Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 172: Chương 172: Kết thúc ‘Chiến’




Theo tiếng quát trong lòng Nhất Thành, thiên địa năng lượng đột ngột lưu động, bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được vô số dòng năng lượng ma pháp bị hấp dẫn, điên cuồng quán chú vào Ma Huyết trong tay Nhất Thành.

Mà theo năng lượng ma pháp từ thiên địa điên cuồng quán chú vào, Ma Huyết phóng thích ra đao khí càng lúc càng kinh khủng, ngày càng sắc bén, Ma Huyết cũng tỏa ra ánh sáng hắc ám.

Đồng thời với tiếng quát trong lòng, Nhất Thành trong cơ thể Hắc Ám Năng Lượng và Khởi Nguyên Năng Lượng tuôn ra như thủy triều, Black Magic Plate cũng kịch liệt xoay tròn ở mi tâm, phát ra ánh sáng mãnh liệt. Chỉ trong chốc lát năng lượng trong cơ thể Nhất Thành và Black Magic Plate trở nên sắp trống rỗng.

Cảm nhận được năng lượng ma pháp cơ thể sắp đến mức thấp nhất, Nhất Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ma Da Chột Mắt được Hoa Máu và Ma Đằng chống đỡ phía trước.

Ma Huyết trong tay Nhất Thành đã trở thành một mảnh ánh sáng đao khí phóng thích mãnh liệt, xẹt qua không trung, hướng tới Ma Da Chột Mắt vẻ mặt đang ngưng trọng mà khảm ngang một đường.

Nơi Đao Khí đi qua, xa xa nhìn giống như không gian bị cắt chém vặn vẹo.

Trong lòng Ma Da Chột mắt rung động chỉ thoáng xẹt qua, hắn căn bản không kịp suy nghĩ sâu xa cái gì, năng lượng trong cơ thể tuôn trào. Hai mắt bắt đầu chảy ra máu, hai tay trở lại bình thường kết thành một cái ấn kí kỳ quái. Ma Đằng vào Hoa Máu dưới chân sáng rực lên, năng lượng truyền ra từ chúng, hội tụ thành một thanh mâu nhọn trước mặt Ma Da Chột Mắt, năng lượng từ Huyết Ma Đằng và Ma Da Chột Mắt bám vào thanh mâu, giống như dát lên thân mâu một tầng hắc ám năng lượng mỏng như một tờ giấy.

- Huyết Mâu Ma Đằng

Sau một hơi thở, thanh mâu trước mặt chợt vũ lộng tàn ảnh hóa thành vô số thanh mâu, một cây tiếp một cây không ngừng hiện lên, nhìn qua không khác gì lúc Nhất Thành thi triển Máu phép thuật, hóa ra mấy chục cây đao máu trên không.

‘Huyết Mâu Ma Đằng’ là phép thuật cao cấp nhất mà Ma Da Chột mắt có đủ khả năng nắm giữ và thi triển, cổ đại phép thuật, bằng phép thuật này hắn từng vài lần được người đời xưng tụng độ tà ác của mình, mà hiện tại đối mặt với loại phép thuật đạo khí của Nhất Thành, Ma Da Chột Mắt rất thận trọng mà thi triển. Hắn dĩ nhiên trực tiếp vận dụng tất cả thực lực của bản thân vào phép thuật này.

- Đi

Thế Phạt Chi Ma và Huyết Mâu Ma Đằng vừa lóe lên đã tới nơi, người bên ngoài chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì một tiếng như kinh lôi nổ vang. Ánh sáng chói mắt lóe lên, không ai nhìn rõ chuyện gì nữa.

- Ầm

Theo âm thanh như sấm sét, nơi Ma Da Chột Mắt đang đứng, không có gì đặc biệt xảy ra. Mọi việc vẫn bình thường, hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích, Hoa Máu vẫn ở dưới chân, phía sau là ma đằng.

Ánh mắt mọi người quan chiến gắt gao nhìn chằm chằm Ma Đa Chột mắt. Trên mặt hắn trắng bệch, hai mắt vẫn chảy ra máu, nét mặt hoảng sợ, mọi người nuốt một ngụm nước bọt, sau đó không hẹn cùng nhìn xuống dưới chân hắn. Hoa Máu bỗng nhiên chia làm hai, một đường cắt rõ ràng xuất hiện trước mắt mọi người, Hoa Máu vừa chia làm hai thì Ma Da Chột Mắt cơ thể cũng chia làm hai, ngã về hai phía, Huyết Ma Đằng cũng bị cắt đôi. Mọi người con mắt co rút lại, trong lòng rung động.

Nhìn Ma Da Chột Mắt bị chém đôi, cả Huyết Ma Đằng cũng vậy. Mọi người trong đầu đều là một trận mê muội. Một người thực lực chỉ khoảng chừng ở cấp ba sao Thiên Ưng đỉnh phong, dĩ nhiên lại có thể đem một tên pháp sư cấp năm Bắc Miện đỉnh phong cùng Huyết Ma Đằng ít nhất sáu sao Vũ Tiên sơ cấp chém làm đôi.

Sự thật tàn khốc, làm cho mọi người khóe miệng giống như bị rút gân mà co quắp lên.

Phía đối diện, bụi đất và khói trắng đầy trời rốt cuộc cũng tan hết, một bóng dáng thiếu niên cầm trong tay Đại Đao xuất hiện, cuối cùng mọi người cũng chú ý đến hắn.

Thiếu niên sắc mặt đồng dạng tái nhợt, đại đao được hắn gác lên vai, miệng đang rỉ máu. Trái ngược với sắc mặt, cặp nhãn đồng đen kịt như hắc động kia là sự cuồng nhiệt làm cho lòng người nguội lạnh.

Mắc dù xuất chiêu này là vượt quá mức chịu đựng và có nguy cơ cắn trả, bất quá đúng là uy lực của nó làm Nhất Thành rất hài lòng và tràn đầy vui mừng. Đúng là phép thuật Vô Hạn chi Đao không làm hắn thất vọng. Chênh lệch ba sao đã được phép thuật kinh khủng này bổ khuyết. Lần sau phải thử mấy phép cực mạnh trong Hóa Ma Chi Thuật xem chúng thế nào mới được? Mấy năm trời bế quan, làm sao không học thêm mấy thứ điên cuồng được.

- Khụ..Khụ..Khụ

Kịch liệt ho khan vài tiếng, Nhất Thành phun ra một ngọn máu. Hắn kéo lê thân thể mình ngồi trước bậc thềm của Nhân Điện. Cũng chả quan tâm gì nữa, cắm Ma Huyết bên cạnh, ngã người lùi phía sau, dựa trên các bậc thềm, nữa nằm nữa ngồi nghỉ ngơi.

Vừa rồi hắn đã thi triển Vô Hạn Chi Đao, phép thuật, Thế Phạt Chi Ma mà chiến đấu. Nó là một loại phép thuật đao pháp rất mạnh hiện giờ hắn có thể thi triển, mượn năng lượng ma pháp từ bên ngoài và chính trong cơ thể của mình để thi phép. Thế Phạt Chi Ma lúc thi triển thì sẽ hút hầu hết năng lượng khởi nguyên và Hắc Ám năng lượng trong cơ thể, nếu mà vẫn không đủ thì chúng sẽ hút sạch năng lượng và chính là lúc bị cắn trả. Loại phép thuật này mỗi lần thi triển, hắn sẽ lâm vào suy yếu, không nghĩ đến hắn lại phải dùng đến nó.

Chiến đấu vừa rồi, hắn cũng hiểu thêm về ‘Hóa Ma Chi Thuật’ và công dụng của Hắc Ám Năng Lượng đang chảy xuôi trong người. Sau này càng chiến đấu, bị thương càng nặng, hắn sẽ mạnh lên càng nhanh hoặc là bị đánh chết càng mau. Nhất Thành thầm nghĩ đến mấy loại đặc tính phép thuật hắn dùng ở ‘Hóa Ma Chi Thuật’. Có vẻ như khi sử dụng phép thuật thông qua ‘Hóa Ma Chi Thuật’ thì khó điều khiển hơn. Nhưng vì dùng Hắc Ám Năng Lượng để thi triển nó thì hiệu quả về sát thương sẽ tăng lên, mà cũng làm phép thuật đó biến đổi linh hoạt hơn một chút. Hắn cần tập luyện nhiều hơn, vì ‘Hóa Ma Chi Thuật’ quá mức đa dạng, và cũng quá mức điên rồ, sơ suất có thể chính hắn sẽ ăn quả đắng. Hắn cần thuần thục nó trong chiến đấu, đặt biệt trí tưởng tượng của hắn cần tăng cường, ví dụ như lúc hắn dùng đặc tính ‘Cánh Cổng Đen’ đánh trọng thương Ma Da Chột Mắt. Nếu đó là một loại phép thuật kèm theo nguyền rủa máu, làm vết thương không ngừng chảy máu thì sẽ giảm rất nhiều chiến lực của Ma Da Chột Mắt. Nói thì dễ, lúc chiến đấu, mọi thứ diễn ra quá nhanh, làm gì có thời gian ngồi đó mà tính toán. Chẳng lẽ bao kể địch - ‘Chờ một chút, chờ ta tính xem nên dùng đặc tính gì?’

Nhất Thành thở ra một hơi dài cười khổ, lúc này Tiểu Tiểu đã đến bên cạnh hỏi:

- Không sao chứ?

Nhất Thành lắc đầu cười khổ:

- Không bị thương nặng lắm chỉ là pháp lực đã tiêu hao gần hết.

Nhất Thành nhìn về phía bên kia thấy người Dị Giáo vẫn chưa rời đi, trận pháp giam cầm Nhân Phủ vẫn không biến mất. Đám người Nhân Phủ đang nhìn chằm chằm cảnh giác người Dị Giáo nhưng cả hai bên không không ai dám động thủ. Nhất Thành nhíu mày nói với Tiểu Tiểu:

- Có vẻ việc này chưa xong?

Tiểu Tiểu nảy giờ chỉ chú ý Nhất Thành, bây giờ mới phát hiện đám Dị Giáo vẫn còn đứng đó, lạnh lùng quan sát hắn và Nhất Thành. Bọn hắn có vẻ như đang chờ đợi điều gì đó, cả đám đứng không nhúc nhích, mắt đầy sát khí. Có vẻ việc Nhất Thành đánh chết Ma Da Chột Mắt đã khiến đám người này tức giận.

Đúng lúc cả đám đang cảnh giác lẫn nhau thì trận pháp bao bọc Nhân Gia biến mất. Không nghĩ đến trên trời lại truyền đến ánh trăng sáng tỏ cả Nhân Phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.