Thanh âm vừa phát ra, tất cả các pháp sư đỉnh phong của Đại Hoang thế giới cũng lúc cảm thấy một cỗ uy áp khiến người ta khó có thể hô hấp, chậm rãi từ trên hư không giáng xuống bằng một tư thái phô thiên cái địa, tựa như bao phủ toàn bộ Đại Hoang thế giới.
Dưới cỗ uy áp đó, ngay cả những ba vị thần như đám người Hoả Thần bọn họ, cũng đều cảm thấy một sự sợ hãi nhè nhẹ.
Bất ngờ tất cả đều lâm vào tĩnh lặng, hắc quang chia rẽ thiên địa cũng biến mất, vô số pháp sư hay người thường ở trên Đại Hoang thế giới đều lâm vào yên tĩnh thất thanh, trên từng khuôn mặt, lóe ra sợ hãi và một chút gì đó thành kính sâu sắc.
Dưới sự tĩnh lặng một cách kỳ quái kia, hư không chấn động nhẹ, như đang rục rịch, tầng tầng hư không kéo dãn rồi biến mất, cuối cùng, một thân ảnh hắc sam, đạp trên hư không mà đến, giống như đủng đỉnh nhàn nhã đi bộ, nhưng mỗi bước của người này lại như xúc địa thành thốn trên hư không, từ từ xuất hiện trong mắt mọi người.
Thân ảnh hắc sam kia, mặt mũi anh tuấn, khuôn mặt nở một nụ cười ôn hòa, quanh thân có ánh sáng lung linh lóe lên nhè nhẹ, không có chút nào vẽ hắc ám, nhưng lại mang theo dáng vẻ thong dong, như mọi thứ ở dưới thiên địa này không liên quan gì đến hắn, ngược lại có thêm nụ cười kia, lại càng tỏ ra có vẻ từ bi nhưng lại mang theo một chút gì đó khinh thường thiên hạ.
Có điều, người này lại có một bộ tóc dài bạch kim phieu động trong gió, kết hợp với bộ hắc sam lại khiến hắn nhiều thêm vẻ dị thường, hai thứ khí chất hoàn toàn bất đồng hợp chung một chỗ, khiến cho hắn hết sức quỷ bí.
Chính là Nhất Thiên.
Ngay khi sự tĩnh lặng xuất hiện, Nhất Thiên tay áo vung nhẹ trong hư không, vết nứt không gian để Dị Giáo và Diệt Thần thoát đi bỗng nhiên khép lại.
Nhất thời Dị Giáo và Diệt Thế Thần như chết lặng trên hư không.
Nhất Thiên dừng lại cách Diệt Thế Thần không xa nhưng lại cũng không đứng chung với Hoả Thần cùng Lực Thần. Trên môi nở một nụ cười, mắt quét nhìn khắp nơi rồi dừng lại phía mọi người, thản nhiên nói:
“Mới chỉ biến mất một lúc, cả phiến đại lục này lại loạn như vậy rồi.”
Thanh âm của hắn, cũng không vang dội, nhưng khi vừa phát ra, Đại Hoang thế giới đều vì thế mà run rẩy, theo sóng âm lan tràn, không gian phía trước từng mảng từng mảng sụp đổ.
Sắc mặt của Diệt Thế Thần ngưng tụ vẻ lạnh lùng, hắn cũng không nhiều lời, chỉ là ánh mắt như đao phong, chằm chằm nhìn thân ảnh vừa mới xuất hiện kia.
“Ngươi là ai? Mùi vị linh hồn của ngươi lại không thuộc về thế giới này, nhưng lại mang một chút ý chí của thế giới này. Thật sự là kỳ quái? Ta muốn biết vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Diệt Thế Thần nhìn Nhất Thiên, thanh âm trầm thấp, chậm rãi vang lên.
Nhất Thành nghe vậy, hờ hững cười một tiếng, nói:
“Ha..ha..ha.. ngươi có thật nhiều câu hỏi nhỉ! Ta là ai không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết chúng ta là địch nhân bởi vì thiên đạo nhờ ta tiêu diệt ngươi, vì thế hôm nay ngươi sẽ chết tại đây! Ngươi chỉ cần biết vậy là đủ.”
Trong khoảnh khắc khi hắn nói ra, Nhất Thiên chợt tiến lên một bước, nháy mắt có một cỗ uy áp vô cùng kinh khủng bộc phát ra, cột sáng hắc sắc trăm vạn trượng phóng lên cao, ánh sáng trong thiên địa đều bị thôn phệ, lọt vào một mảnh hắc ám.
Trong hắc ám, uy áp kinh khủng giống như diệt thế mãng quanh co tới, khiến lòng người sinh ra sợ hãi vô ngần.
Bên phía đại thiên thế giới, vô số pháp sư rơi vào hắc ám, nhất thời bộc phát ra thanh âm hoảng sợ, loại hắc ám này thật sự là kỳ quái. Kinh khung nhưng lại rất tinh khiết, nó không ăn mòn lòng người, nhưng khiến lòng ngươi không ngừng chập chờn giữa thiện và ác, cho dù là Hoả Thần cùng Lực Thần, tâm thần cũng run rẩy, vội vàng đánh tan tạp niệm trong lòng tránh tâm thần khó có thể khống chế, lâm vào lạc lối.
Hừng hực!
Đại Hoang thế giới dưới uy áp hắc ám của Nhất Thiên sắp lâm vào hỗn loạn, chợt một đoá hỏa diễm to lớn thiêu đốt lên, cuối cùng hóa thành một đoá hỏa liên, chậm rãi xoay tròn, tản ra ánh sáng, xua tan hắc khí tinh khiết kia, bảo vệ Đại Hoang thế giới.
Bên trên hỏa liên, Hoả Thần tóc dài xõa đang đứng.
uỳnh!
Cùng lúc đó, chín đạo phù cổ xuất hiện xoay tròn trên không, hóa thành hào quang, từng vầng từng vầng ánh sáng phát ra, cũng ngăn cản đi hắc ám, bảo vệ Đại Hoang thế giới.
Giữa thiên địa hắc ám, hỏa liên cùng tổ phù hào quang tản ra ánh sáng, chiếm cứ một phương, bảo vệ Đại Hoang sinh linh.
Có điều, bóng tối vẫn chiếm lấy phần lớn thiên địa, nhưng lại không xâm chiếm ánh sáng vì thế mà Đại Hoang thế giới không bị bao phủ trong hắc ám.
Nhưng vì màu sắc đối lập, trên hư không, quang mang chập chờn lúc sáng lúc tối.
“Người đến là ai? Hy vọng hay là tuyệt vọng!”
Huyết Nguyệt Thành bên trong, ánh mắt của đám người Bá Đao lão tổ đều run rẩy nhìn cảnh này, không ngừng tự hỏi, bọn họ không biết người đến là ai nhưng loại hắc khí kia nói lên.., hỏa liên cùng chín đạo phù cổ hóa thành hào quang kia đại diện cho hy vọng cuối cùng của đại thiên thế giới.