Nhân Tứ vừa nói xong thì đứng lên, đưa tay lên mặt làm động tác lột mặt nạ. Tên này kéo một cái thì lớp da đầu bị lột ra, tiếp đó là da mặt. Sau đó thì xuống cổ, tên này vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục lột, kéo một cái nữa thì một lớp da người xuất hiện ở tay hắn, được hắn ném xuống đất như một nhóm bùn nhào. Đến khi xong thì xuất hiện trước mắt Nhất thành là một nam tử trung niên, trên mặt vẫn còn dính da thịt và máu của lớp da khi nãy. Khuôn mặt méo mó với những vết sẹo dữ tợn. Hắn chột một mắt trái, cả người mùi máu tanh rất tởm lợm. Hắn cũng không sợ hãi mà ngồi xuống trước mặt Nhất Thành nói:
- Mang lớp da tên kia thật sự khó chịu. Ngươi là Nhất Thành phải không? Không nghĩ đến một thế lực xuống cấp như Huyết Nguyệt thư viện lại có một đệ tử như ngươi.
Mọi người trong điện, nam thì xanh mặt, nữ thì điên cuồng nôn oẹ vì sự ghê tởm vừa rồi của tên này. Mấy vị phu nhân thì vội vàng che mắt mấy đứa nhỏ để chúng không thấy. Một vài vị đã xỉu tại chỗ, ở trong điện bắt đầu hỗn loạn.
Gia Gia Mập Mạp nổi giận quát:
- Yên Tĩnh
Lão mới quát lên thì cả điện cũng bắt đầu yên tĩnh trở lại, nhưng tiếng quát kia như đụng đến vết thương nên lão liền ho lên sặc sụa. Lão trợn mắt nhìn Nhân Tư, nói đúng hơn là tên Dị Giáo kia:
- Con của ta đầu?
Nhất Thành lắc đầu cười khổ, lão tứ kia thì không cần hỏi nữa rồi. Chắc lão kích động quá nên mới mất tỉnh táo như vậy. Tên Dị Giáo kia cười lạnh chỉ lớp da dưới đất nói:
- Con của ngươi đó.
Gia Gia Mập mạp tức giận quá nên tiếng ho càng lúc càng lớn. Lão phun ra một búng máu, rồi gục xuống. Nhân Nam và Nhâm Bắc vội vàng giúp lão. Bên kia, Phong Ngân và Do Duyên cùng lúc lên tiếng:
- Ma Da Chột Mắt.
Nhất Thành khó hiểu, cái quái gì thế? Tiểu Tiểu phía sau liền nói nhỏ:
- Hắn là Dị Giáo người, có biệt danh Ma Da Chột Mắt. Tên này chuyên lột da kẻ khác, nuốt chửng linh hồn của người đó để giả dạng. Mấy trăm năm nay đã không nghe thấy tên hắn, không nghĩ đến hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Tất cả mọi người nghe thấy cái tên này thì liền nhanh chóng thụt lùi ra sau tránh xa Ma Da Chột Mắt. Ở quanh bàn chỉ còn Nhất Thành và Ma Da Chột Mắt ngồi. Đến Phong Ngân và Do Duyên cũng không dám lơ là, lùi lại phía sau nhìn chằm chằm Ma Da Chột Mắt. Nhất Thành cười thân thiện nói:
- Ồ, danh tiếng cũng không tệ nha. Đến hai người Pháp Sư năm sao Bắc Miện cũng phải đề phòng.
Ma Da Chột Mắt cười lạnh, rất tự hào nói:
- Lúc ta tung hoành ngang dọc Tây Hoang, ngươi còn chưa sinh ra. Chưa có kẻ nào nghe đến tên ta mà không khiếp sợ.
Nhất Thanh cười lạnh mỉa mai nói:
- Vậy sao? Ta thì chưa bao giờ nghe đến tên ngươi. Mà ngươi tự hào cái quái gì? Tu luyện lâu như vậy mà cũng chỉ đạt đến cấp bậc Pháp Sư thấp kém như vậy. Lộ mặt thì bị người ta đuổi đánh như một con chó, mấy trăm năm trốn chui trốn lủi không dám lộ mặt. Trông mắt ta loại người như ngươi không có gì đáng tự hòa. Mà còn rất đáng thương.
Nghe Nhất Thành nói thì Ma Da Chột Mắt nổi giận đùng đùng. Khuôn mặt đã xấu thì lúc này càng trở nên vặn vẹo, mấy cái sẹo trên mặt nổi lên giật giật nhìn cực ghê tởm. Mà không chỉ Ma Da Chột Mắt, mọi người nghe lời của Nhất Thành trong lòng cũng nhột nhột. Bọn họ cũng tu luyện mấy trăm năm mới có cảnh giới hôm nay, rất tự hào nhưng qua miệng của Nhất Thành thì chả có gì hào quang mà còn cảm thấy phế vật.
Nhất Thành cười lạnh nhìn hắn nói:
- Ngươi bị nhiều người như vậy vây lại ở đây mà không một chút sợ hãi. Ta đoán Dị Giáo người ở đây cũng không ít đi. Sao không gọi bọn chúng lộ mặt, trốn tránh trong bóng tối không thấy chán sao?
Lời Nhất Thành vừa nói xong thì bên ngoài trời tối bỗng trở nên đỏ rực. Một vòng ánh sáng màu huyết sắc bao bọc cả Nhân Phủ. Nhất Thành nhìn ra ngoài thì nhận ra đây là Ma Pháp Trận, không biết mà pháp trận gì nhưng nhìn qua thì khá mạnh mẽ.
Dưới ánh sáng đỏ rực của pháp trận, trên không bay đầy những đám khói đen kịt. Khói đen đáp xuống bên ngoài điện thì biến thành một đám người mặc đồ đen bao phủ toàn thân. Ít nhất cũng phải là năm mươi tên.
Bên trong điện mọi người biến sắc, con cháu Nhân Gia bắt đầu run rẩy sợ hãi. Những người có chút thực lực thì khuôn mặt trở nên ngưng trọng. Liếc qua đám người Dị Giáo bên ngoài, bọn họ cảnh giới không có kẻ nào thấp cả. Đều là Pháp Sư cấp S trở lên.
Ma Da Chột Mắt cười lạnh nhìn Nhất Thành nói:
- Hôm nay các ngươi một người đừng hòng rời khỏi đây?
Nhất Thành quay sang nhìn hắn như nhìn một tên ngu. Ma Da Chột Mắt nhíu mày:
- Ngươi nhìn vậy là có ý gì?
Nhất Thành lắc đầu nói:
- Ngươi quá ngu và ngươi nghĩ ai cũng ngu như ngươi sao? Dị Giáo các ngươi nhắm vào Nhân Phủ, chắc chắn không chỉ đơn giản muốn Nhân Phủ quy thuận các ngươi. Làm nhiều trò như vậy thì chắc chắn mục tiêu của các ngươi không phải Nhân Phủ mà muốn Nhân Phủ giao ra một cái gì đó? Ta đoán đó là bảo vật gì đi. Đúng không Lão Gia Gia?
Gia Gia Mập mạp nghe Nhất Thành nói thì hơi biến sắc nhưng qua một lúc thì thở dài. Lão đành nói:
- Đúng vậy! Đám Dị Giáo làm nhiều thủ đoạn như vậy cũng là vì vật kia của Nhân Gia ta đang nắm giữ. Ta đã nghĩ đến việc này từ trước, không nghĩ đến cũng vì vật kia mà Nhân Phủ mang họa.
Nhất Thành nhìn Ma Da Chột Mắt nói:
- Các ngươi dùng nhiều thủ đoạn chủ yếu là ép Nhân Phủ tự mình hai tay dâng lên vật kia đi. Từ đầu ta đã cảm thấy lạ vì sao các ngươi rảnh việc như vậy cứ tìm Nhân Phủ phiền phức.
Ma Da Chột Mắt nhíu chặt lông mày, trong lòng thầm mắng-Đcm, sao tên nhóc này cái gì cũng biết! Nó mới đến Nhân Phủ hôm qua.
Nhất Thành nhìn Gia Gia Mập Mạp nói:
- Không biết đó là thứ gì? Nhưng nó đã mang rắc rối đến cho Nhân Phủ. Lão gia gia người nên đưa nó ra đi. Ngài cũng nên biết, Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội! Thứ kia còn ở Nhân Phủ ngày nào thì Nhân Phủ sẽ không có ngày yên. Lão gia gia chắc chắn biết, không chỉ Dị Giáo hay Ma Đạo mà đám Chính Đạo tham lam cũng không tha cho Nhân Phủ.