Quá Yêu

Chương 2: Chương 2: Gặp gỡ




Mấy ngày sau đó, Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu chuẩn bị, phòng trước vẫn hơn, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Hơn nữa, đối thủ của cô là Lâm Tây Canh thì càng phải cẩn thận. Cô tìm hiểu tư liệu về Lâm Tây Canh, con trai độc nhất nhà họ Lâm, cha anh ta – chủ tịch Lâm Đông Dương của tập đoàn Lâm thị về cơ bản đã nghỉ hưu, nói cách khác, Lâm Canh Tây mặc dù là tổng giám đốc, nhưng nắm mọi quyền quyết định, ai biết được, cuối năm nay hay đầu năm sau, anh ta sẽ chính thức leo lên vị trí cao nhất Lâm thị.

Tháng ba, việc anh ta đính hôn với Ngô Nhân Kỳ từng gây chấn động một thời, một đôi tài tử giai nhân, trai tài, gái sắc, Lưu Ỷ Nguyệt thấy ảnh đính hôn của bọn họ trên một trang web, Ngô Nhân Kỳ như con chim nhỏ nép sát vào người Lâm Tây Canh, khuôn mặt tươi cười còn toát lên nét trẻ con, ánh mắt nhìn Lâm Tây Canh đầy dịu dàng.

Ngô Nhân Kỳ mới chỉ hai mươi tư tuổi, Lâm Canh Tây hơn cô chừng mười tuổi, hai nhà Lâm Ngô vốn thân thiết từ lâu, hai người coi như là thanh mai trúc mã. Nghe nói, phu nhân nhà họ Ngô luyến tiếc con gái phải gả đi quá sớm, nên hai người đính hôn trước, nửa năm sau mới kết hôn, để Ngô Nhân Kỳ ở nhà mẹ đẻ thêm nửa năm nữa. Số cô ấy thật tốt, Lưu Ỷ Nguyệt khẽ thở dài, trong lòng tự nhiên có chút ghen tỵ.

Hai mươi bốn tuổi, Lưu Ỷ Nguyệt nhìn con số này, chính mình khi hai mươi bốn tuổi đang làm gì? Cô nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, chén trà trong tay nguội dần, cô nhẹ nhàng cười giễu mình, nghĩ đến việc này thì có ích gì, nhìn nay nhớ xưa sao?

Trên đời này, nếu hối hận có thể bán, cô nhất định là người xếp hàng mua đầu tiên.

Lướt một lượt trên mạng, Lưu Ỷ Nguyệt mới nhấp một ngụm trà, đã sớm nguội lạnh tự bao giờ, cô thầm nghĩ, mình đã đồng ý quá vội vàng, căn bản là chưa suy nghĩ thấu đáo, nhất thời kích động mà đồng ý giao dịch với Hạ Dương, bây giờ xem ra, cơ hội thành công rốt cuộc được mấy phần trăm chứ?

Ngô Nhân Kỳ muốn gì được nấy, nhan sắc, xuất thân, bằng cấp, mọi thứ đều hơn cô. Còn cô, xinh đẹp sao? Dẫu có thì cũng không còn trẻ trung gì. Xuất thân sao? Bị đuổi khỏi nhà, một thân một mình. Bằng cấp sao? Học đại học ngoại ngữ, có được tính không nhỉ?

Lưu Ỷ Nguyệt vô cùng ủ rũ, giao dịch này có thể hủy được không? Cô đứng lên, đi về phía cửa sổ, trước mắt là hàng vạn hàng vạn ánh đèn lung linh, tỏa sáng trong tổ ấm biết bao gia đình hạnh phúc, còn cô, một người lẻ loi, cô độc, cái gì cũng không có, có chăng chỉ là một tâm hồn đang bị nỗi cô đơn gặm nhấm.

Hạ Dương sẽ không bỏ qua cho cô, người đàn ông này tuyệt đối không phải người lương thiện, vì một người con gái mà có thể điên cuồng như vậy. Việc dồn cô đến đường cùng, Lưu Ỷ Nguyệt tin chắc, anh ta nhất định có thể làm được, nếu làm việc này, được ăn cả ngã về không, nửa năm, thành hay bại, đều ở nửa năm này, liều mạng, Lưu Ỷ Nguyệt siết chặt nắm tay, vì chính mình, cô chỉ có thể liều mạng một phen.

Hai ngày sau, Lưu Ỷ Nguyệt mặc quần áo công sở đứng dưới trụ sở Lâm thị, giương mắt nhìn lên, tòa nhà thật cao, trước đây, mục đích của cô từng là những tòa nhà như thế, hy vọng tốt nghiệp có thể được làm việc ở một văn phòng trên đó.

Không biết Hạ Dương dựa vào mối quan hệ gì lại có thể sắp xếp cô vào làm ở Lâm thị, còn là thư ký của Lâm Tây Canh, nghe nói thư ký cũ sắp sinh, Lâm Tây Canh muốn tìm một thư ký mới ngoài ba mươi tuổi, ngoại ngữ thành thạo, không cần quá xinh đẹp, tốt nhất nên đứng đắn, tuyệt đối không có ảo tưởng với anh ta, bởi vì anh ta cũng sắp kết hôn, không hy vọng vợ sắp cưới phải lo lắng. Thật tốt a! Lưu Ỷ Nguyệt lại thở dài một tiếng.

Cô đi lên tầng hai mươi của tòa nhà, đó chính là văn phòng Lâm Tây Canh, thư kí cũ đang chờ cô để bàn giao công việc.

“Đây là tất cả tài liệu, tôi đã tập hợp hết lại, mấy hôm nữa cô làm quen đi, một tuần này tôi vẫn còn ở đây, có gì không hiểu có thể hỏi tôi.” Chị thư kí bụng bầu nhìn Lưu Ỷ Nguyệt nói, mặt không đổi sắc.

“Dạ, cám ơn chị.” Lưu Ỷ Nguyệt cố gắng nở nụ cười dịu dàng nhất có thể, có trời mới biết, mấy năm nay cô đã phải cười như vậy bao nhiêu lần – ngoài cười nhưng trong không cười, thật chua xót.

“Còn nữa, có một việc, tôi phải nhắc nhở cô, nếu muốn tiếp tục ở lại Lâm thị, đặc biệt là tiếp tục làm việc bên cạnh Lâm tổng, đừng bao giờ cười như thế, Lâm tổng không thích.” Thư ký cũ nghiêm túc nhìn Lưu Ỷ Nguyệt nói.

“Dạ, em hiểu ạ, còn gì không ạ?” Lưu Ỷ Nguyệt nhanh chóng thu lại nét tươi cười, tốt nhất không nên cười, chính mình cũng không muốn cười như thế.

“Còn nữa, không được có ảo tưởng với Lâm tổng, không được yêu sếp, nếu không cô sẽ vô cùng thê thảm.” Thư ký tiếp tục nói.

“A, có ai như thế chưa?” Lưu Ỷ Nguyệt rất tò mò, thê thảm? Thê thảm thế nào?

“Lâm Tổng mở miệng sẽ mắng, mặc kệ người đó làm bao nhiêu trò trước mặt. Từng có một lần, sếp mắng một cô nhân viên cao cấp đến mức cô ta suýt nhảy lầu, sau này, không ai dám tơ tưởng sếp nữa.” Chị thư ký thoải mái kể.

Lưu Ỷ Nguyệt thầm sợ hãi, trai đẹp! Chính mình thật đúng là không sợ chết, nhảy lầu ư? Liệu cuối cùng bản thân có ý định nhảy lầu không? Ai biết! Nhưng càng như thế lại càng kích thích ý chí chiến đấu của Lưu Ỷ Nguyệt, ai thắng ai thua, Lâm Tây Canh, chúng ta hãy chờ xem.

“Chào buổi sáng, Lâm tổng.” Thư ký cũ huých nhẹ Lưu Ỷ Nguyệt, kéo cô về với thực tại, cô vừa kịp định thần liền nhìn thấy người đàn ông trước mặt, liếc mắt một cái đã nhận ra anh ta chính là Lâm Tây Canh. Hai ngày nay, bản thân cô đã nhìn không biết bao nhiêu ảnh chụp anh ta, nhưng, khi người thật đứng ngay trước mắt, Lưu Ỷ Nguyệt mới biết, ảnh chụp đều lừa người, Lâm Tây Canh ngoài đời còn khí thế và đáng sợ hơn nhiều.

Cái nhìn chăm chú, ánh mắt dường như không để sót một chi tiết nào, có lẽ, mắt kính của anh ta chỉ là một thứ trang sức, che dấu ánh mắt sắc bén ấy.

“Chào buổi sáng, Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ chào.

“Giám đốc Lâm, đây là thư kí mới, Lưu Ỷ Nguyệt.” Chị thư kí giới thiệu Lưu Ỷ Nguyệt với Lâm Tây Canh.

“À, chào cô.” Lâm Tây Canh nhìn lướt qua Lưu Ỷ Nguyệt, cô gái trước mặt tầm ba mươi, mái tóc đen búi gọn, rất hợp với bộ quần áo công sở, giày cao gót đen, không quá cầu kỳ. Lâm Tây Canh hài lòng gật đầu, không nói thêm chữ nào, đẩy cửa đi thẳng vào.

“Lấy sổ ghi chép, đi theo sếp.” Thư ký cũ giục Lưu Ỷ Nguyệt, cô đứng thẳng người, vô cùng hồi hộp, trận chiến ngay trước mắt rồi, đây là bước quan trọng nhất, có để lại ấn tượng tốt với Lâm Tây Canh hay không, quyết định ở mấy phút này.

“Đừng căng thẳng quá, Lâm tổng dù sao cũng là một vị sếp tốt, sẽ không ăn thịt cô đâu mà sợ.” Chị thư ký thấy Lưu Ỷ Nguyệt lo lắng, liền an ủi cô. Lưu Ỷ Nguyệt chỉ biết gật gật đầu đáp lại.

Hai người đi vào văn phòng Lâm Tây Canh, anh đã cởi bỏ áo vest, màu áo sơ mi trắng đập vào mắt Lưu Ỷ Nguyệt, cô mở sổ ghi chép, mạch lạc nói, “Lâm tổng, hôm nay sếp có bốn cuộc hẹn và một phiên họp, phiên họp bắt đầu lúc chín giờ, là phiên họp thường kì vào thứ hai, bốn cuộc hẹn lần lượt vào bữa trưa, hai giờ, bốn giờ và năm rưỡi chiều.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.