Người đến không ai khác chính là đám người pháp tống. Bọn hắn chỉ còn bốn người, thái thượng trưởng lão Mưu Cầu, tên trưởng lão lúc trước Nhất Thành gặp ở cổng thành, một lão già thoát khốn vạn năm, và người cuối cùng là thiên tài Triều Dương, suýt chút nữa bị Nhất Thành giết chết khi hoá ma.
Với tình thế bây giờ, nếu đánh nhau thì bọn họ sẽ bị thiệt. Vừa rồi sau vụ nổ lớn, bốn lão nhân bên phía Nhất Thành vội vàng thu tay, lùi ra sau mấy bước đứng vững. Trên mặt không hiện lên một chút biến đổi nào. Nhưng dù che dấu rất tốt cũng không che dấu người đứng gần như Nhất Thành. Bốn lão chắp tay sau lưng nhưng tay của mỗi người đã bị cháy xém, có các vết cắt rất nhỏ đang rỉ máu. Nhất Thành thấy tinh hình không ổn, trong lòng vội vàng tính toán.
Hồng Lão trầm mặc lên tiếng:
- Lại là ngươi sao, Mưu Lạc. Lần trước suýt hại chúng ta mất mạng, giờ còn kiếm chuyện với chúng ta?
Mưu Lạc chính là lão bất tử thoát ra trước bốn người, lão cười lớn:
- Ha Ha Ha, không nghĩ tới các ngươi lại thoát ra được nhưng như vậy thì sao? Các ngươi hôm nay đều phải chết ở đây. Phép lực các ngươi hồi phục đến cảnh giới nào rồi? Mục Phu hay Bắc Miện? Với thực lực đó thì các ngươi đừng hòng sống sót.
Nhất Ma bên cạnh lạnh lùng mỉa mai:
- Chính đạo toàn là ngụy quân tử nha. Người mặt dày như tên này thật sự ta mới thấy lần đầu. Lúc trước làm chuyện tiểu nhân bị ta đánh đến gần chết, ép đến quỳ xuống xin tha. May có sư phụ hắn ra tay mới cứu kịp, không nghĩ tới chó vẫn hoàn chó. Vạn năm cũng không bỏ được tính ăn phân?
Mưu Lạc giận tím mặt, đó là sỉ nhục mà hắn không bao giờ quên nổi. Lão quát lớn với người bên cạnh:
- Mưu Cầu giết hắn!
Nhất Thành cười khổ không thôi. Nhất Ma tiền bối này thật sự miệng thúi. Mắng người mấy câu liền kéo cả đám gặp hoạ. Nhất Thành vội vàng hô lớn:
- Chạy theo ta.
Nghe vậy, bốn lão định thi triển phép thuật chiến đấu thì sững người nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Du Dung hô lớn:
- Phong Hoa
Một cơn bão cánh hoa xuất hiện đánh về phái Mục Cầu đang thi triển phép thuật bên kia. Mục đích không phải là tấn công mà nhầm che mắt bọn người Pháp Tống. Hỏa Dục cũng hét lớn:
- Hỏa Độn thuật
Hỏa Dục để tay lên miệng thổi ra một luồng lửa hớn kết hợp cùng cơn lốc cánh hoa của Du Dung. Tạo Thành một kỳ cảnh đẹp mắt, gió thổi cánh hoa và lửa cùng nhau cuốn về phía Mưu Cầu.
Mưu Cầu cười lạnh, sau lưng xuất hiện một tấm lưới ánh sáng xoay tròn cực nhau đánh úp về hướng ‘lửa bảo phong hoa’.
- Xèo
Lần này không tạo nên tiếng nổ mà là một tiếng động như đổ nước lạnh vào thanh sắc. Lưới ánh sáng cùng ‘lửa bảo phong hoa’ biến mất, thay vào đó là một lớp sương trắng dày đặc.
Nhất Thành vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại. Thấy phép thuật phong,, hỏa, và hoa kết hợp thì trong lòng hô to:-Tuyệt đẹp. Tiếp theo là cảnh sương mù thì trong lòng chỉ biết nói hai chữ-Tuyệt vời. Hắn không suy nghĩ nữa mà tập trung vào chạy vì nhận ra bốn người pháp tông đã đuổi theo phía sau.
Linh Lung thấy đường đi quen quen thì nghĩ đến gì đó vừa chạy vừa quay người hỏi:
- Ngươi muốn....
Nhất thành gật đầu:
- Đúng vậy đến chỗ đó.
Bọn họ lao vút trong mê cung được một lúc thì phía trước lại xuất hiện một cái cây đen lớn, trên cành là một Hắc Quả. Bám trên cây là một đám côn trùng có cánh. Bọn chúng bám khắp thân cây, trừ hắc quả kia.
Đây chính là mục tiêu của Nhất Thành, đám côn trùng hắc phong bám quanh thân cây. Lần trước hắn đánh lén đám người Pháp Tông ở đây, lần này trở lại lại là muốn nhờ đám hắc phong này cứu mạng. Bốn lão nhân nãy giờ vì đi theo nhất thành và linh Lung nên tốc độ lại không nhanh. Chạy song song với hắn. Thấy hắc phong thì bốn người biến sắc, thấy hắc quả thì vui mừng. Biểu hiện biến đổi nhanh chóng nhưng đó chưa phải là tất cả.
Trong lúc bọn họ đang vui mừng khi thấy hắc quả thì tốc độ của Nhất Thành bổng nhanh gấp đôi. Hắn như một tên lửa phóng về phía hắc quả. Nhất thành đã thúc dục pháp lực để tăng tốc độ. Giờ đây ngoài phần đầu thì cả cơ thể hắn đã biến đen vì thúc Dục m Dương Thể đến mức cao nhất.
Đám người phía sau không biết tại sao tốc độ bỗng nhiên tăng nhanh như vậy. Vừa kinh ngạc xong thì há hốc mồm. Nhất thành vừa đến dưới trái cây hắc thụ thì rút Huyết Ma Đao, nhảy lên, chém cuốn của Hắc Quả. Hắc Quả vừa rớt xuống thì đã bị hắn tóm lấy bổ vào trong ngực.
Nhất Thành tóm được Hắc Quả thì cũng không vui mừng mà quay ngược trở lại chảy về phía bọn người Linh Lung đang lao đến bên này. Quá bất ngờ, bốn lão nhân lẫn Linh Lung vô thức dừng lại. Nhất Thành lướt quá người bọn họ thì chỉ nói hai từ:
- Chạy Nhanh
Cả đám người trợn tròn mắt, Nhất Ma là tên đầu tiên phản ứng kịp thời, tóm lấy Linh Lung bỏ chạy. Hồng Nhân, Du Dung, và Hoả Dục cũng vội vàng nhanh chân chạy theo sau Nhất Ma vì tiếng động vỗ cánh đã truyền đến trong tai bọn hắn.
- Vù vù
Tiếng động vỗ cánh của Hắc Phong như thuốc kích thích khiến mọi người thêm động lực lao càng nhanh.
Bốn người Pháp Tông đang đuổi theo bỗng nhiên thấy đám người Nhất Thành quay đầu chạy về phía bọn họ thì cả đám đầu tiên là vui mừng cười lạnh. Nhưng sau đó thì biến sắc, vội vàng quay đầu bỏ chảy. Bốn người Pháp Tông như tên bắn, chạy còn nhanh hơn đám Hồng Lão bên cạnh Nhất Thành. Thái thượng trưởng lão Mưu Cầu tóm lấy Triều Dương, dẫn đầu chạy trước. Họ chạy không phải vì đám người Nhất Thành mà phía sau chính là một đám mây đen cực lớn đã để lại bóng ma trong lòng bọn hắn.
- Ha..Ha..Ha...
Nhất Ma cười lớn chạy song song bên cạnh Nhất Thành nói:
- Không biết đầu người chứa gì trong đó mà nghĩ ra cách điên cuồng này. Nhưng ta thích. Mà ngươi có biết loại Hắc Phong này cực kỳ nguy hiểm không? Dù chúng ta ở đỉnh phong thời kỳ cũng không dám loạn động vào chúng. Bọn chúng tốc độ bay có vẻ không nhanh nhưng chỉ cần một chút sơ suất nhỏ có thể vạn kiếp bất phục.
Nhất Thành bây giờ ôm chặt Hắc Quả trong ngực lao nhanh về phía trước. Hắn cũng không để ý Nhất Ma mà tập trung thúc dục năng lượng khởi nguyên trong người để tăng nhanh tốc độ. Hắn vừa rồi lúc quay đầu chạy trốn thì thấy một thứ mà hắn không bao giờ quên được. Trong lòng hắn đang trở nên hồi hộp, run rẩy liên tục, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để tăng nhanh tốc độ.