Ngay khi hắn định bóp chết Tiểu Oa Oa thì trước ngực Oa Oa xuất hiện một ánh sáng chói mắt. Tiếp theo là một làn khói trắng xuất hiện, tên Dị Giáo đang ôm tiểu Oa Oa sửng sốt không biết chuyện gì. Mà mọi người xung quanh cũng không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay khi làn khói vừa tan đi. Trước mặt tên dị giáo xuất hiện một cái đầu quái thú màu đỏ đang há rộng miệng, trong miệng là một quả sầu đen kịt cực nhỏ. Quái thú này không có thân mà chỉ có một cái đầu to bằng đầu tên Dị Giáo, phần thân có thể nói là một sợi dây màu đỏ gắn liền với sợi dây chuyền mà Tiểu Oa Oa đang đeo.
Quái thú kia há to miệng, táp vào đầu tên Dị Giáo. Tên dị giáo bị bất ngờ, tay buông lỏng làm rớt Tiểu Oa Oa xuống đất, lắc đầu tránh né và vừa lùi ra sau tránh đi cú táp. Chỉ tiếc hắn vẫn rất chậm, dù đã lách đầu, cái đầu quái thú màu đỏ kia đã táp trúng đầu hắn.
Mọi người bên ngoài chỉ thấy một đầu quái thú bỗng nhiên xuất hiện, há to miệng cắn vào đầu tên Dị Giáo kia. Ngay khi cắn trúng thì cái đầu quái thú màu đỏ kia cũng hóa thành khói. Sau một lúc khói tan hết, xuất hiện trước mắt mọi người là tên Dị Giáo kia đang đứng sửng ở đó, nhìn qua thì không có gì khác. Nhưng nhìn kỹ lại thì thấy con mắt trái của hắn đã biến mất, nói đúng hơn nơi đó có một lỗ thủng nhỏ xuyên ra sau đầu. Tên Dị Giáo mắt phải vẫn trợn to, miệng há lớn, ngã rầm xuống đất. Hắn đã chết không thể chết hơn.
Tiểu Oa Oa đã được Tiểu Tiểu ôm lấy. Lúc tên Dị Giáo vừa mới buông tay, Tiểu Tiểu đã xong đến, Do Duyên và Ngân Phong cũng xong lên định khống chế tên Dị Giáo. Tiếc là lúc bọn họ mới đến gần thì tên kia đã bị đầu quái thú cắn trúng. Kết quả là hai người họ không cần ra tay, tên Dị Giáo kia đã xong đời.
Nhất Thành bên kia không thèm nhìn qua tên Dị Giáo bị cắn chết kia một cái. Hai mắt vẫn nhìn chằm chằm người mặc đồ đen phía trước. Hắn không thể lơ là, người này quá mạnh, nếu như chỉ cần sơ xuất một chút thì sẽ bị tóm ngay.
Cơ thể hắn đang hồi phục, hoạt động vẫn chưa được tự nhiên cho lắm. Hắn đang cố gắng gắng gượng giữ phép thuật ở tay phải. Lúc nảy, hắn đã lùi lại giữ một khoảng cách an toàn với người áo đen. Nhất Thành lạnh lùng lên tiếng:
- Hừ! Dị Giáo các ngươi chỉ là một đám phế vật, trốn trong bóng tối vạn năm, chỉ biết dùng đến mấy thủ đoạn thấp kém này thôi sao? Ngươi lúc nãy nghĩ ta sẽ tin những lời ngươi nói sao? Đừng nghĩ ta ngây thơ như vậy chứ? Ngươi đã thất bại khi dùng người khác đe dọa ta, cũng nên đến phiên ta đưa ra đàm phán chứ?
Ngươi áo đen lâm vào trầm mặt, hắn cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản chút nào. Hình như vừa rồi mọi chuyện chính người trẻ tuổi này sắp đặt, thậm chí tên Dị Giáo kia bị giết cũng nằm trong kế hoạch của người này. Lúc nảy hắn cảm thấy tên này cố ý thách thức hắn vì muốn hắn ra lệnh cho tên Dị Giáo kia hạ sát thủ. Hắn lạnh lùng hỏi:
- Điều kiện của ngươi là gì?
Nhất Thành cười lạnh nhìn Người Áo Đen. Từ lúc biết Tiểu Oa Oa bị bắt, trong lòng hắn đã khá là nóng vội. Nhưng lúc thấy người bắt Tiểu Oa Oa chỉ là đẳng cấp ba sao Thiên Ưng thì trong lòng đã có tính toán. Tiểu Tiểu bên cạnh cũng không làm hắn thất vọng, nhanh chóng ngăn cản tên kia, không để tên kia chạy vào trong đám người Dị Giáo. Mà hắn dựa vào là sợi dây chuyền mà Tiểu Oa Oa đeo đã được hắn thi phép. Dùng một vài thủ thuật nhỏ kết hợp với đặc tính ‘Cánh Cổng Đen’. Các đặc tính phép thuật này được hắn ẩn trong giọt máu kia của hắn. Sợi dây chuyền sẽ được kích động khi có người sinh ra sát khí với Tiểu Oa Oa, vì thế lúc nãy hắn mới liều lĩnh như vậy. Hắn biết đám Dị Giáo này đủ độc ác để ra tay với một đứa nhỏ.
Nhất Thành lạnh lùng cười nói:
- Ta đã nói với ngươi, chúng ta muốn sống?
Người Áo Đen kia lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn làm sao?
- Ta muốn tất cả người ở đây rời đi ngay bây giờ.
- Ta làm sao biết ngươi không chạy trốn với tấm da kia?
- Ai bảo ta sẽ rời đi? Bọn họ đến nơi an toàn, ta có thể đưa tấm da này cho ngươi. Ta tin chắc các ngươi không rảnh đến mức tìm phiền toái với đám người không có chút lợi ích nào.
Người Áo Đen suy nghĩ một lúc thì lạnh lùng nói:
- Được!
Nhất Thành cười lạnh, nếu tất cả người ở đây đi hết, hắn chắc chắn mình sẽ an toàn. Nhất Thành gọi Tiểu Tiểu đang ôm Tiểu Oa Oa bên kia. Tiểu Tiểu nhanh chóng đưa Oa Oa cho Nhân Nam, vội vàng qua định nói gì thì Nhất Thành đã nói:
- Tiểu Tiểu, dẫn mọi người trong Nhân Phủ dời đi, tìm nơi an toàn ẩn thân. Còn nơi nào thì hỏi Mập mạp. Nhớ kỷ, ngoài Nhân Phủ còn có quái dị lộng hành, trên đường cẩn thận.
Tiểu Tiểu bối rối, hắn rời đi thì Nhất Thành làm sao? Nhất Thành như đoán được ý nghĩ của Tiểu Tiểu nói:
- Ta sẽ không sao? Ta có cách của mình, chỉ cần các ngươi an toàn thì mọi việc dễ giải quyết.
Tiểu Tiểu do dự một lúc rồi gật đầu, dù hắn ở lại cũng không giúp được gì Nhất Thành, đành phải rời đi. Tiểu Tiểu nhanh chóng nói với mọi người, cả đám không đám chần chờ, dưới sự thúc dục của Tiểu Tiểu, mọi người chỉ sau mấy phút thì đã rời Nhân Phủ. Giờ chỉ còn lại Nhất Thành với đám người Dị Giáo.
Thấy mọi người đã rời đi, Người áo đen nói:
- Ta đã thực hiện lời hứa, giờ đến phiên ngươi rồi đó. Đưa tấm da kia cho ta.
Nhất Thành cười nói:
- Tất nhiên rồi, ngươi đã thực hiện lời hứa thì ta không thể thất hứa được.
Nhất Thành vừa nói vừa lùi lại, Người áo đen kia lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của Nhất Thành. Hắn chắc chắn tên nhóc này không thể chạy thoát khỏi tay hắn. Nhất Thành bước lên mấy bậc thang đứng trước Nhân Điện. Hắn nhìn người áo đen nói:
- Bắt lấy!
Nhất Thành bỗng nhiên tung tấm da thú kia lên không trung. Quay người bỏ chạy. Người áo đen thấy vậy cũng không nhảy lên bắt lấy tấm da thú kia liền mà nhìn bóng lưng Nhất Thành cười lạnh quát:
- Muốn chạy
Tay phải Người Áo Đen hóa thành một cự trảo màu đen, cách không đánh về phía Nhất Thành. Tốc độ Hắc Trảo cực nhanh, điên cuồng phá tan không khí hướng đến sau lưng Nhất Thành đánh tới. Nhất Thành vừa mới quay người tiến lên hai bước thì đã bị đánh trúng lưng. Hắn ‘Hự’ lên một cái rồi bay thẳng vào trong Nhân Điện.
Nhất Thành vừa mới quay người thì đã xuất hết tốc độ định lao vào trong điện. Không nghĩ đến tên pháp sư kia chưa gì đã xuất thủ với hắn. Trên lưng hắn truyền đến đau nhức cực độ, phía sau lưng đã xuất hiện năm lỗ thủng, máu tươi ồ ạt trào ra.
- Rầm
Hắn vừa ngã xuống đất thì vội vàng vùng dậy, không kể đau đớn, vội vàng chạy ào vào sâu trong điện. Không biết dùng cách nào mà hắn đã biến mất vô ảnh vô tung.