Nhất Thành thấy mọi người vẫn còn sững sờ đứng đó thì quát lớn:
- Còn sững sờ đứng đó làm gì nữa, chạy nhanh đi nếu không chết cả đám bây giờ!
Dù sao đám quái dị muốn xong đến bên này cũng mất một chút thời gian. Nghe thấy tiếng quát của Nhất Thành, mọi người mới rối loạn lao ra khỏi thành. Trong thành phần lớn đều là nam nhân nên di chuyển cực nhanh, thấy đám quái dị ồ ạt xong đến phía sau, cho họ thêm mấy là gan cũng không dám ở lại. Trong đó di chuyển cũng có đám người quý tộc, giờ cũng không ai để ý bọn họ làm gì.
Ngay khi nửa số người mới rời đi khỏi thành thì Thi Quái đã ập đến bên này. Như Như, Lưu Bá Nhân, Bạch Tư Thường và một số pháp sư tự do dưới sự dẫn dắt của Mộc Nhân liền lao lên chặn đánh đám Thi Quái xong lại đây.
Mập Mạp vẫn chưa quên lời của Nhất Thành, cắm chế vừa mở, hắn là kẻ đầu tiên lao ra khỏi thành trước nhất. Mập Mạp nhanh chóng hỗ trợ đưa người bình thường lùi càng xa càng tốt. Phía xa Tuyết Nhạn, Lan và Tuyết Dung thấy tình hình bên này không ổn, vội vàng kêu gọi trẻ nhỏ và nữ nhân lùi lại càng xa hơn.
Trong khi đám người ồ ạt rời thành, một thân ảnh nhỏ lùn ngược dòng người đạp trên vai mọi người tiến vào bên trong thành. Người đó chính là Tiểu Bưu lão sư, di chuyển cực nhanh tiến vào trong, chuẩn bị ngăn cản đám Thi Quái.
Lão vừa đáp xuống đất, chiến đấu vừa mới diễn ra đã có tình huống biến hoá. Thi Quái đột nhiên lại dừng lại, không còn xong loạn ra thành. Chúng đứng yên tại chỗ, một động tác cũng không có. Giống như tất cả bị đóng băng tại chổ.
Đúng lúc mọi người đang ngỡ ngàng không biết có chuyện gì, phía sau Thi Quái truyền đến một luồn tà ác khí tức mạnh mẽ đè nén lên trong lòng mọi người ở đây. Như Như và Lưu Bá Nhân, hai người liếc mắt nhìn nhau gật đầu. Bọn họ biết đối thủ mạnh thật sự giờ mới xuất hiện. Hai người nhanh chóng lâm vào cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu.
Tiểu Bưu cảm nhận thấy khí tức tà ác kia thì mặt đanh lại, lộ vẻ nghiêm trọng. Lão lạnh lùng tiến lên phía trước, đứng giữa hai người Như Như và Lưu Bá Nhân. Quái Dị đang tiến đến rất mạnh, lão không thể lơ là.
Đối diện với bọn hắn, Thi Quái chen chúc nhau tấp vào hai bên lề, mở một con đường nhỏ ở giữa. Tiếng bước chân thịch thịch vang lên, từ số lượng tiếng bước chân, mọi người đều đoán được là một nhóm người đang hướng về phía bên này đi đến.
Từ Từ xuất hiện trong tằm mắt Nhất Thành là một sáu người, nói đúng hơn là sáu quái dị. Kẻ cầm đầu là một quái dị nam tử mặt mày xấu xí. Miệng mọc ra những răng nanh dữ tợn, cổ nghiêng sang một bên. Áo quần của hắn rách nát, tóc tai bù xù. Có một điểm đặc biệt là đôi tay to hơn bình thường, rắn chắc màu đen, cơ bắp hiện lên cuồng cuộng. Phía sau hắn là ba nữ quái dị cùng với hai nam quái dị khác.
Hai nam quái dị như song sinh, giống nhau như đúc. Người thì cao gầy gần hai mét, tay dài đến đầu gối, chân dài đến nách, chúng giống cây tre khô. Ba nữ nhân tóc tai bù xù, móng tay dài nhọn hoắc, máu vẫn còn chảy lòng thòng từ miệng. Đáng chú ý là ba nữ quái dị và tên quái dị cầm đầu có đôi mắt đỏ, có điều màu đỏ trong mắt của tên quái dị răng nanh lại đậm hơn ba nữ quái dị rất nhiều. Hai tên khô gầy như cây tre lại là mắt màu đen, hắc ám cực kỳ. Đúng lúc này, Bạch sư huynh lên tiếng nhắc nhở mọi người:
- Mọi người cẩn thận, ba nữ nhân kia là biến dị quái dị. Lần trước chính bọn họ đã vây công ta.
Tiểu Bưu mặt mày âm trầm cảnh giác nhìn về phía tên quái dị miệng mọc răng nanh nói:
- Không chỉ ba nữ nhân kia đâu, tên cằm đầu cũng là biến dị quái dị, với lại cấp bật cũng không thấp.
Trong lúc hai bên cảnh giác quan sát lẫn nhau, người thường trong thành cũng rời đi hết. Cổng thành cũng đủ lớn, và nam nhân cũng đủ nhanh để bỏ chạy càng xa càng tốt. Tiểu Bưu thấy tất cả người bình thường đã rời đi rồi thì quay sang nói với đám người Mộc Nhân:
- Các ngươi rời thành đi, chắn trước cổng thành, đừng để đám Thi Quái cấp thấp này xong qua. Cố gắng giữ chân đám thi quái này càng lâu càng tốt. Nếu chúng ta thất bại ngăn chặn 6 tên thi quái cấp cao kia, các ngươi nhanh chóng thoát thân.
Mộc Nhân và pháp sư tự do rơi vào trầm mặt, nhưng rồi cũng theo lời Tiểu Bưu, rút lui ra ngoài thành, chặn trước cổng thành. Tiểu Bưu thấy họ rời đi thì thở dài, phía trong giờ đây chỉ còn Tiểu Bưu, Như Như, Lưu Bá Nhân, Bạch Tư Thường và Nhất Thành. Họ đang đứng đối diện với vạn Thi quái và sáu tên khó chơi. Có thể thấy được, số lượng chênh lệch quá lớn, không biết chất lượng sẽ như thế nào đây.
Tiểu Bưu liếc Nhất Thành một cái nói:
- Ngươi chắn cổng thành với đám pháp sư tự do đi, thể lực thì rất mạnh nhưng pháp lực lại còn quá yếu. Nếu đánh với sau tên kia sẽ chịu thiệt thòi, ngươi chặn cổng thành để đám thi quái kia không ra được là tốt nhất. Kéo càng dài thời gian cho chúng ta càng tốt. Về phần sáu tên kia thì để cho chúng ta lo, hy vọng ngươi chống đỡ cổng thành được tới lúc chúng ta đánh xong bên này.
Nhất thành từ đầu đã không muốn chiến với sáu tên kia. Mục tiêu của hắn là mấy vạn tên Thi Quái phía sau, đó chính là sóng vật chất điểm của hắn. Nhất Thành gật đầu nói:
- Lão sư yên tâm! Ta sẽ chặn cổng thành, các vị cứ yên tâm mà chiến đấu.
Nhất Thành đang lúc nói chuyện thì thấy sáu tên quái dị đã xong đến tấn công. Hắn liền quát lớn cảnh báo mọi người:
- Cẩn thận!
Dù là đang nói chuyện với Nhất Thành nhưng Tiểu Bửu vẫn đề phòng đám quái dị. Tay lão xuất hiện một thanh kiếm, kích thước dài ngang ngửa với cơ thể lão. Nhất Thành thấy thanh kiếm thì cố nhịn cười, nhìn lão bây giờ không khác gì trẻ em nghịch kiếm. Như Như trên tay xuất hiện lưỡi hái tử thần màu đen, nàng tiến lên đón đỡ một trong hai tên quái dị song sinh. Phù chú bay quanh người Lưu Bá Nhân, hắn miệng lẩm rẩm gì đó, phù chú bay đến ngăn chặn bước tiến của tên song sinh còn lại. Tất nhiên, còn lại là Bạch Tư Thường và oan gia ba nữ quái dị, chong đất được thi triển đón tiếp ba nữ quái dị hướng bên này tiến đến.
- Gào
Tiếng gầm của tên răng nanh quái dị như một tiếng kèn lệnh, đám Thi Quái liền lao về phía cổng thành. Nhất Thành thấy vậy liền nhanh chóng lùi lại, nhặt lấy hai thanh cự chuỳ trên mặt đất. Lao nhanh đứng chắn giữa cổng thành. Hắn đã có ý định đóng cổng thành, thậm chí gọi người thi triển tường đất ngăn chặn, nhưng với số lượng Thi Quái này sợ rằng chống không nổi bao lâu. Lúc đó số Thi Quái xong ra khỏi thành càng khó khống chế. Hắn quyết định, một mình chặn cổng, kiếm vật chất điểm.
Thi Quái thấy Nhất Thành chắn cổng thì bỗng nhiên dừng lại, không tiến lên nữa. Việc này làm trong lẩn người cả ngoài thành liền ngỡ ngàng không thôi.
Nhất Thành nở một nụ cười lạnh, hắn vẫn chưa quên Trí Tuệ Thẻ từng nói với hắn, Thi Quái cấp thấp không dám tấn công hắn dù hắn đứng yên một chỗ. Sự thật đã chứng minh Trí Tuệ Thẻ nói đúng, lúc nảy hắn đã thúc dục hắc ám năng lượng trong ẩn mạch hợp cùng năng lượng khởi nguyên trong Black Plate chạy khắp cơ thể. Việc này giúp hắn tăng cường sức mạnh thể chất và sức mạnh phòng ngự của cơ thể. Ngoài ra, hắn có thể thi triển pháp thuật máu với chính máu của mình nhưng hắn sẽ không làm điều không cần thiết này bây giờ. Tất nhiên hắn không thể để năng lượng này tiết ra khỏi cơ thể vì sẽ gặp rắc rối với người thư viện ở đây. Việc ẩn dấu này giúp người bên ngoài nhìn vào hắn vẫn cảm thấy hắn bình thường đứng đó, chỉ Thi Quái bây giờ mới cảm nhận được áp lực từ hắn.
Nhất Thành nhếch mép cười nhìn đám Thi Quái. Bọn chúng run rẩy không thôi, loại áp bức này làm Nhất Thành sướng run người. Cảm giác uy hiếp mấy ngàn quái dị không phải ai cũng làm được. Cảm giác khiến kẻ khác run sợ trước mình quá thoải mái. Nhưng hắn chỉ uy hiếp ngàn Thi Quái phía trước, còn mấy ngàn Thi Quái phía sau thì gào rú xô đẩy lao về phía phía trước. Cảnh này thật hiếm gặp, quái dị phía trước như một bức tường bị đẩy về phía trước, còn phía sau thì có Quái Dị xô đẩy chúng đi.
- Gào
Tên Biến dị cằm đầu thấy vậy thì hai mắt đỏ như máu liếc nhìn Nhất Thành một cái rồi hú dài. Cả đám Thi quái như được tiêm thuốc kích thích lao nhanh hơn về phía cổng thành. Trên người tên cầm đầu quái dị hắc khí lượn lờ như một ngọn lửa bốc cháy hừng hực. Áp lực cực lớn từ trên người tên quái dị này phát ra. Tiểu Bưu thấy khí thế tên này thì lẩm bẩm:
- Kết hợp giữa Oán Quỷ và Tử Quái, trở thành Biến Dị Tử Quái! May mắn, dung hợp chưa lâu!
Thi Quái phía trước chịu ảnh hưởng của tiếng gào và áp bức của Biến Dị Hắc Quái, bọn chúng gào lên điên cuồng lao về phía cổng thành lần nữa. Nhất Thành thấy vậy thì không chần chờ, cũng không thử uy hiếp chúng thêm lần nữa vì hắn biết về mặt năng lượng hắc ám hay thể chất thì tên quái dị cầm đầu bên kia mạnh hơn hắn. Thi Quái chỉ phục tùng kẻ mạnh nhất, với lại Nhất Thành muốn làm thịt chúng lấy điểm vật chất chứ không phải uy hiếp ngăn cản.