôn Tri Lê đều thích chơi trò đếm cừu. Ban đầu là một hai ba bốn năm sáu bảy,sau lại biến thành một Tạ Từ Thuật, hai Tạ Từ Thuật, ba Tạ từ Thuật……

Càng về sau ý thức càng mơ hồ, lại đếm thành một cái tra nam, hai cái tra nam, ba cái tra nam …..

Thế nhưng mà lại mơ màng mà đi ngủ rồi.

Đêm đó Ôn Tri Lê mơ một giấc mộng.

Trong mộng không biết Tạ Từ Thuật học được thuật phân thân ở đâu, số Tạ Từ Thuật đuổi theo cô không thể đếm được, một dáng phóng đãng:

-cô kêu rách cổ họng cũng vô dụng, hôn tôi một cái tôi sẽ buông tha cho cô.

“……”

Ôn Tri Lê cầu sinh tốc độ bạo phát, xuyên qua địa cầu chạy ra ngoài, khiến cho Tạ Từ Thuật không được như ý, cô ở tronng mộng chạy như điên một đêm.

——

Trong hội đồng quản trị còn có mấy người bảo thủ không gật đầu với hạng mục xây dựng phim trường. Đoán chừng là do Tạ Khiêm Lai ở phía sau thổi mấy lời yêu ma, Tạ Từ Thuật cũng lười hỏi đến.

hắn quyết tâm cùng đám lão già này dây dưa, lấy ra sự kiên nhẫn của mình, mài mòn sự kiên nhẫn của mấy lão già này, một bước cũng không nhường nhịn.

Nhưng không thể lãng phí thời gian như thế này được, tạm thời chưa được duyệt sao, vậy thì khảo sát trước đi.

Phim trường Vân Thành chính là một điểm khảo sát cuối cùng.Đáng ra là đi vào hai ngày trước rồi nhưng do có việc gấp nên hắn phải bay tới Hongkong.

Lúc Tạ Từ Thuật trở lại Đồng thành, Tạ Tư Nhược vừa nghe hắn muốn đi Vân Thành thì liền ồn ào đòi đi cùng. Gần đây Tô Ứng Quy đóng phim ở Vân Thành, bạn diễn của hắn chính là người có scandal với Tạ Từ Thuật – Hà Hi Hi.

Tạ Tự Nhược sợ hôn nhân đằm thắm của Tô Ứng Quy và Song Hữu có vấn đề, một hai đòi đi thăm nom cảnh cáo Tô Ứng Quy một chút, cần phải quản tốt thắt lưng của mình, không được cho con dâu đội nón xanh mới an tâm.

Tạ Từ Thuật nhìn thấy bà chân tình, một bộ dáng bận tâm thì không đành lòng nói cho bà biết rằng đôi vợ chồng kia chỉ là trên hợp đồng thôi.

Bên này phi cơ tư nhân vừa tiếp đất, không biết là ai để lộ tin tức ra, lập tức những người xã giao cứ một người tiếp một người mà kéo tới.

Chút vài người là đối tác kinh doanh, nếu lật mặt cùng tất cả mọi người thì không hay cho lắm, Tạ Từ Thuật đành ở Vân Thành thêm một ngày.

Lại nói , thương giới nhân tinh cũng có ý tứ, bàn tiệc ăn ngon rồi liền phải thêm chút vị.

Hà Hi Hi được một người mang vào phòng ăn.

Tiểu minh tinh không sợ người lạ, đẩy trợ lý đang bồi rượu bên người Tạ Từ Thuật ra, cầm lấy chén rượu, ngồi xuống liền mời hắn một ly.

nói rằng không có tiếp đón từ từ, không làm tốt lễ nghĩa của chủ nhà, tự phạt mình 3 ly.

Tửu lượng tốt lại hào sảng liền dẫn đến những người đàn ông trên bàn tiệc khen ngợi không ngớt.

Cũng không biết là Hà Hi Hi say rượu hay đầu óc ngu dốt, một người Đồng Thành,không biết cái gì mà lại nhận chủ nhà Vân Thành.

Tạ Từ Thuật chỉ thấy nực cười, từ đầu đến cuối không cho Hà Hi Hi lấy nửa con mắt,hoàn toàn không cấp thể diện cho cô ta.

Hà Hi Hi không chịu được,hành vi khiêm tốn hơn không ít. Gần đây Minh Diệu muốn câu quan hệ với Bảo Sang, thậm chí không tiếc dâng nữ nhi lên, chuyện này ở trong vòng tròn thương giới đã không phải bí mật gì.

Hà Hi Hi ở giới giải trí rất có tiếng tăm, cũng được coi là một tiểu nhân vật có danh dự uy tín, có một số nam nhân ngầm đem cô coi là nữ thần.

Nữ thần đi xuống khỏi thần đàn, đem cho không , kết quả hao tổn tâm huyết người ta lại không thèm. thật là châm chọc làm sao

Sau khi tan tiệc, Tạ Từ Thuật trở về khách sạn để nghỉ ngơi. Sau khi tắm rửa thì nhận được điện thoại của Tô Ứng Quy nói toàn bằng hữu người quen ở hội sở cá nhân, mời hắn qua ngồi chơi.

Gần đây Tạ Từ Thuật đi khắp nơi trên toàn quốc để giải quyết công việc, thời gian giải trí gần như là không có.

Đêm nay rảnh rỗi lại thấy thời gian còn sớm nên đồng ý với Ứng Quy, thay đổi quần áo rồi cầm chìa khóa xe đi ra cửa.

Vừa mới đi hai bước đã bị người gọi giật lại. Vừa quay đầu nhìn lại thì ra tặng phẩm mua đất, âm hồn bất tán.

Hà Hi Hi không nghĩ tới hôm nay Tạ Từ Thuật không cấp cho mình mặt mũi. cô ta về phòng ngồi suy nghĩ một lát, nghĩ xem vì sao bẽ mặt, quyết định thừa dịp đêm khuya sẽ im lặng rời đi.

Vừa mới ra cửa thì lại đụng phải Tạ Từ Thuật.

Hà Hi Hi từ trước đến giờ chưa nói qua thích Tạ Từ Thuật, chẳng qua là sinh ý của nhà.

Hà phụ nắm chặt kinh tế và tài nguyên giới giải trí của cô trong tay, Hà Hi Hi không dám phản kháng, chỉ có thể làm việc theo ý hắn.

Khối xương cốt khó gặm Tạ Từ Thuật này, nếu cô ta không túm được thì phỏng chừng về nhà cũng không có quả ngon trái ngọt gì hết.

Buổi chiều nhìn thoáng qua Ôn Tri Lê ở đại sảnh, trước kia nghe không ít tin đồn về cô ta, ảnh chụp cũng chỉ được nhìn qua nhưng so với người thật , tất cả chỉ là thường thôi.

cô ta nhìn quá tinh thuần, cả người không chút tì vết, cho dù trang điểm qua loa cũng không lấn át được khí chất thần tiên kia.

không hổ danh là nữ thần khiến cho Tạ Từ Thuật đau khổ theo đuổi hơn nửa năm mới có được.

Nhưng mà, cho dù Tạ Từ Thuật cự tuyệt cô cũng không đến nỗi quay lại với Ôn Tri Lê.

cô tuy không thể so được với Ôn Tri Lê những cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội…đi

Hà Hi Hi cắn răng một cái, nghĩ dù sao cũng phải gặp, không bằng thử một lần.

Coi như suy nghĩ vì con đường ngôi sao của mình.

Liều mạng.

Hà Hi Hi nở ra một nụ cười tiêu chuẩn, chủ động đi lên nói với Tạ Từ Thuật:

-Trùng hợp quá nha Tạ tổng, ngài cũng ở khách sạn này sao?

Đây chính là câu bắt chuyện tệ hại nhất.

Tạ Từ Thuật ngay cả ừ hử một câu cũng không muốn, đi lướt qua Hà Hi Hi, đến thẳng thang máy.

Hà Hi Hi phát huy tinh thần kiên nhẫn không từ bỏ, bám riết không tha, đuổi theo phía sau, sóng vai cùng Tạ Từ Thuật

-đã trễ thế này mà Tạ tổng còn ra ngoài sao?

-Tôi biết một quán ăn khuya ở gần phim trường không tệ đâu, không bằng tôi làm chủ mời ngài nếm thử?

-Tạ tổng trăm công nghìn việc, khó có một lần đến đây chơi, tôi đây nên chiêu đãi ngài cho tốt.

…….

Tặng phẩm này ồn ào giống như một con chim sẻ, ríu rít không ngừng.

Vẻ mặt Tạ Từ Thuật càng mất kiên nhẫn, đi vào thang máy.

Ấn vào nút đi xuống, ngẩng đầu lên liền chú ý tới Ôn Tri Lê không biết đứng ngoài từ bao giờ.

Ánh mắt cô thanh lãnh, dựa vào cạnh cửa giống như một người ngoại cuộc, một bộ dáng sống chết mặc bay.

Giống y hệt cái tư thái rời đi chung cư ngày chia tay. Hoàn toàn là một mình hắn diễn trò khôi hài, cô ấy đâu có để ý cái gì.

Trái tim bỗng nhiên nhảy một cái, cảm giác có lỗi tràn ra, cảm giác chua xót trong kỉ niệm ngày xưa ép Tạ Từ Thuật tới không thở nổi.

Sau đó hắn theo phản ứng bản năng muốn giải thích một chút. Lời nói đến bên miệng thì đột nhiên hắn ý thức được, hai người đã chia tay, còn giải thích cái gì.

Mày cùng người khác có quan hệ gì thì có liên quan gì đến người ta, mày lại tự mình đa tình.

Tạ Từ Thuật rũ mắt,mặc kệ cửa thang máy khép lại, cứng rắn nuốt lời nói vào.

Hà Hi Hi không chú ý tới Ôn Tri Lê ở bên ngoài, chỉ cảm thấy vài giây vừa qua khí chất quanh thân Tạ Từ Thuật băng lãnh đến cực độ.

cô ta tự hỏi không biết mình nói câu nào sai rồi. Hà Hi Hi không tìm ra đề tài để nói chuyện, thế mà lại nói tới Ôn Tri Lê

-Buổi chiều ta đi ra ngoài có gặp được Ôn tiểu thư Ôn Tri Lê, hình như là cô ấy tới tìm ngài.

- Ai cũng nói ta và Ôn tiểu thư lớn lên giống nhau, lúc đầu ta còn không tin, buổi chiều vừa gặp cô ấy, ta còn cho rằng mình đang soi gương, quá có duyên đi.

Câu nói tiếp theo bị ánh mắt của Tạ Từ Thuật làm cho nghẹn ở cổ họng, phía sau lưng vô duyên vô cớ lạnh run, bản năng cầu sinh khiến cho cô ta đi vào trạng thái im lặnh.

-cô cảm thấy khi nhìn thấy cô ấy thì giống như đang soi gương.

Nỗi nghẹn của Tạ Từ Thuật cả đêm cuối cùng đã bùng nổ ra. Cười nhạo nói:

-Ai cho cô tự tin như thế?Bức tranh vẽ hoa lại đi so với ảnh camera chụp?

Hà Hi Hi: “….”

Tiểu hoa đán dựa mặt kiếm cơm của giới giải trí hiển nhiên chưa bao giờ gặp đả kích như thế này, bị Tạ Từ Thuật mắng đến cạn cả từ.

-Từ đầu đến chân của cô bao gồm cả sợi tóc cũng không bằng cô ấy. Chẳng qua là Ôn Tri Lê chưa đi vào Showbiz, bằng không cô sớm đã uống gió phong mà sống rồi.

Thang máy ngừng ở tầng 3, Tạ Từ Thuật đi ra ngoài trước, sau lại nhớ đến hot sreach lần trước, càng không khách khí quay đầu cảnh cáo:

-Tránh xa tôi ra một chút, lại còn đến ăn vạ cọ nhiệt, cô cùng với người cha ngu xuẩn của cô đều mẹ nó bắc cầu vượt mà làm giàu.

Tạ Từ Thuật một câu tiếp một câu, mắng cho Hà Hi Hi không nhớ nổi cha ruột mình là ai.

Hà Hi Hi shock quá, đầu óc còn chưa bình thường trở lại, nói chuyện lộn xộn, ngay cả tiếng phổ thông cũng bị dọa cho nói luyên thuyên không thành câu:

-Cái đó… ta là Hà Hi Hi ….không phải đồ vật, không đúng, ta là đồ vật, không gọi đồ uống vật,phi,gì vật….

-Ai thèm quan tâm cô hút cái gì uống cái gì

Tạ từ Thuật đi ra thang máy, hoàn toàn mất hết kiên nhẫn:

-cô có thể bắt đầu lăn

Từ trước tới nay Ôn Tri Lê chưa bao giờ vất vả chạy như điên trong mộng như vậy. Thế cho nên hôm sau tỉnh lại, cô có cảm giác mình vừa trải qua một cuộc đua Marathon. Giờ bay về Đồng Thành là 10h30, Ôn Tri Lê ngủ quên nên không đặt báo thức, tận 9h mới bị bà ngoại đánh thức.

Ôn Tri Lê không có tinh thần rời giường, nằm thêm mười phút nữa mới dậy.

cô mang theo cơn ngái ngủ đi ra khỏi phòng,ông bà ngoại đã đem hành lí thu dọn xong hết rồi, đôi vợ chồng già đang ngồi trên ghế sofa xem tin tức và tán gẫu.

Thấy Ôn Tri Lê đi ra, bà ngoại nhẹ giọng thúc giục:

-Vải nhỏ , mau đi rửa mặt đi , bà đã gọi xe rồi, một lúc nữa người ta tới rồi.

Đầu óc không tỉnh táo của Ôn Tri Lê vừa nghe thấy những lời này liền tỉnh táo phân nửa:

-Bà cũng biết gọi xe sao?

Bà ngoại nghe thấy những lời này liền không vui, buông điều khiển tivi nhìn về phía cô :

-Tại sao bà lại không biết? Cháu đừng xem thường người già chúng ta, bà tốt xấu gì cũng là giáo viên về hưu, giác ngộ học tập rất cao.

Ông ngoại thích nhất là trêu chọc bà, đứng dậy đi vào phòng bếp làm nóng sữa bò cho cháu gái , thuận tiện nói :

-Đừng nghe bà ngoại cháu nói khoác, vẫn là do ta phát hiện ra.

-Ông làm trò, mật mã trả tiền là sinh nhật của tôi mà còn phải suy nghĩ nửa này, giáo viên vật lí mấy người đều ngớ ngẩn.

-Còn tốt hơn so với giáo viên chính trị các bà, suốt ngày nói nói , lần trước đi mua đồ ăn ở đầu đường còn đứng buôn cùng người bán đồ ăn nửa giờ, tôi giục bà đi về bà còn tức giận tôi, ấu trĩ.

Thấy hai lão nhân đáng yêu trong nhà lại muốn cãi nhau, Ôn Tri Lê vội vàng đứng ra đổi đề tài:

-Ông ngoại, đừng cho đường vào sữa bò nha, có bánh mì không ạ?

Thành công dời đi sự chú ý của ông ngoại

-Có, buổi sáng bọn họ mang lên 3 cái, ông đi làm nóng cho cháu

Ôn Tri Lê gật đầu: “ vâng”

Bữa sáng vừa xong thì xe bà ngoại đặt cũng tới rồi.

Ông bà cháu ba người lấy hành lí trả phòng sau đó ngồi xe ra sân bay.

Xương cốt của người già không được tốt lắm nên chuyến đi chuyến về Ôn Tri Lê đều mua vé khoang hạng nhất.

Ôn Tri Lê đem ghế cạnh nhau nhường cho ông bà ngoại, còn mình ra chỗ khác ngồi ghế đơn.

Chuyến bay 737 có tám khoang hạng nhất, chuyến bay này hình như không có nhiều khách ngồi khoang hạng nhất cho lắm.

Trước khi cửa khoang đóng lại khoảng 2p, Ôn Tri Lê tắt di dộng ngẩng đầu nhìn, khoang hạng nhất chỉ có tổ tôn ba người. Xem ra cô có thể độc hưởng ghế đôi này rồi.

Ôn Tri Lê lấy ra chiếc chăn hàng không mỏng cùng bịt mắt, tính lợi dụng 3 giờ bay để bổ sung giấc ngủ. Chỉ mong lần này trong mộng không có Tạ Từ Thuật đuổi nữa.

Gần như chỉ mất vài giây là Ôn Tri Lê đã đi vào giấc ngủ.

Lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô thay đổi tư thế dựa vào. Cái mũi hít hít, ngửi ra một hương vị quen thuộc trong không khí, Nước hoa mùi hổ phách chính là mùi mà Tạ Từ Thuật thích nhất.

Ôn Tri Lê cho rằng mình vẫn còn đang mơ.

Có để cho người khác sống hay không , tối hôm qua chạy cảm đêm, giờ còn muốn chạy nữa?

Ôn Tri Lê rất khó chịu với cảm giác Tạ Từ Thuật tồn tại trong giấc mộng của mìn. cô nhíu nhíu mày sau đó đem tư thế thay đổi. Giống như là làm như vậy có thể tiến vào trạng thái ẩn thân, làm cho Tạ Từ Thuật không tìm thấy mình.

Khi Tạ Từ Thuật tiến vào liền thấy cảnh tượng như vậy. cô gái vốn dĩ hướng mặt sang bên cạnh chỗ ngồi,tay tùy ý để trên tay vịn, ngủ đến vô tư tự tại. Bỗng chốc không biết vì lí do gì mà trở mình, thậm chí đem chăn mỏng che lại sau đó quay mặt sang hướng cửa sổ phía bên kia, ước gì có thể vẽ một đường ranh giới to như hệ Ngân Hà cùng với chỗ ngồi bên cạnh.

Khung xương cô nhỏ lại mảnh khảnh, hai chân cong lên rúc ở ghế da kia cùng con mèo nhỏ không khác gì, cảm giác tồn tại rất thấp.

Nếu bỏ qua khí thế “bệnh tâm thần đây, dám tới gần ta ta liền cắn chết ngươi”

“…..”

thì có thể

Làm bạn với bạn gái cũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.