Ở một nơi nào đó của Biên Băng Thành,
Dưới ánh trăng sáng, một thân ảnh chập chững bước từng bước trên đường cái. Thân ảnh này rất to lớn, ít nhất cao hơn hai mét. Bóng thân ảnh kéo dài, che đi một vùng rộng trên đường. Thân ảnh này đang mặc một bộ giáp, bộ giáp không biết làm từ khoáng vật gì nhưng nó đã có dấu vết mài mòn. Trên đầu đội là một mũ giáp nhưng ngoài mũ giáp này đang cắm một thanh kiếm gãy, kiếm này đã bị bám bụi nhưng lưỡi kiếm lại vẫn phản xạ ánh trăng. Có thể thấy thanh kiếm này rất sắc bén và nó đã xuyên qua mũ giáp cắm sau vào trong đầu thân ảnh này.
Trên tay thân ảnh cao lớn kia đang cầm một trường thương dài kéo lê trên đất, phát ra thanh âm leng keng ở giữa đêm khuya thật rợn người.
Từ bên ngoài nhìn vào thì đây là có thể là một vị quân nhân nào đó. Hoặc thậm chí thông qua bộ giáp có thể nói đây là một vị tướng quân. Nhưng người này chắc chắn đã chết vì thanh kiếm kia đã cắm sâu vào đầu, sau lưng lại có mấy mũi tên nhọn. Từ những vết thương đó, không một người bình thường nào có thể còn sống.
Thân ảnh cao lớn của vị tướng quan đứng trước một căn nhà. Nhà này nhìn khá là rách nát và đơn sơ.
- Cốc, Cốc, cốc
Tiếng gõ cửa vang lên, trong nhà, một người trung niên đang run rẩy nằm co quắp trên giường run rẩy lẩm bẩm:
- Không phải ta, không phải ta. Ta không làm gì sai, chỉ buôn bán ít đồ.
Hắn trùm kín mít đầu, co quắt trên giường, cả người run rẩy kịch liệt không thôi. Chỉ là tiếng gõ cửa bên ngoài lúc to lúc nhỏ vẫn truyền đến. Tiếng gõ cửa kia không vội nhưng lại vẫn vang lên đều đặng, trung niên trên giường run lên từng đợt, đột nhiên….
- Két
Bỗng nhiên cửa mở ra, ánh trăng chiếu vào trong nhà. Một thân hình to lớn bước vào trong nhà đứng sừng sững ở đó. Trung niên vừa vén lên một kẻ hở nhìn thì…
- Ahhhhhhhhhh
Một tiếng hét chói ta vang lên, kinh động tất cả hàng xóm bên cạnh nhưng không có một ánh đèn hay một tiếng động nào phát từ các nhà hàng xóm bên cạnh.
- ------------------------------------------------
Quay lại với Nhất Thành,
Hắn nghe đến bọn họ đang chờ tiếng gõ cửa thì lấy làm kỳ. Trong thành này rộng lớn như vậy, làm sao mà có thể có quái dị đến gõ cửa phòng trọn này chứ. Làm gì có sự trùng hợp như vậy được. Nhất Thành định mở miệng hỏi thì Tống Thúc bên cạnh đã nói:
- Quán trọ này đã bị gõ cửa hai ba đêm rồi. Không hiểu vì sao, tối nào cũng có tiếng gõ cửa đều đặn đến gần sáng sớm mới dừng. Tất cả người thường trong quán trọ trừ ông chủ và tiểu nhị đã rời đi, những người trọ còn lại chỉ là các pháp sư.
Nhất Thành, Mập Mạp và Tiểu Tiểu ồ lên kình ngạc. Không nghĩ tới đã xảy ra đến ha ba đêm, nếu là người thường chắc đã chạy mất dép. Ai lại dám ở lại quán trọ nguy hiểm thế này.
Nhất Thành nhìn quanh trong quán thì có khoảng năm sáu người đang ngồi. Bọn họ đều là pháp sư, cấp bật cao nhất chỉ là Silver Plate cấp một sao Thiên Cầm. Những người này chắc là pháp sư tự do, có thể được chủ quán trọ thuê để bảo vệ bọn hắn, hoặc là mấy tên pháp sư liều mạng thích lo chuyện bao đồng.
Nhất Thành cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ ngồi uống trà, hỏi Mập Mạp một chút sắp xếp Nhân Gia thế nào? Hắn hủy tấm da kia, Gia Gia hắn có nói gì không? Mập Mạp nói Nhân gia đã có chuẩn bị từ trước, thế nên vừa rời đi Nhân Phủ thì liền tìm được chỗ trú ẩn. Không đụng mặt quái dị, còn tấm da kia sau khi đưa cho ngươi thì Nhân Phủ không quan tâm nữa. Mà cũng không muốn quan tâm vì tấm da kia là tai họa của Nhân Phủ. Nhất Thành nghe vậy cũng gật đầu. Không biết Dị Giáo mục đích là gì mà tìm tấm da kia? Cũng không hiểu bọn chúng làm gì ở Băng Quốc mà liên tục khống chế các gia tộc lớn ở đây. Chắc phải điều tra một chút việc này? Hắn cảm thấy việc này không đơn giản.
Đúng lúc này,
- Cốc Cốc Cốc
Tiếng gõ của truyền đến trong tai mọi người, tất cả hướng mắt nhìn ra phía cửa quán trọ. Cửa này làm bằng gỗ nhưng hình như mới được sửa chữa vì phía dưới lại áp lên một lớp kim loại cứng. Các song gỗ phía trên cửa cũng được chống thêm mấy thanh bằng kim loại, mà phía sau song gỗ là một lớp vải. Vải này chỉ là chất liệu bình thường dùng để chống mưa gió chứ không làm được gì.
Từ bên trong nhìn ra, trên lớp vải phía sau các song gỗ đang in lên một cái bóng. Bóng này nhìn rất bình thường, không to lớn, kích cỡ của một người bình thường đang đứng.
Trong quán trọ, ngoại trừ bàn Nhất Thành, còn lại ai cũng trở nên khẩn trương, mấy vị pháp sư khác cũng vội vàng sẵn sàng chiến đấu. Chủ quán và tiểu nhị liền trốn sau quầy, run rẩy nhìn ra. Nhất Thành liếc nhìn cái bóng ngoài cửa, sau đó thì lắc đầu nói với mọi người:
- Tên quái dị ngoài kia cảnh giới quá thấp, không hiểu sao lại mò đến đây gõ của? Chẳng lẻ ở quán trọ này có gì thu hút nó?
Tiểu Tiểu bên cạnh nói:
- Đúng là tên đó rất yếu nhưng ta cũng thấy lạ với điều này? Biên Băng Thành rất rộng, vì sao lại quán trọ này? Mà lại ba hôm gõ của liên tiếp?
Mập Mạp nói:
- Chắc là nó quen chủ quán này nên đến chơi?
Nhất Thành và Tiểu Tiểu trợn trừng mắt nhìn Mập Mạp. Hai người bó tay rồi, không nghĩ đến tên Mập này còn biết đùa, bên cạnh Tống Thúc và Tổng Tiểu Thư cũng nhếch miệng cười.
Nhất Thành nhìn Mập Mạp nói,
- Ra mở cửa đi, sau đó thì tập luyện một chút thực chiến luôn. Ngươi là Silver Plate pháp sư thượng cấp Thiên Cầm, cần học cách chém giết được rồi đó.
Mập mạp trợn mắt nhìn Nhất Thành nói:
- Ngươi làm như ta mới lần đầu chiến đấu không bằng? Lúc ngươi hôn mê, ta đã làm rất nhiều nhiệm vụ cho thư viện, thực chiến cũng không tệ?
Nhất Thành cười nói:
- Ngươi chắc chứ? Với cơ thể của ngươi, chắc chắn là dùng phép thuật theo cách cứng đối cứng, ít di chuyển và làm việc theo nhóm. Điều này cực kỳ nguy hiểm, nếu gặp kẻ mạnh, chỉ cần bị áp sát sẽ xong đời. Thế nên ngươi cần tập luyện chiến đấu một mình, dù gặp bao nhiêu kẻ địch cũng không bối rối. Thấy ta không, lúc chưa đột phá cấp S, ta đã một mình chém vạn tên Thi Quái và Cương Quái mà không cần dùng một chút phép thuật.