Quá Yêu

Chương 62: Chương 62: Mẹ chồng nàng dâu




Edit: Lee

Cuối tuần đầu tiên sau khi trở lại thành phố, Lâm Tây Canh dẫn Lưu Ỷ Nguyệt và con gái về biệt thự nhà họ Lâm. Bé chính thức ra mắt tổ tiên, Lưu Ỷ Nguyệt đứng trước cánh cửa gỗ lớn oán thầm.

Dì giúp việc ra mở cửa, một nhà ba người cùng nhau bước vào. Cánh cửa vừa đóng lại, Lưu Ỷ Nguyệt bất giác rùng mình. Tựa như luồng không khí lạnh lẽo không ngừng phả vào mặt cô, trực giác mách bảo, cô không thích nơi này.

Bé đã có thể đứng thẳng, hết đứng lên lại nằm xuống trên tấm thảm nhung ở phòng khách, chơi đùa vui vẻ đến quên trời quên đất, hoàn toàn không để ý vẻ mặt nhăn nhó của bà nội.

Lưu Ỷ Nguyệt thấy đĩa điểm tâm trên bàn trà, liền lấy một miếng bánh quy bơ đưa cho bé, “Con, nào!”.

Bé mừng rỡ cầm lấy miếng bánh nhai luyện răng. Bình thường, ở nhà Lưu Ỷ Nguyệt cũng đều chọn mấy món điểm tâm cho bé, thế nên sàn nhà chỗ nào cũng có vụn bánh. Lưu Ỷ Nguyệt và bé ở đây quả thật khiến Khương Tố Trân chướng mắt. Khi thấy vụn bánh quy rơi vãi trên thảm nhung, cuối cùng bà không nhịn được nữa, “Sao cô có thể cho nó bánh quy? Rơi hết xuống đất rồi, có biết khó làm sạch lắm không hả?” Bà nhíu mày oán giận.

“Mẹ, bé đang mọc răng!” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn lướt qua sàn nhà, không mắng bé mà chỉ nói sự thật.

“Thói quen phải tập từ bé, cô có thể để nó cứ như thế sao?” Giọng Khương Tố Trân lại lớn hơn một chút.

“Mẹ, giờ chân tay bé còn chưa nhịp nhàng nên mới con mới muốn bé luyện tập. Thế nên trẻ con không thích hợp những nơi xa hoa thế này.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

“Có phải tôi nói một câu cô cãi một câu không hả? Còn nữa, trước khi đến đây nó đi vệ sinh chưa?” Giọng Khương Tố Trân lại lớn hơn một mức, ngón tay chỉ chỉ bé gái đang bò đi bò lại trên sàn nhà.

“Mẹ, con không có ý chống lại mẹ, chỉ là giải thích với mẹ thôi. Trẻ con càng hiếu động càng thông minh. Bé bò rất nhanh, con còn muốn để bé tham gia thi cuộc thi bé bò. Hơn nữa sàn nhà mình đều dùng dung dịch sát trùng chuyên dùng, không bẩn!” Lưu Ỷ Nguyệt không nhanh không chậm, vừa cười vừa trả lời.

“Cô… cố ý cãi lại tôi! Đúng là… vô văn hóa!” Khương Tố Trân sầm mặt lại, cuối cùng nghiến răng nói nhỏ ba chữ “vô văn hóa”.

Mặc dù giọng bà rất nhỏ, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt ngồi ngay cạnh vẫn có thể nghe thấy ba chữ kia. Từ nhỏ đến lớn, không biết bao lần cô đã phải nghe ba chữ ấy. Khi người khác bất đồng gay gắt với cô, thường ném cho cô ba chữ “vô văn hóa”. Lần này, Lưu Ỷ Nguyệt biết, người vừa “ném cho” cô lại chính là mẹ chồng cô. Đối với hành động vô lý ấy, Lưu Ỷ Nguyệt từ oan ức, giận dữ đến khó hiểu cuối cùng chỉ còn lại bình tĩnh lạ thường.

Cô không hề phản ứng, chỉ yên lặng ngồi trên sô pha, chăm chú nhìn con chơi đùa trên sàn nhà.

Trong thư phòng, hai cha con Lâm gia đang nói chuyện.

“Đã nhận được tài chính của Gia Thịnh chưa?” Lâm Đông Dương hỏi.

“Rồi ạ!” Lâm Tây Canh đáp.

“Thật ra Lâm Đức Minh cũng biết giữ chữ tín.” Lâm Đông Dương bĩu môi nói.

“Ba, con không hy vọng Ỷ Nguyệt biết chuyện này, về phần mẹ nhờ ba lo liệu.” Với việc này, Lâm Tây Canh không khỏi lo lắng.

“Ba biết. Sự đời khó đoán, quanh đi quẩn lại, ai ngờ mọi chuyện lại là như vậy. Thật khéo!” Lâm Đông Dương trả lời.

Lâm Tây Canh không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười, có lẽ anh và Lưu Ỷ Nguyệt thật sự có duyên, cuối cùng vẫn có thể trùng phùng, gặp dữ hóa lành.

“Bẽ cũng lớn rồi, hai đứa cân nhắc xem sinh đứa nữa, mẹ con cũng sẽ vui vẻ một chút.” Lâm Đông Dương nói thêm.

Nghĩ đến chuyện Lưu Ỷ Nguyệt muốn ra ngoài làm việc, Lâm Tây Canh không dám hứa trước với cha. Sinh thêm? Anh cũng muốn, chỉ sợ Lưu Ỷ Nguyệt chưa hẳn đã nghĩ như vậy.

“Ra ngoài đi, với tính của mẹ con, ba sợ hai người sẽ khó chịu lắm.” Lâm Đông Dương thấy con trai chỉ cười không đáp, liền đứng dậy vỗ vai anh, nói.

Hai cha con nhà họ Lâm đi ra liền cảm nhận được bầu không khí xấu hổ ở phòng khách. Khương Tố Trân giận tái mặt, mà Lưu Ỷ Nguyệt vẫn giữ nguyên nét tươi cười bình thản.

“Sao vậy?” Lâm Tây Canh ngồi xuống cạnh Lưu Ỷ Nguyệt, lén hỏi.

“Không có gì! Con không nghe lời bà, khiến bà giận.” Lưu Ỷ Nguyệt cũng lén lút trả lời, đồng thời chỉ chỉ con gái trên mặt đất.

Lâm Tây Canh thấy vụn bánh vương vãi chỉ cười.

“Mẹ, hôm nào con mời chuyện gia đến rửa sạch.” Anh nói với Khương Tố Trân, sau đó bế bé lên trêu ghẹo, “Con gái làm bà nội không vui à?” Bé khó hiểu nhìn ba ba đại nhân, rồi đảo mắt liến thoắng.

“Đứa nhỏ này càng ngày càng giống Tây Canh.” Lâm Đông Dương đứng cạnh nói, “Nào, ông nội ôm một cái.” Ông vỗ vỗ tay, đón lấy bé rồi bất ngờ đặt vào lòng Khương Tố Trân.

“Giống chỗ nào?” Khương Tố Trân nhìn chằm chằm tiểu nha đầu nghịch ngợm trên đùi mình, không cam lòng than thở.

Trên đường về nhà, Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé ngồi ở băng ghế sau, đầu óc thả lỏng, thờ ơ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính.

“Có chuyện gì với mẹ vậy?” Lâm Tây Canh nhìn cô qua gương chiếu hậu, cuối cùng nhịn không được, lên tiếng hỏi.

“Không có gì!” Lưu Ỷ Nguyệt vẫn nhìn ra cửa sổ, thuận miệng đáp.

“Có gì thì nói đi, anh không thích em như vậy!” Lâm Tây Canh đương nhiên không tin câu trả lời qua loa của cô.

“Thật sự không có gì, chỉ là chuyện mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay thôi, nói với anh cũng vô dụng.” Lưu Ỷ Nguyệt quay đầu, hơi khó chịu với kiểu đuổi cùng giết tận của anh.

“Sao lại vô dụng?” Lâm Tây Canh cau mày hỏi.

“Tốt nhất anh không cần biết, tự em sẽ giải quyến. Chuyện mẹ chồng nàng dâu, tốt nhất đàn ông không nên tham dự, kẻo lại chữa lợn lành thành lợn què.” Lưu Ỷ Nguyệt giữ vững quan điểm, không muốn Lâm Tây Canh xen vào cuộc chiến của hai người phụ nữ, càng không muốn anh phải lựa chọn giữa cô và mẹ chồng.

“Ha ha… Được, tạm thời anh không tham dự.” Lâm Tây Canh cười thành tiếng đồng ý.

Không biết có phải Khương Tố Trân cố ý tìm cô gây sự hay không? Lưu Ỷ Nguyệt tự hỏi vậy. Vì sau ngày về nhà hôm ấy, bà thường tìm cớ đến Hoa Uy, sau đó chỉ chỉ trỏ trỏ quanh nhà, lải nhải một đống ý kiến. Lưu Ỷ Nguyệt bất đắc dĩ chào đón bà, lại cố gắng nhẫn nhịn đến khi tiễn bà ra khỏi cửa. Cuộc tranh đấu gay gắt giữa hai người không biết bao giờ mới phân cao thấp.

Bé đang chập chững tập đi, chỉ cần có giá đỡ là có thể loăng quăng khắp nhà. Sô pha và bàn trà ở phòng khách là nơi bé thích đi nhất.

Lần này, Khương Tố Trân lại đến, Lưu Ỷ Nguyệt mời bà hồng trà, trà cụ đương nhiên là bộ bà đòi hỏi lúc trước.

“Sáng nay con mua mấy miếng bánh ngọt, mời mẹ nếm thử!” Lưu Ỷ Nguyệt vừa nói vừa lấy điểm tâm và trà ra khỏi khay, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.

“Tôi không ăn bánh ngọt, quá béo!” Khương Tố Trân chán ghét nhìn đĩa bánh ngọt.

“Không béo đâu ạ, con cho đường đặc biệt, vốn là cho bé, mẹ nếm thử chút, không béo đâu ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt cười giải thích.

“Sao lại là kem, tôi nói bao nhiêu lần rồi, phải dùng sữa, hơn nữa phải là sữa ít béo.” Khương Tố Trân cầm chiếc bánh kem nói với Lưu Ỷ Nguyệt.

“Trong nhà không có sữa ít béo, bé đều uống sữa béo. Hơn nữa, con không biết mẹ muốn tới, nên hôm nay không chuẩn bị.” Lưu Ỷ Nguyệt cố nén cơn giận trong lòng, lễ phép trả lời.

“Thôi thôi được rồi, sữa béo cũng được.” Khương Tố Trân nghiêm mặt, xua tay.

Lưu Ỷ Nguyệt thở phào một hơi, vào phòng bếp lấy sữa, nào ngờ vừa mở cửa tủ lạnh liền nghe thấy tiếng bé khóc thét ngoài phòng khách. Cô vội vàng lao ra, vừa chạy ra phòng khách trái tim liền như bị ai bóp nghẹt.

Ấm trà mới pha, nước còn nóng nguyên, đổ nghiêng trên mặt đất, thậm chí cô còn có thể thấy hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Bé khóc đỏ mắt thế mà bàn tay trắng nõn của Khương Tố Trân cũng không dỗ dành, thấy cô lao tới mới ấp a ấp úng giải thích, “Nó muốn lấy bánh ngọt.”

Lưu Ỷ Nguyệt không nói gì, lẳng lặng chạy đến ôm bé vào nhà tắm.

Vừa vào, Lưu Ỷ Nguyệt lập tức mở vòi nước lạnh, cả đùi phải của bé ướt đẫm, xem ra bị nước đổ vào không ít. Lưu Ỷ Nguyệt đau đớn xịt vòi hoa sen vào chân con, bé theo bản năng tránh né, cổ họng rên rỉ.

“Đừng phun, lạnh đó!” Khương Tố Trân đi theo sau Lưu Ỷ Nguyệt, lại tiếp tục lải nhải.

“Bị bỏng thì phải sơ cứu bằng cách này!” Lưu Ỷ Nguyệt lạnh lùng trả lời, Khương Tố Trân nghe vậy chỉ run run đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không dám tiếp tục nhiều lời.

“Mẹ, phiền mẹ gọi xe cho con, phải đưa bé vào viện.” Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ đến ấm nước sôi, còn có làn da non nớt của bé, lại nói với bà.

Lúc này Khương Tố Trân không còn khí thế mẹ chồng khó tính, chỉ ấp úng trả lời, “Được, được, tôi gọi ngay!”

Lưu Ỷ Nguyệt tìm một bệnh viện gần nhà nhất, bác sĩ nhìn thoáng qua, nói: “Chuyển đến viện nhi, viện chúng tôi không nhận ca này.”

Bé khóc hết hơi, nức nở nằm trong lòng mẹ, ô tô qua hết phố lớn ngõ nhỏ. Viện nhi ở khu đông đúng nhất, lúc này lại là giờ cao điểm, khiến Lưu Ỷ Nguyệt vô cùng lo lắng. Xe còn cách bệnh viện một đoạn, đường lại tắc cứng.

Lưu Ỷ Nguyệt không nói nhiều, trực tiếp đẩy cửa xe, ôm bé chạy xuống, “Mẹ, phiền mẹ gọi điện cho Tây Canh, nói anh ấy mau đến bệnh viện.”

Không đợi Khương Tố Trân trả lời, Lưu Ỷ Nguyệt đã chạy về phía bệnh viện. Hồi còn đi học, cô chưa bao giờ qua môn chạy bộ, không hiểu sao lúc này lại có thể mạnh mẽ như vậy. Trong đầu chỉ còn tiếng khóc của con, đôi chân điên cuồng chạy trên đường phố. Cô biết, chỉ cần cô chạy nhanh hơn một chút, cũng có thể giảm bớt một chút đau đớn cho con gái.

Vào bệnh viện, Lưu Ỷ Nguyệt thấy bác sĩ cắt quần bé, dù lúc ấy cô đã sơ cứu kịp thời, nhưng nước lại rất nóng, nên đùi phải bé vẫn nổi một bọc nước to.

Bác sĩ vừa xử lý vết bỏng, vừa nói: “Tình hình không tệ lắm, cô sơ cứu tốt lắm, bọc nước không bị vỡ.”

“Giờ phải làm sao đây ạ?” Lưu Ỷ Nguyệt lo lắng hỏi.

“Tôi phải lấy hết nước trong bọc này ra, sau đó kê thuốc cho cháu bé, cô lui sang một bên, ở đây có y tá là được.” Bác sĩ nói.

Lưu Ỷ Nguyệt đứng cạnh nhìn bác sĩ lấy ống tiêm hút nước ra, bọc nước dần xẹp xuống, ở chỗ đau của bé, bác sĩ bôi lên một loại chất nhờn sinh học nhân tạo, rồi giải thích với cô, “Miệng vết thương có thể hấp thụ chất này, sau đó tự phục hồi da mới.”

Xử lý miệng vết thương xong, bé được chuyển vào phòng bệnh – cả phòng bỏng chật ních.

Nhận được tin báo, Lâm Tây Canh và Lâm Đông Dương lập tức tới bệnh viện, lúc này bé đã ngủ, Lưu Ỷ Nguyệt tựa vào đầu giường chăm chú nhìn con gái.

Lâm Tây Canh thấy lớp băng dầy trên đùi phải con gái, còn có gương mặt chan chứa nước mặt chưa kịp khô.

“Sao lại thế này? Sao em không đi theo con?” Anh không chút suy nghĩ tra hỏi.

Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên, vẻ mặt khó giấu nổi nét mệt mỏi. Cô liếc mắt nhìn mẹ chồng phía sau, bà đang đứng đó, không nói một lời. Hiển nhiên, bà chưa nói rõ mọi chuyện với Lâm Tây Canh. Lưu Ỷ Nguyệt biết, giờ cô có giải thích cũng muộn mất rồi, Lâm Tây Canh vốn đã cho rằng đây là lỗi của cô.

“Em không muốn vậy.” Lưu Ỷ Nguyệt cụp mắt, nhỏ giọng nói.

“Tây Canh!” Lâm Đông Dương đi lên, kéo kéo tay con trai, “Giờ quan trọng là đứa trẻ, không phải lúc truy cứu trách nhiệm.”

“Thật xin lỗi, anh vội quá!” Lâm Tây Canh thấy Lưu Ỷ Nguyệt cúi rạp đầu, phát hiện mình đã quá độc đoán.

Lưu Ỷ Nguyệt không để ý đến ba người trước mặt, cô xoay người, ngồi xuống cạnh giường bệnh bé như trước, im lặng chăm sóc con gái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.