Đ-A-N-G...G!
Bên kia, Vô Danh cự chung lay động, chấn cho cầm trong tay Lượng Thiên Xích lão già râu tóc đều rối tung rối mù, khuôn mặt già nua đi trông thấy, lão đã gặp phải trọng thương.
Trong tay hắn Lượng Thiên Xích suýt nữa cầm không được.
‘Chắc chắn tương lai vẫn còn một đường hy vọng, mọi thứ luôn có một đường sống để con người không lâm vào triệt để tuyệt vọng!’
Vô Danh nói ra.
Những lời này, lại để cho Bàn Cổ xúc động, liền chư đế gần như lâm tuyệt vọng, cũng có một chút hy vọng. Trước mắt, tương lai sẽ phát sinh cái gì? Có bao nhiêu đáng sợ địch thủ nữa sẽ xuất hiện? Bọn họ không thể lo được nhiều như thế.
Lúc này đây, Bàn Cổ nghĩ tới lời cảnh báo của một vị Chí Tôn ngàn vạn năm trước. Người Chí Tôn đó công bố một góc tương lai, tựa hồ cực độ đáng sợ, khiến hắn dường như muốn đi vào giấc ngủ vĩnh hằng ngay lập tức. Nhưng người đó cũng có nói một câu, ‘Vũ trụ là bất diệt, hy vọng luôn luôn song song cùng tuyệt vọng. Dù là một tia, nếu đã tham dự vào thì đừng từ bỏ.’
Nhưng bây giờ tình hình có chút không quá khả quan, có chút quỷ dị. Được ý chí còn sót lại của các vị Chí Tôn trợ giúp nhưng cũng không mang đến quá nhiều hy vọng. May mắn Vô Danh không biết từ đâu đến trợ giúp, nếu không, một mình hắn chống không nổi tam đại chí tôn này.
Nếu nói là thảm thiết nhất một trận chiến, đương nhiên là thuộc về chư thần chiến, số lượng hai bên quá chênh lệch, bọn họ nhận lấy áp lực cực lớn, số lượng chư thần ngã xuống đã hơn một nửa nhưng quái vật và ma thần vẫn đông nghịt như kiến.
‘Dù khu vực vũ trụ này băng diệt, bị vũ trụ mạt sát, chết ở chỗ này, chúng ta cũng phải giết chết hết đám Chí tôn này!
Lúc này, cầm trong tay trường kích tóc bạc nam tử, khống chế Lượng Thiên Xích lão giả, còn có nữ tử mang hắc sắc chiến y, cầm trong tay thiên thương cũng bắt đầu dốc sức liều mạng.
Bọn hắn giãy ra đối thủ đang ngăn cản, xông thẳng lên không, đứng chung một chỗ. Bọn họ khí tức bỗng nhiên thay đổi, hắc khí phần phật, bốc cháy. Bọn họ không tiếc đốt cháy bản thân trân quý nhất tinh huyết, muốn dùng cấm kỵ thủ đoạn, vây giết Bàn Cổ và Vô Danh.
Oanh!
Vô Danh, Bàn Cổ, cùng một chỗ xong thẳng hư không, hóa thành hai đạo cầu vồng, pháp lực hừng hực vô cùng, dây dưa lấy ba đại cao thủ, chặn đánh bọn hắn.
Càng thêm kịch liệt huyết chiến bạo phát.
Hắc Khí Trường Hà dưới tác động tam vị Chí Tôn trùng trùng rung chuyển, rất không ổn định, phảng phất như muốn sụp đổ, thậm chí bị đánh bật sang hướng khác.
‘Ba tên này thật sự si tâm vọng tưởng, Hắc Khí Trường Há không thể nào biến thành vũ khí, người làm được điều đó chỉ có kẻ kia chứ không phải ba người bọn hắn.’
Vô Danh cười lạnh nhìn tam đại Chí Tôn quát.
Hắn thôi thúc pháp lực, cường thế xuất thủ, muốn trấn áp địch nhân.
Bàn Cổ đứng ở đó, dưới áp lực của tam đại Chí Tôn, ánh mắt của hắn phát ra lạnh lùng, chuẩn bị Lôi Đình xuất kích, Chí Tôn nên có người vẫn lạc.
Bàn Cổ lúc này tuy rằng máu me khắp người, thế nhưng sát ý dày đặc, hắn thương rất nặng, ở dưới tam đại Chí Tôn vây công, có thể sống sót coi như là kỳ tích.
Dù tam đại Chí Tôn trên người cũng có thương tích, thế nhưng không đáng kể chút nào, có thể nói rất nhẹ, so với Bàn Cổ thì nhẹ hơn rất nhiều, chỉ cần bọn hắc hấp thụ hắc khí từ Trường Hà, trong nháy mắt thương thế liền có thể tốt hơn rất nhiều.
Ngược lại, Bàn Cổ trên người, những vết thương kia như muốn đem hắn xé rách, hắn là Chí Tôn, nhưng cùng lúc đối mặt tam đại cường giả, cũng rơi vào tình thế rất nguy hiểm.
‘Bàn Cổ, lần này, ngươi chết chắc rồi!’
Nam Tử tóc trắng gầm nhẹ, hắn cảm thấy hôm nay có thể diệt trừ Bàn Cổ Chí Tôn. Người này từ lúc thức tỉnh đến giờ thực sự là một tồn tại khủng bố.
Trái ngược với nam tử tóc trắng, lão giả bên cạnh thần sắc nghiêm túc, hắn không có lạc quan như vậy.
Bàn Cổ lúc này thì lại trước sau như một, kiên nghị, lạnh lùng, tự tin chưa bao giờ dao động, đặc biệt là hiện tại, hắn sát ý sôi trào, tuy rằng vết máu loang lổ, thế nhưng pháp lực của hắn vẫn luôn khủng bố như vậy, như muốn tiêu diệt chư địch dáng vẻ.
‘Hống!’
‘Khai Thiên!’
Hắn ngửa cổ rống to, cả người tinh lực sôi trào, trên đỉnh đầu lơ lửng một mảnh pháp tắc. Trong tay cự phủ hóa lớn, một phủ quét ngang giữa hư không, sắc bén cự phủ như cắt ra vĩnh hằng, nghiền ép tất cả.
‘Hả?’
Đúng vào lúc này, nữ tử Chí Tôn sắc mặt trắng bệch, nàng hét lớn không ổn, thúc dục pháp lực tới cực hạn, nhưng lại có một chút suy nhược cảm giác do pháp tắc nghiền ép.
Phốc!
Ở dưới một phủ, nàng không kịp tránh thoát, suýt bị một phủ của Bàn Cổ bổ đôi đầu lâu, ở vai nàng xuất hiện một cái doạ người vết chém.
Nàng lảo đảo lùi lại phía sau, tay nắm chặt vai, trên mặt tràn ngập kinh sợ.
‘Ngươi…’
Nàng trong miệng ho ra máu, con ngươi co rút lại, nội tâm chấn động mạnh, nàng đầu lâu suýt nữa bị chém xuống đi.
‘Giết!’
Bàn Cổ tóc tai bù xù, hắn thương so với tam đại Chí Tôn muốn nặng rất nhiều, thế nhưng hiện tại lại một bộ Sát Thần dáng vẻ, hung hăng đến mức tận cùng, ở chỗ này ngang dọc tứ phương.