Hướng Thiên chậm rãi tiến vào bên trong.
- Huyền Anh lão sư, ngươi làm như vậy là vi phạm quy định của học viện.
Lão sư Cuồng Sinh từ bên cạnh đi ra nói. Lúc nãy hắn còn tức giận với Ngư Thần và Hướng Thiên, nhưng giờ trên mặt không có chút biểu hiện nào.
- Vi phạm quy định?
Huyền Anh cười nhìn mọi người. Thấy mọi người đều cho rằng nàng thiên vị thì lắc đầu thở dài.
- Các ngươi thật không hiểu sao? Các ngươi biết Tôn Như bị trọng thương là gì không? Nàng thi triển phép thuật vượt cấp, bị cắn trả, bị ngoại lực đột kích khiến năng lượng trong người hỗn loạn. Các ngươi biết loại vết thương đó khó trị liệu đến mức nào không? Nếu để quá lâu, hoặc là có một chút sơ xuất nhỏ trong việc cứu trị, kinh mạch của nàng đều bị hủy thậm chí mất mạng tại chỗ.
Huyền Anh nhìn lão sư Cuồng Sinh lắc đầu nói tiếp.
- Nếu không biết rõ nguồn gốc của năng lượng hỗn loạn trong cơ thể, muốn cứu… vô vọng. Các ngươi nói một người chưa thức tỉnh lại phép thuật lại có thể giúp Tôn Như ổn định thương thế, thậm chí chữa trị khỏi. Một người như thế không đáng để vào học viện của chúng ta sao?
Lão sư Cuồng Sinh lâm vào trầm mặt, không chỉ lão mà các học viên khác cũng thế. Từng có lão sư bị kẻ địch ám toán, dù là thoát khỏi một kiếp nhưng vị lão sư đó đã thi triển cấm pháp khiến năng lượng trong cơ thể hỗn loạn, năng lượng điên cuồng trùng kích kỳ kinh bát mạch. Lúc lão sư kia về đến học viện, ma y sư trong thư viện tốn ba ngày ba đêm để chữa trị. Kết quả, mạng vị lão sư kia được cứu sống nhưng kinh mạch lại bị hao tổn quá độ.
- Hừ, đừng nói ta, thậm chí viện trưởng ở đây cũng muốn trực tiếp tuyển một học sinh như hắn vào trường. Mà vừa rồi các ngươi không thấy lực lượng của hắn sao? Vừa thức tỉnh đã có 50 lực công kích, hắn cũng đã là một thiên tài.
Huyền Anh phất tay không để ý đám người này nữa, tiếp tục quan sát việc khảo hạch.
…
Hướng Thiên đi đến trước một cái bàn nhỏ đang có một lão giả khá già nua đang ngồi. Phía sau lão là ba dãy lều vải dựng tạm tại quảng trường. Người này tuổi tác cũng ngang với Nhạc Phong gia gia hắn. Trên khuôn mặt có rất nhiều nếp nhăn, có điều đôi mắt lão vẫn sáng bừng sinh cơ.
Lão vừa nhìn thấy Hướng Thiên liền cười thân thiện nói.
- Tiểu tử, ta là Hướng lão. Ngươi tên gì? Đến từ đâu.
- Học sinh là Hướng Thiên. Thôn nhỏ ngoài thành Hương Sơn.
Hướng Thiên nhìn lão cung kính nói.
- Uh, ngươi đưa tay ra, ta sẽ kiểm tra tuổi tác. Ghi nhận tên tuổi ngươi vào hồ sơ siêu nhiên.
Hồ sơ siêu nhiên, đây là một bản hồ sơ ghi rõ tên tuổi của mỗi phù thủy ở Đế Quốc Huyền Vũ. Trong đó có rất nhiều tin tức về mỗi phù thủy, có điều, tất cả tin tức bên trong đó là tuyệt mật, chỉ có một số người mới có thể truy cập những tin tức này.
Hướng Thiên vương tay mình ra, Hướng lão liền nắm lấy tay hắn. Nhanh chóng, thông qua bàn tay, hắn cảm nhận một luồng năng lượng đang chảy vào xương của hắn. Nó không di chuyển khắp thân thể mà chỉ ở bàn tay sau đó nhanh chóng rút lui.
- Hướng Thiên, 15 tuổi, đến từ thôn nhỏ ngoài thành Hương Sơn.
Hướng Thiên phát hiện lúc nãy Hướng Lão đang nhíu mày nhìn hắn. Sau đó lông mày giãn ra mới nói tiếp,
- Tốt, tin tức đã đầy đủ, ngươi sang lều vải chờ một lúc, khảo hạch thứ ba sẽ bắt đầu.
Hướng Thiên gật đầu, đi vào lều vải bên trong thì thấy một số thiếu niên đang tụ tập nói chuyện, có điều hắn không thấy Ngư Thần trong này. Hắn trong lòng đang hiếu kỳ làm sao Ngư Thần thông qua khảo hạch vừa rồi. Lão già kia vừa kiểm tra là xương cốt để đánh giá tuổi tác. Người quá tuổi hoặc có vấn đề, lão sẽ nhận ra. Dù vậy, Hướng Thiên không hỏi, mỗi người đều có bí mật của mình. Biết nhiều quá bí mật của người khác cũng không tốt.
- Ta không cần khảo hạch đợt thứ 3, lão già kia bảo ta được tuyển thẳng.
Vừa kết thúc đợt thứ hai khảo hạch, hắn gặp lại Ngư Thần ở một cái lều vải khác, Ngư Thần đã cười nói.
Hướng Thiên kinh ngạc nhìn Ngư Thần. Tuyển thẳng, có chuyện này nữa sao? Lão già kia có quyền hạn này.
- Có ai được tuyển thẳng nữa không?
Hướng Thiên hiếu kỳ hỏi.
- Có, cô gái kia và tên Mập Mạp kia.
Hướng Thiên quay đầu quang sát hai người mà Ngư Thần nói đến. Cô gái thì hắn không nhận ra nhưng hắn nhận ra tên mập. Tên mập kia chính là tên thấy hắn mà bỏ chạy khi xếp hàng ở khảo hạch thứ 2.
- Sao? Ngươi không được tuyển thẳng sao?
Ngư Thần mang theo ánh mắt nghi ngờ hỏi.
- Không, ta không được tuyển thẳng. Đang chờ đợi cho khảo hạch thứ 3.
Ngư Thần nghe thế thì càng kinh ngạc, Hướng Thiên mà lại không được tuyển thẳng. Đùa nhau ah? Sau một lúc suy ngẫm hắn chỉ có thể kết luận, người này ẩn dấu quá sâu, lão già kia không thể nhìn ra thứ gì từ trên người hắn.
Ngay lúc này, lều vải được vén lên. Huyền Anh tiến vào trong nói.
- Lần này khảo hạch thiên phú có sự thay đổi! Khảo hạch sẽ ở bên ngoài, các ngươi đi theo ta.