Quá Yêu

Chương 24: Chương 24: Hiểu lầm




Tay Hạ Dương giữ chặt gáy Ngô Nhân Kì, cả người đè xuống, “Ư.” Ngô Nhân Kì lên tiếng kháng cự. Hạ Dương làm như không nghe thấy, không ngừng hôn sâu, tham lam nhấm nháp hương vị ngọt ngào của đôi môi cô.

Đến giờ phút này, anh rốt cuộc không thể nào che dấu được tình yêu bị kiềm nén của mình.

Những lúc chỉ biết đứng từ xa, trơ mắt nhìn cô bị người đàn ông khác giày vò, anh từng muốn lập tức chạy đến ôm lấy cô, nhưng không thể… Tất cả, tất cả những ham muốn ấy, đêm nay như nước vỡ bờ, cuồng dã đặt lên nụ hôn này.

“Ưm.” Yết hầu Hạ Dương phát ra tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn, âm thanh thức tỉnh Ngô Nhân Kì đang mềm nhũn dưới thân anh, cô quyết tâm nhắm mắt lại.

“Á!” Hạ Dương đột nhiên buông Ngô Nhân Kì ra, đầu lưỡi tràn ngập mùi máu tanh. Anh lấy ngón tay lau lau một chút, “Em dám cắn!” Hạ Dương trêu chọc.

Ngô Nhân Kì nhất thời mặt đỏ tai hồng, vừa định nâng tay đánh anh một bạt tai, bên tai ngay lập tức vang lên lới cảnh báo lúc nãy, “Mặt của đàn ông không thể chạm vào”, chỉ có thể nắm chặt tay trừng mắt nhìn anh.

“Kì Kì, anh ta có từng hôn em như vậy không?” Hạ Dương nâng tay lên, vuốt ve gương mặt đỏ bừng của Ngô Nhân Kì đầy yêu thương. Cô trừng lớn mắt, vô cùng tức giận.

“Đồ vô lại!” Mặt không thể chạm? Ánh mắt Ngô Nhân Kì chuyển động, hung hăng giẫm lên chân anh.

“A!” Hạ Dương ôm chân kêu lên, “Ngô Nhân Kì, em thật ác độc, hết cắn lại đánh?”

(TD: Đáng đời anh.Môi của phụ nữ không thể tùy tiện chạm vào. Haha J)

“Tránh ra!” Ngô Nhân Kì đẩy Hạ Dương ra, xoay người lên xe, cơn tức giận dâng lên tận cổ. Cô mở máy, cho dù Hạ Dương ở ngoài đập mạnh cửa kính cũng mắt điếc tai ngơ tiếp túc chạy xe về phía nhà mình.

Nhìn xe Ngô Nhân Kì nghênh ngang đi qua, Hạ Dương ngược lại nở nụ cười. Anh khập khiễng đi đến trước cửa xe, ngồi vào ghế lái, nhìn mặt mình trong gương, một bên mặt sưng vù, môi dưới bị cắn rách, chân lại đau nhức.

Vì cô, dù mình đầy thương tích anh cũng cam lòng.

Trên đường về nhà, Hạ Dương cười tươi như hoa, anh càng thêm chắc chắn phán đoán của mình. Ngô Nhân Kì có tình cảm với anh, chẳng qua chính cô ngu ngơ không biết thôi.

Khi đàn ông đùa cợt với người con gái mình thích, cô ấy giận dữ, chứng tỏ cô ấy cũng thích anh. Phải chăng đây chính là niềm vui của một người đang yêu? (TD: Anh này thích bị ngược đãi J)

Nếu như anh không sai, nụ hôn ấy, hơi thở gấp gáp ấy, chỉ thuộc về riêng anh. Trước mặt Lâm Tây Canh, Ngô Nhân Kì luôn luôn là một thục nữ rụt rè, máy móc.

Chỉ có anh mới có thể thấy vẻ hồn nhiên của cô, sự nũng nịu của cô, thậm chí cả hơi thở hổn hển của cô.

Rất nhanh đã về đến nhà, nhưng Hạ Dương lại chưa xuống xe, chỉ lấy điện thoại ra, gọi đến một dãy số.

“Alo!” Trong di động truyền ra tiếng nói rất nhỏ.

“Tới rồi hả?” Hạ Dương hỏi.

“Ừ, tới rồi.”

“Hãy nắm lấy cơ hội này.”

“…” Bên kia trầm mặc.

“Nghe thấy không? Không còn nhiều thời gian đâu!” Giọng điệu của Hạ Dương cứng nhắc, không có một chút tình cảm.

“Biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở, tạm biệt.” Đối phương tức giận cúp điện thoại.

Hạ Dương nhìn di động, bật cười, lúc này mới mở máy, lái xe vào nhà. Hạ Ngộ Niên thấy mặt anh bị thương, ngạc nhiên hỏi, “Con làm sao vậy? Đánh nhau với người ta hả?”

“Cha, con lớn thế này rồi còn đánh nhau sao.” Hạ Dương cười nói.

“Thế sao mặt lại như vậy? Tự nhiên mà bị thương à?” Hạ Ngô Niên không tin, hơn nữa vị trí mấy vết thương kia rất lạ.

“Bị mèo cắn.” Hạ Dương trả lời, ánh mắt lấp lánh, rạng rỡ.

“Mèo? Mèo nào?” Hạ Ngô Niên có chút khó hiểu.

“Mèo hoang.” Hạ Dương nháy mắt với ông, sau đó sảng khoái lên lầu.

“Đứa nhỏ này thật là, tôi thấy tám phần mười là bị phụ nữa cắn,” Hạ Ngô Niên nhìn bước đi nhẹ nhàng của anh, rung đùi đắc ý, cười thật tươi.

Lưu Ỷ Nguyệt cúp điện thoại, trong lòng như có tảng đá đè xuống làm cô thở không nổi. Cô đứng dậy đi đến ban công, mở cánh cửa thủy tinh, gió lạnh theo đó lùa vào.

“Lạnh thật.” Cô thì thào, đoạn kéo sát quần áo vào người.

Trước mắt cô là dòng sông Thames, là thủ đô Luân Đôn cổ kính mà hiện đại. Nơi này đã nhiều lần xuất hiện dưới ngòi bút của họa sĩ người Ác-hen-ti-na với sương mù dày đặc. Giờ phút này, tại nơi đây, cô mới thực sự thấy được vẻ đẹp sương mù ấy, dày đặc và đầy bí ẩn.

Nhưng cô đến đây không phải để ngắm sương mù. Một cuộc sống thơ mộng đối với cô mà nói thật quá xa xỉ! Lưu Ỷ Nguyệt giương mắt lên nhìn, bầu trời càng ngày càng tối lại, chỉ còn chút sắc xám xanh vương vấn.

Nhắc tới mục đích tới đây, thật ra là đi làm việc.

Lâm Tây Canh mang theo một đội ngũ đến Luân Đôn để đàm phán, mục đích để mua thiết bị nhà máy bảo vệ môi trường. Lưu Ỷ Nguyệt đương nhiên là một thành viên trong đội ngũ ấy. Tốt nghiệp Học viện Ngoại ngữ, ba mươi tuổi lần đầu tiên xuất ngoại, buồn cười nhất chính là, chuyến bay đầu tiên của cuộc đời cô, lại là một chuyến bay đường dài.

Lưu Ỷ Nguyệt dĩ nhiên biết đây là cơ hội khó có được, căn bản không cần Hạ Dương nhắc nhở. Con người ở nơi đất khách thường cảm thấy mới mẻ, lá gan vì thế cũng lớn hơn, hầu hết 419 đều xảy ra trong khi công tác đó thôi.

(Phát âm số 419 theo tiếng Anh là four one nine với biến âm là for one night nghĩa là tình một đêm đó )

Vừa thỏa mãn dục vọng, vừa không cần chịu trách nhiệm, xong xuôi chỉ cần phất áo rời đi, không cần vướng bận.

Hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ, còn kéo cô vào. Lưu Ỷ Nguyệt tựa vào lan can, nhìn ánh sáng rực rỡ trên mặt sông. Cuối cùng, Ngô Nhân Kì tiểu thư là may mắn hay bất hạnh đây?

Nếu một ngày cô ấy biết chuyện bí mật giấu giếm đằng sau, không biết tâm trạng sẽ như thế nào? Vui vẻ? Tức giận? Hay tủi thân? Chỉ có điều khi ấy, kẻ đồng lõa như cô cũng sẽ thấy thế nào đây?

Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên phát hiện, có lẽ mình sẽ gục ngã, đến mức không muốn đứng dậy…

“Đi tới đâu tính tới đó, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Lưu Ỷ Nguyệt tự nói với mình.

“Cốc cốc” đột nhiên có tiếng gõ cửa. Lưu Ỷ Nguyệt hoàn hồn, đi vào phòng mở cửa. Lâm Tây Canh mặc tây trang, đang đứng ngoài.

“Thư kí Lưu, chuẩn bị xong chưa?” Lâm Tây Canh hỏi.

“Xong rồi, Lâm tổng, tôi đi lấy túi xách.” Lưu Ỷ Nguyệt nói xong, xoay người cởi cái áo khoác hồi nãy, lấy túi xách cùng một chiếc khăn choàng cashmere, “Có thể đi rồi, Lâm tổng!”

Cashmere – Một loại sợi tổng hợp từ lông dê

Lưu Ỷ Nguyệt ra cửa phòng, nói với Lâm Tây Canh.

Lâm Tây Canh nhìn cô, một thân áo váy dài màu xanh nhạt, cổ áo rộng với đường viền đính đá rất tinh tế, nên không cần đeo thêm trang sức, giày cao gót và túi xách màu bạc, khăn choàng màu hồng nhạt mềm mại đặt lên cánh tay, mái tóc buông xõa tự nhiên.

Bữa tiệc đêm này là tiệc chào mừng đoàn bọn họ. Lưu Ỷ Nguyệt khoác cánh tay Lâm Tây Canh xuất hiện ở hội trường, vào cửa mới biết đối phương coi trọng họ bao nhiêu.

Chủ tịch công ty Khang Thạc và vợ đứng đợi ở cửa , khách mời lần lượt đi vào, Lưu Ỷ Nguyệt thấy trong hội trường đã đầy người. Hơi từ hệ thống lò sưởi cùng mùi hương xông vào mặt làm cô nhất thời hoa mắt chóng mặt.

Tiếp theo là những nghi thức tiếp đón rườm rà, chủ tịch Khang Thạc, Lâm Tây Canh, còn có đại biểu đàm phán hai bên lần lượt lên sân khấu đọc diễn văn.

Chuyến bay đường dài khiến cô nôn nao, chưa được ngụm nước nào, giờ phút này lại phải cố gắng xã giao, bụng Lưu Ỷ Nguyệt đã sớm biểu tình, sắc mặt trắng bệch.

Cô giữ vững tinh thần, không ngừng tự nói, dù thế nào cũng phải gắng gượng hết tối nay.

Lưu Ỷ Nguyệt nhìn chén đĩa trước mắt, hai mắt đăm đăm, trên mặt là một nụ cười khổ. Cơm nguội, nước đá, còn có rượu chưa uống hết.

Ngọn đèn đẹp mắt, ánh sáng xuyên qua ly rượu, chiếu xuống dao nĩa lạnh lẽo, trong mắt Lưu Ỷ Nguyệt đều biến thành hung khí đằng đằng sát khí, lục phủ ngũ tạng của quặn đau không dứt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

“Miss Lưu, cô nóng à?” Phu nhân chủ tịch quan tâm hỏi.

“Ách, đúng là có hơi nóng.” Lưu Ỷ Nguyệt cười gượng, nâng tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, “Không phải nóng, mà là lạnh.” Lưu ỷ Nguyệt oán thầm, “Chừng nào mới kết thúc?”

“Lâm tiên sinh, thư kí của anh rất đẹp.” Chủ tịch Khang Thạc bưng ly rượu nói chuyện cùng Lâm Tây Canh. Lâm Tây Canh liếc mắt nhìn Lưu Ỷ Nguyệt một cái, hé miệng cười.

Cô là người phụ nữ duy nhất trong đoàn công tác. Đứng giữa đám người Châu Âu cao lớn, chắc chắn Lưu Ỷ Nguyệt là người hấp dẫn nhất. Đặc biệt đêm nay, cô có vẻ mệt mỏi, nụ cười lại mang theo vài phần e thẹn, khiến đàn ông ở đây ai cũng muốn bảo vệ.

Lưu Ỷ Nguyệt miễn cưỡng uống nước đá ăn mấy miếng khoai cùng bánh mì, dạ dày khó chịu cuối cùng cũng dịu bớt chút ít. Chủ tịch Khang Thạc ở đối diện giơ ly rượu về phía cô, Lưu Ỷ Nguyệt không thể từ chối đành nâng ly rượu vang trắng trước mặt lên, tính nhấp một miếng nhỏ để tượng trưng, cũng may Châu Âu không có thói quen mời rượu.

Bữa tiệc kéo dài khoảng hai tiếng, mãi đến khi kết thúc, Lưu Ỷ Nguyệt vẫn còn cầu nguyện, sớm được về với chiếc giường thân yêu.

Lúc xuống xe, Lưu Ỷ Nguyệt bước đi lảo đảo một chút, Lâm Tây Canh vội vàng bắt lấy tay cô đỡ cô xuống xe, lúc này mới phát hiện tay cô thật là lạnh.

“Sao tay cô lại lạnh vậy?” Anh nghi ngờ hỏi. Lưu Ỷ Nguyệt quấn chặt khăn choàng, “Tôi hơi khó chịu.”

Hai má đánh phấn hồng che giấu sắc mặt của cô, Lâm Tây Canh nhìn vào ánh mắt cô, thảo nào cảm giác suốt bữa tiệc cô lại mệt mỏi như vậy. Ánh mắt không biết nói dối, chính đôi mắt vô thần đã nói cho anh sự mệt mỏi ấy.

“Thật ngại, nói thật đây là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay. Không ngờ chuyến bay dài hơn mười tiếng đồng hồ, lúc lên tôi mới biết là mình say máy bay.”

Lưu Ỷ Nguyệt thấy Lâm Tây Canh cau mày, vẻ mặt trang nghiêm, vội vàng giải thích vì sao đêm nay cô không làm tròn trách nhiệm.

“Không phải cô học Học viện ngoại ngữ sao? Trước đây chưa từng đi xa à?” Lâm Tây Canh khó hiểu hỏi.

“Lâm tổng, không phải ai cũng thể xuất ngoại.” Lưu Ỷ Nguyệt bất mãn nói.

Chẳng lẽ anh cho rằng, mọi người ai cũng giống anh, đi máy bay như đi taxi sao?

Lâm Tây Canh im lặng nhìn cô, vừa rồi đúng là “người nói vô tình, người nghe hữu ý”, biết cô giận, nhưng anh cũng không định xin lỗi.

Đưa cô tới cửa phòng, Lâm Tây Canh nói, “Cô nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai sẽ là một ngày bận rộn.”

“Cám ơn Lâm tổng quan tâm! Ngày mai, tôi nghĩ có thể khôi phục lại bình thường, sẽ không làm chậm trễ công việc. Ngủ ngon!” Lưu Ỷ Nguyệt đau đầu dữ dội, không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì.

Bây giờ, cô chỉ muốn ngủ, nói xong nói cô nghiêng người tiến vào phòng, đóng cửa lại. Lâm Tây Canh sờ sờ mũi mình, giọng cô rất mệt mỏi, không biết có ốm nặng lắm không.

Lưu Ỷ Nguyệt tắm nước ấm xong, sau đó uống thuốc dạ dày và giảm đau, rồi mới uể oải chui đầu vào chăn. Cô nhắm mắt lại, nghĩ đến thái độ vừa rồi của mình, cả người mệt mỏi khiến cô khó chịu, thật may, có vẻ anh cũng không để bụng.

Hơn nữa, lời nói ra như bát nước đổ đi không thể lấy lại. Ngủ thôi! Mai còn nhiều chuyện bận rộn.

Lưu Ỷ Nguyệt không nghĩ ngợi nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lâm Tây Canh châm một điếu thuốc, yên lặng nhìn cảnh Luân Đôn ngoài cửa sổ. Nơi này là nội thành Luân Đôn cổ kính, kiến trúc chưa bị hiện đại hoá, vẫn còn giữ nguyên hơi thở Anh quốc cổ xưa.

Anh thích cuộc sống thế này, vội vàng, bận rộn, mỗi ngày đều tiếp xúc với những người xa lạ, phán đoán những chuyện khác nhau. Hối hả đến mức vừa đặt lưng liền ngủ, bận rộn đến mức quên hết phiền não trên đời.

Anh sắp không tìm lại được con người thật của mình nữa rồi. Như thế nào nhỉ? Lâm Tây Canh tự hỏi. Anh cố gắng nhớ lại, rất lâu trước đây, anh cũng từng có một tuổi thơ vui vẻ, hạnh phúc, cũng từng là một thiếu niên hăng hái.

Lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, nếu là Ngô Nhân Kì thì sẽ thế nào nhỉ? Cô ấy ngoài gương mặt tươi cười, cũng chỉ có thể là vẻ khúm núm, bảo sao nghe vậy, thật khiến anh phiền lòng.

Tương lai, gia đình anh nhất định là một gia đình “kiểu mẫu”: vợ chồng tôn trọng nhau, con cái ngoan ngoãn. Nhưng mà, thứ gì sẽ ẩn chứa sau vẻ bình lặng ấy đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.