Quá Yêu

Chương 37: Chương 37: Ngày nghỉ




Lâm Tây Canh từ buồng vệ sinh đi ra. Rèm cửa kéo gọn sang một bên, nắng ấm chan hòa khắp căn phòng. Lưu Ỷ Nguyệt đang dọn dẹp giường, động tác nhanh nhẹn. Thật tự nhiên, hai người cứ như cặp vợ chồng già, tình cảm lâu năm vậy. Lưu Ỷ Nguyệt đứng thẳng dậy, thấy Lâm Tây Canh đang ngơ ngác đứng đó, “Nghĩ gì vậy?” Cô đi lên, vuốt thẳng nếp nhăn trên quần áo anh.

“Dáng vẻ của em vừa rồi, giống như anh đã nhìn vô số lần, hoàn toàn không xa lạ.” Lâm Tây Canh cười rạng rỡ, giống như giây phút người mất trí nhớ tìm lại kí ức, kỉ niệm như sóng triều, trào dâng mạnh mẽ.

“Ngu ngốc.” Lưu Ỷ Nguyệt tỏ vẻ hờn dỗi.

Không ngờ ngày nghỉ năm mới lại được ở cùng Lâm Tây Canh, lúc này Lưu Ỷ Nguyệt mới phát hiện thức ăn dự trữ đã hết sạch. Cô định một mình đi chợ mua đồ ăn, nhưng Lâm Tây Canh cũng muốn đi theo. “Em đi chợ, không phải đi siêu thị, anh ở nhà chờ em đi.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu nói. Lâm Tây Canh không đồng ý, vẫn khăng khăng đòi đi.

Lưu Ỷ Nguyệt mặc quần áo bình thường cùng Lâm Tây Canh một thân âu phục thẳng thớm đi đến chợ ồn ào hỗn độn. Cô nhìn lướt qua sự kết hợp kỳ quặc này, “Em nói anh không cần đi, có ai đi chợ mặc như anh không? Nhìn thế nào cũng không hợp.” Lưu Ỷ Nguyệt phàn nàn không thôi.

“Ha ha, có cái gì không phù hợp, anh thấy tốt mà. Nói thật, lâu rồi anh chưa tới những nơi thế này. Ở quê, khi còn nhỏ cũng hay cùng bà nội đi chợ, bà nội thích mua đồ vật này nọ ở chợ theo kiểu xưa. Phong Đình không lớn, người bán và người mua thật ra đều là hàng xóm láng giềng, vừa mua bán, vừa nói chuyện, rất vui vẻ.” Mỗi khi nhớ đến thời thơ ấu, anh lại có cảm giác mất mát.

Lưu Ỷ Nguyệt nhìn anh, khi nói chuyện, vẻ mặt anh thật dịu dàng, không giống Lâm Tây Canh trước đây. Dường như lúc này anh không còn bất kì mặt nạ nào, chỉ thuộc về riêng cô. Nghĩ vậy, Lưu Ỷ Nguyệt không thể không mỉm cười.

Hai người mua một cái đầu cá, một ít rau và gia vị. Trên đường về nhà, Lâm Tây Canh chỉ vào một siêu thị nói, “Anh muốn mua vài thứ.”

“Mua cái gì?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.

“Quần áo để thay.” Lâm Tây Canh thuận miệng đáp.

“Sao? Đêm nay anh định không đi?” Lưu Ỷ Nguyệt kinh ngạc hỏi, gương mặt thoáng chốc ửng hồng.

“Tối hôm qua là em kêu anh ở lại, giờ lại hỏi tại sao không đi?” Lâm Tây Canh cười chế nhạo. Lưu Ỷ Nguyệt bị anh nói vậy càng thêm đỏ mặt. Lâm Tây Canh kéo cô vào siêu thị.

Từ siêu thị bước ra, hai người xách một túi chiến lợi phẩm căng phồng trở về. Lưu Ỷ Nguyệt trừng mắt nhìn Lâm Tây Canh, đâu chỉ là quần áo để thay, từ bàn chải, khăn mặt đến quần áo đi làm anh cũng mua luôn, “Anh là muốn đóng quân trường kỳ!” Trong siêu thị, nhìn anh bỏ hết thứ này đến thứ khác vào xe đẩy, Lưu Ỷ Nguyệt nhịn không được, thấp giọng kêu lên.

“Phòng trước tốt hơn.” Anh vừa lấy vừa bình tĩnh nói. Có lẽ, anh đã sớm có quyết định, Lưu Ỷ Nguyệt không ngăn cản nữa, chỉ theo anh, tùy anh lựa chọn.

Về đến nhà, Lâm Tây Canh lập tức thay bộ âu phục trên người, dang cánh tay ra cho Lưu Ỷ Nguyệt xem, “Thế nào?”

“Cũng được.” Lưu Ỷ Nguyệt quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, gật gật đầu, tiếp tục sắp xếp đồ anh mới mua về. Nhìn thấy quần áo đã thay ra trong tay anh, cô thầm nghĩ, có lẽ anh chưa từng mặc đồ mua trong siêu thị, dù sao cũng kém xa lúc bình thường.

“Chỉ cũng được thôi sao?” Lâm Tây Canh không hài lòng với câu trả lời ấy, cau mày đi đến trước mặt cô, “Nhìn lại xem.”

“Ai nha, đẹp, đẹp, được rồi chứ? Không phải em muốn khen anh chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt nghiêng người suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy buồn cười, bộ dáng của anh như là đứa trẻ thích ăn đường vậy.

“Cái gì đẹp? Người hay quần áo?” Lâm Tây Canh vẫn không chịu buông tha, mặt dày hỏi tiếp.

“Người, người, có người nào lại như thế!” Lưu Ỷ Nguyệt trêu đùa, “Nếu nhân viên Lâm thị thấy dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận thường ngày của Lâm tổng thật ra là bộ dáng này, sẽ hộc máu mất.”

“Vậy em chính là người tố giác, xem anh thế xử lí em nào.” Lâm Tây Canh một tay tóm lấy Lưu Ỷ Nguyệt, cười tít mắt kéo cô vào lồng ngực, cúi đầu hôn lên môi cô.

Lưu Ỷ Nguyệt kiễng mũi chân, đón nhận đôi môi nóng bỏng của anh, hai tay ôm lấy cổ anh, tư thế vô cùng thân mật. Dục vọng của Lâm Tây Canh lại dấy lên, vòng ôm càng thêm chặt, nụ hôn càng thêm sâu, lời lẽ không thể nói hết yêu thương, chỉ có thể dùng hai tay nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng mơn trớn từng đường cong trên cơ thể cô.

Bàn tay vén áo của cô lên, cả người cô run rẩy. Thân thể anh càng thêm cứng rắn. Một tiếng kêu chói tai làm Lưu Ỷ Nguyệt bừng tỉnh, “Đừng. . . . . .Nước sôi rồi. . . . . . .” Cô khẽ đẩy anh ra, hổn hển nói. Trán Lâm Tây Canh lập tức xuất hiện mấy vạch đen, không nỗi khó chịu nào bằng nỗi khó chịu này.

“Ha ha, được rồi, anh thái rau giúp em được không?” Lưu Ỷ Nguyệt cười, vuốt nhẹ đầu mày đang nhíu lại của anh.

Hai người ngồi trong bếp, cùng chuẩn bị đồ ăn. Lưu Ỷ Nguyệt vô cùng kinh ngạc, động tác của Lâm Tây Canh cực kỳ thành thạo nhanh nhẹn, chẳng qua là dáng người cao lớn ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ trông hơi kì quặc.”Thực nhìn không ra, anh còn có thể làm việc nhà.”Cô cười nhạo.

“Quá coi thường anh rồi, anh chính là mười phân vẹn mười.” Lâm Tây Canh giương mắt trả lời, “Ở quê, cơ bản cái gì cũng phải tự làm, đến bây giờ, bà nội anh vẫn còn kiên trì tự mình làm việc nhà.”

“Hay nghe anh nhắc đến bà nội, bà thế nào vậy?” Lưu ỷ nguyệt tò mò hỏi.

“Chính là một bà lão ở nông thôn, khi còn trẻ bà là tiểu thư khuê các, đọc nhiều sách, cho nên gia giáo rất nghiêm khắc. Nghiêm khắc nhưng cũng rất hiền lành, có thể nói anh là một tay bà nội nuôi lớn.” Lâm Tây Canh từ từ nói, Lưu Ỷ Nguyệt nghe rất chăm chú, dường như những chuyện này đối với anh đều rất quý giá.

“Em thì sao? Rất ít nghe em nhắc đến người nhà.” Lâm Tây Canh hỏi lại. Ánh mắt Lưu Ỷ Nguyệt nhất thời buồn bã, “Sao vậy?” Lâm Tây Canh vội hỏi. Cô như thế khiến anh lo lắng, giống như anh đã nói những lời không nên nói vậy.

“. . . . . . Em, em rất ít khi nói chuyện nhà với người khác, không biết là có đáng nói hay không.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu cười khổ.

“Mẹ em mất năm em được tám tuổi, nửa năm sau, em có thêm một người mẹ kế, không lâu sau đó, em lại có một đứa em trai. Dần dần mọi chuyện không chỉ là chuyện mẹ kế con riêng của chồng, mà cha em, vì phải lo mọi chuyện, nên cũng từ từ lãng quên đứa con gái như em, không quan tâm em bị mẹ kế đối xử thế nào. Trong nhà ấy, em giống như người ngoài vậy!”

“. . . . . . Thực xin lỗi.” Lâm Tây Canh áy náy nói, anh không ngờ cô còn một câu chuyện như vậy, “Cho nên em mới không trở về nhà đúng không?”

“Cứ xem là như vậy, đừng có bày ra vẻ mặt được không?” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn sắc mặt Lâm Tây Canh nói, “Không cần tỏ ra thương hại em như thế, cũng không có gì, em không cần sự thương hại.”

“Nghĩ lại, lòng người khó đoán, bà ta đối với em xem như hết lòng hết dạ, tốt xấu em cũng được học đại học.” Lưu Ỷ Nguyệt hồi tưởng lại lúc ấy, cô cố gắng học tập, năm nào cũng đứng nhất, năm ấy cô thi đậu vào đại học khiến mẹ kế đâm lao phải theo lao, ngại mọi người đồn đại chỉ có thể miễn cưỡng cho cô tiếp tục học tập. Các bạn đồng trang lứa đều được người nhà đưa đi báo danh, chỉ có cô, một mình kéo va li đứng trước cổng trường. Cô còn ra vẻ tự lập, nhưng chỉ có mình cô hiểu được, cô rất tự ti, cô không muốn cho các bạn học biết hoàn cảnh gia đình mình. Sự tự ti của cô trong mắt bạn học biến thành thần bí, vì thế cô lại càng cố gắng làm cho chính thần bí hơn. Mãi đến đêm trước khi tốt nghiệp, vỏ bọc thần bí ấy của cô hoàn toàn bị đập nát, sự thật bị phơi bày trước mắt mọi người. Cô vẫn còn nhớ như in ánh mắt thầy giáo, bạn học, những lời bàn tán, chỉ trỏ khi cô rời trường.

Hai người ngồi đối diện nhau, Lâm Tây Canh tỉ mỉ lắng nghe, trong đầu là những thước phim về một cô gái cố gắng chống chọi với nghịch cảnh mà sinh tồn, quật cường, cứng cỏi.

Sớm qua thời gian ăn trưa thức ăn mới được dọn lên bàn. Canh đầu cả nấu dưa, một đĩa rau chân vịt, một tô canh cà chua trứng, còn có cơm nóng hổi, màu sắc rực rỡ, hương thơm ngào ngạt, hấp dẫn người ăn.

Lâm Tây Canh và một miếng cơm thật lớn, gạo không cứng, cũng không nhão, vừa đưa vào miệng đã thấy mềm, nhai kĩ thì trở nên ngọt ngào, còn mang theo một mùi thơm đặc biệt. “Em nấu cơm thế nào, mà không giống vị bình thường vậy?” Anh hỏi, cơm này cho dù không ăn kèm với ăn thức gì cũng có thể ăn một bát lớn.

Lưu Ỷ Nguyệt chỉ cười không nói, chậm rãi nhai cơm. Mới vừa rồi nấu đồ ăn, Lâm Tây Canh liền bị đuổi ra khỏi phòng bếp, Lưu Ỷ Nguyệt cười nói, “Phòng bếp như khuê phòng, không thể tùy tiện vào được.” Chưa đến một tiếng, cô đã biến ra một bàn đồ ăn vô cùng hấp dẫn.

“Nói đi, làm như thế nào?” Lâm Tây Canh hỏi tiếp.

“Rất đơn giản, chính là khi nấu cơm dùng nước trà xanh đã để qua đêm, lại thêm một chút dầu ô-liu, sau đó ấn nút nồi cơm điện.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

“Sao em lại nghĩ ra?” Lâm Tây Canh cười hỏi.

“Xem sách, không có việc gì tự mình thử làm cho vui, thật ra nấu cơm là một cách thư giãn rất tốt. Đem những người cùng những chuyện đáng ghét coi như đồ ăn dùng dao mà chặt, mà cắt, mà băm, mà nấu, cuối cùng là ăn nó.” Lưu Ỷ Nguyệt cười híp nói với Lâm Tây Canh.

“Em đừng nói là anh cũng từng bị em xem như thức ăn, sau đó cầm dao thái nhé!” Lâm Tây Canh oán trách, theo cách nói của cô, anh khó tránh khỏi không bị cô làm như vậy.

“Làm sao không có, hơn nữa không chỉ một lần.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời, gắp một miếng rau chân vịt bỏ vào miệng, cố ý nhai thành tiếng.

“Thì ra anh không phải bị thu phục bởi sắc đẹp của em, mà là bị dao của em làm khuất phục.” Lâm Tây Canh rung đùi đắc ý, Lưu Ỷ Nguyệt phì cười một tiếng, một bữa cơm mà có nhiều chuyện để cười.

Thời gian còn lại của ngày nghỉ, ngoại trừ đi mua đồ ăn, tản bộ sau khi ăn, hai người chỉ ở trong phòng, chỗ nào cũng không đi, hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc hiếm hoi. Càng vui vẻ thì càng ngắn ngủi, thời gian cứ vô tình chạy về phía trước, không chờ đợi ai.

Mấy ngày này, Ngô Nhân Kì hoàn toàn không biết tin tức gì của Lâm Tây Canh, mãi đến khi cô nhận được một tập ảnh. Người trong ảnh là anh, còn có, còn có, không ngờ lại là Lưu Ỷ Nguyệt. Ngô Nhân Kì một bụng nhục nhã túm chặt bức ảnh, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống hai người.

Bức ảnh được chụp trong đêm Giáng Sinh, trên bờ sông, trong xe của Lâm Tây Canh, hai người đang hôn nhau. Kỹ thuật chụp hình cực kỳ tinh tế, ngay cả trong bức ảnh, biểu tình của hai người cũng có thể rõ ràng đến từng sợi tóc.

Đêm bắn pháo hoa mừng năm mới, hai người vai kề vai đứng bên nhau, Lưu Ỷ Nguyệt còn khoác áo bành tô của Lâm Tây Canh. Ngô Nhân Kì tức giận đến phát run, chồng chưa cưới của cô ngay cả chụp ảnh cưới cũng không có thời gian, lại có thời gian ngắm pháo hoa với người khác. Người này không hề giống Lâm Tây Canh cô từng quen biết. Trong trí nhớ của cô, anh chưa từng lãng mạn với ai như thế.

Cô xem những bức ảnh kế tiếp, thấy họ tay trong tay đi chợ, mang theo túi lớn túi nhỏ từ siêu thị đi ra, ban đêm dưới ánh trăng nhàn nhã tản bộ. Nước mắt cô lã chã trên từng bức ảnh, Lâm Tây Canh keo kiệt không muốn cho cô cái gì, tất cả đều cho Lưu Ỷ Nguyệt. Người phụ nữ so với cô mọi thứ đều không bằng, lại có thể có được trọn vẹn Lâm Tây Canh.

Không khóc được nữa, Ngô Nhân Kì phát hiện vì anh nước mắt cô cũng đã cạn khô, nhưng rốt cuộc cô được gì chứ? Cô đã nhận được những gì? Cô thì thào tự nói.

Dần dần tỉnh táo lại, trong đầu Ngô Nhân Kì đột nhiên vang lên lời nói của Hạ Dương, “Kì Kì, đừng uổng phí sức lực, không có hôn lễ nào hết.”

Cô lấy di động gọi một dãy số, “Tôi muốn gặp anh.” Ngô Nhân Kì nói, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm, sáng như đuốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.