Nhất Thành nhìn hai vị minh chủ mà lắc đầu, hắn đầu tiên còn tưởng hai vị này thật lòng hợp tác. Hoá ra trong lòng còn nhiều kiêng kỵ như vậy. Đến cuối cùng tự hại mình hại người. Nếu hai người này còn lo ngại lẫn nhau, đối đầu với Dị Tứ Ma Nhất Dị lần này, cơ hội sống không cao.
Bất quá cái này nội dung cốt truyện biến hóa, để hắn thực sự không nghĩ tới, thật biến hóa quá nhanh. Mọi việc đều diễn ra trong chớp mắt, thay đổi đến chóng mặt.
Vốn là Nhất Thành còn tưởng rằng quái dị và Dị Tứ Ma Nhất Dị xuất hiện, đó là tất cả. Không nghĩ đến lại xuất hiện hai lão quái vật Dị Thiên và Bá Đao Lão Tổ.
Bá Đao cùng Dị Thiên đều xuất hiện, hắn trong lòng còn đang dự đoán, có khí sẽ còn một số lão quái vật khác hiện thân. Thậm chí cấp bậc còn cao hơn cả hai lão kia.
Nhất Thành thấy tình hình không ổn thì rút lui. Vừa lui không xa thì Tôn đi đến.
“Tiểu sư thúc tổ, chúng ta muốn động thủ sao?”
Tại Nhất Thành bên cạnh Tôn mở miệng nói.
“Động thủ? Ngươi đang nói đùa sao? Những người đều cấp bậc lão quái vật, hơn nữa ta nghĩ Dị Giáo mưu đồ lần này mấy trăm năm, làm sao lại như thế xuất hiện chỉ hai người đây? Chúng ta giờ chỉ có thể đứng nhìn mà thôi. Nếu nhúng tay chỉ có thể bỏ mạng oan uổng!”
Nhất Thành khoát tay nói.
“Mọi người trong thôn còn sống sao?”
“Còn! Lúc rời đi ta may mắn an bài họ sát vách thành vì thế vừa rồi nếu họ không có ai tiến sâu vào thành thì sẽ không bị hắc Quang lan hủy diệt.”
Nhất Thành nghe thế thì an tâm một chút! Hắn quay đầu hai mắt nhìn ngoài thành, bên ngoài thành vẫn còn ánh sáng ma pháp! Có thể thấy chiến đấu chưa dừng lại. Nhưng có điều hắn pháp hiện sương đỏ đã giảm bớt, mỏng hơn rất nhiều. Chỉ cần một chút thời gian nữa thôi sẽ tan biến. Hắn quay sang Tôn nói.
“Ngươi trở lại với người trong thôn, ngay khi sương mù kia tan hết, chiến đấu trước cổng thành giảm, nhanh chóng dẫn người còn sống sót rời thành. Đi đâu cũng được nhưng tránh xa thành này càng xa càng tốt. Ta cảm thấy việc này chưa dừng lại ở đây!”
“Vậy còn sư thúc tổ ngài?”
Tôn nghe vậy thì gật đầu đồng ý nhưng cũng hỏi thêm.
“Ta sẽ ở lại, ta còn có việc trong thành này. Đừng lo lắng cho sự an toàn của ta. Ta sẽ không tùy ý xuất thủ.”
Tôn định nói thêm thì Nhất Thành cản lại, Tôn đành gật đầu chào rồi nhanh chóng lẫn mình trong các hẻm nhỏ rồi đi. Hắn biết, với thực lực hắn bây giờ, ở lại cũng không làm được gì.
Quay lại với hai vị minh chủ,
“Không nghĩ đến Dị Giáo đã chuẩn bị việc này từ lâu mà chúng ta lại không biết một chút nào, như vậy chỉ có một trận chiến mới có thể kết thúc mọi chuyện!”
Hai người thở ra một hơi, quanh thân một cỗ pháp lực nhanh chóng bành trướng phóng thẳng lên trời, rung chuyển cả mây xanh.
“Khởi Nguyên pháp sư đỉnh phong! Không nghĩ tới hai người các ngươi ẩn tàng còn thật sâu!”
Dị Tứ Ma Nhất Dị nhìn lấy xuất hiện hai người trên thân bạo phát đi ra pháp lực, trong miệng thoáng có chút kinh ngạc nói.
“Hừ!”
Hai người lạnh lùng hừ một tiếng, dậm chân hướng về Dị Tứ Ma Nhất Dị mà đến, pháp lực quanh người triệt để buông ra.
“Vậy ta cũng không muốn ẩn giấu nửa, đều đem hết toàn lực đem!”
“Oanh!”
Nhất thời toàn bộ trong sân rộng, khí tức biến ảo, pháp lực quanh người Dị Tứ Ma Nhất Dị đạt đến Khởi Nguyên pháp sư Đỉnh Phong,
Lúc này, hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Dị Tứ Ma Nhất Dị, hai người này từ ngoài thành vậy vào nhưng tốc độ cực nhanh.
Hai người này đều tại Đại Pháp sư cảnh giới, một tên cấp 8 tên khác là cấp 9. Hai tên cũng xuất lực, Trong lúc nhất thời pháp lực cường đại tràn ngập toàn bộ quảng trường.
“Các ngươi đây?”
Dị Tứ Ma Nhất Dị thần sắc đi bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Nhất Thành đang đứng đó.
Hắn rất ngạc nhiên thân phận của Nhất Thành, tất cả mọi việc diễn ra đều có mặt người này. Dù pháp thuật không cao nhưng có thể thấy cũng không phải pháp sư bình thường. Thật sự không nghĩ đến thư viện còn tồn tại nhân tài như vậy.
“Ừm!”
Nhất Thành hơi giật mình khi bị chú ý, nguyên bản hắn còn muốn nhìn một chút kịch đây? Không nghĩ tới vị này Dị Tứ Ma Nhất Dị vậy mà cũng muốn hắn ra sân.
Nhất Thành dậm chân bay lên không, hắn giữ khoảng cách với hai vị minh chủ. Hắn không muốn dính vào cuộc chiến của những người này chút nào, nếu sơ xuất sẽ mất mạng như chơi.
Nhất Thành trên người không phát ra pháp lực, hắn chỉ đứng đó, mắt nhìn thẳng, cả người như hoá thành một thành đao, vừa bá đạo vừa sắt bén.
“Ngươi là ai? Xưng tên đi!”
Dị Tứ Ma Nhất Dị nhìn lấy Nhất Thành nói.