Nhất Thành nhìn Mập Mạp nói tiếp:
- Chúng ta là huynh đệ, ta nói thật cho ngươi biết. Ta sẽ đi một con đường mà không có Pháp Sư nào trên thế giới này có thể tưởng tượng được. Mà con đường này cực kỳ nguy hiểm và đẫm máu, sẽ không có một ngày yên lành. Trên con đường này, ta có thể là sẽ cần người đồng hành cùng ta. Ngươi nếu muốn có thể cùng ta đi trên con đường này? Nếu không, ta sẽ giúp ngươi trở thành một người có quyền có thế ở Thư Viện thậm chí là Tây Hoang này. Nhưng ngươi nhớ, con đường thứ nhất sẽ có đi mà không có về, thậm chí ngươi sẽ khó gặp lại được người thân ở Nhân Phủ.
Mập Mạp trầm mặc trong lòng rối bời không thôi. Không nghĩ đến hôm nay Nhất Thành lại nói ra những lời này. Hắn lâm vào trầm mặc, suy nghĩ đến đến việc Nhất Thành vừa nói. Sau một lúc lâu, Mập Mạp thở ra một hơi nói:
- Ta có nhiều thứ ở Biên Băng Thành này mà không thể từ bỏ được.
Nhất Thành cười nói:
- Ta hiểu, người thân, người yêu, bạn bè, đã là con người làm sao vô tình bỏ đi nhưng điều này được. Ngươi quyết định như vậy ta lại càng thích.
Nhất Thành nói lời này là không phải giả, phải biết hắn cũng đang kiếm đường về nhà chứ không phải là muốn trở thành một kẻ mạnh mẽ. Hắn nói xong cũng không nói thêm gì nữa, coi như mọi chuyện chưa xảy ra, chuyển đề tài nói đến chuyện quái dị vừa rồi.
Mọi người ngồi đó hàng huyên một đêm cho đến sáng, nói là hàng huyên thật ra là cảnh giác tên Hắc Quái kia quay lại giết người vô tội, bọn họ đều là pháp sư nên có trách nhiệm bảo vệ người thường. Sau khi trời sáng, Mập Mạp vội vàng rời đi, hắn cần trở về xem người Nhân Phủ. Tống Thúc và Tống Tiểu Thư trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Nhất Thành và Tiểu Tiểu trở về phòng xem Đa Trác. Trên đường đi, Tiểu Tiểu hỏi:
- Nhất Thành, ngươi định chuyện Mập Mạp thế nào?
Nhất Thành cười nói:
- Mập Mạp đã quyết định như vậy thì chỉ có thể biến hắn trở thành một thiên tài. Ta sẽ bảo Nguyệt Nhị hay Nguyệt Tứ nhận hắn làm đệ tử để hắn có một thân phận cao trong Thư Viện. Đa Trác và thư viện sẽ là người bồi dưỡng hắn, giúp hắn lớn mạnh. Có điều nếu vậy thì hắn chỉ có thể ở lại Tây Đại Hoang làm vua một vùng mà thôi. Với tư chất của hắn sẽ không thể tiến xa hơn được.
Tiểu Tiểu gật đầu, đối với tiểu tiểu, những thứ đó hắn không có hứng thú nhưng đối với pháp sư bình thường sẽ là một cơ duyên không gì có thể tốt hơn.
Hai người đi đến trước cửa phòng gõ cửa, sau đó đi vào trong. Đa Trác đã tỉnh lại từ trong tu luyện, vội vàng đứng dậy thi lễ với Nhất Thành,
- Công Tử.
Nhất Thành khoát tay nói:
- Đa Thúc thấy thế nào rồi, vết thương hồi phục hoàn toàn chưa?
- Vết thương đã hồi phục hoàn toàn nhưng phép thuật cần một thời gian mới bổ sung đầy đủ.
Nhất Thanh gật đầu nói
- Không cần vội, chúng ta sẽ phải còn ở lại đây một thời gian, Đa Thúc cứ ở trong này hồi phục.
Nhất Thành không gắp rời khỏi Biên Băng Thành, hắn còn phải tránh mặt đám Di Giáo một lúc. Với lại người Nhân Phủ chưa chắc đã an toàn, và việc quái dị trong Biên Băng Thành cần người giải quyết.
Với lại hắn tin chắc Đa Thúc sẽ nhanh chóng hồi phục, hắn bị thương không giống Hồng Nhân lão. Hông Nhân bị hút từ máu, linh hồn và đến cả cảnh giới ma pháp. Đa Trác chỉ bị thương, năng lượng ma pháp thoát ra khỏi cơ thể, trận pháp tám ngôi sao trong thẻ Magic Plate của hắn vẫn còn.
- --------------------------------------------------
Một tháng qua đi,
Biên Băng Thành đang là buổi trưa nhưng trên đường lại không có một bóng người. Cả thành yên tỉnh một cách đáng sợ, tất cả những cửa hàng và nhà dân đều đóng cửa kín mít. Thậm chí tiếng nói chuyện hoặc tiếng động sinh hoạt cũng không nghe thấy.
Ở trong quán trọ, Nhất Thành đang ngồi ở đại sảnh cùng Tống Thúc, Tống Tiểu Thư và Tiểu Tiểu nói chuyện. Một tháng qua, bọn họ vẫn ở lại quán trọ này, cả đám chỉ chờ đêm đến, xem quái dị còn đến hay không. Kỳ quái là một tháng qua, kể từ ngày Mập mạp chiến đấu, quán trọ này không gặp quái dị gõ cửa nửa. Nhưng trong thành, số người thường bị quái dị giết càng lúc càng nhiều. Nhất Thành nhiều đêm rời đi quán trọ tiêu diệt quái dị, nhưng đam quái dị này rất xảo quyệt, lần đầu còn tóm được chúng nhưng mấy lần tiếp theo, đám quái dị liên tục thay đổi địa điểm gây án, số lượng quái dị mỗi đêm đều không giảm dù bọn họ có tiêu diệt bao nhiêu tên, thật sự phiền phức.
Nhất Thành cười nói:
- Mọi người thấy đám quái dị này thế nào?
Tiểu Tiểu trầm ngâm nói:
- Rất kỳ quái, mỗi đêm quái dị tấn công đều tăng lên.
Tống Tiểu Thư ở chung một tháng với đám Nhất Thành nên cũng quen thân, nói chuyện cũng nhiều hơn:
- Đám quái dị này rất thông minh, thấy chúng ta liền bỏ chạy. Mỗi đêm đều hoạt động ở một khu vực khác nhau. Biên Băng Thành quá rộng, chúng ta không thể bảo vệ tất cả mọi người.
Tống Thúc nói vào,
- Tình hình này không thể kéo dài, kéo càng dài số người chết sẽ càng nhiều. Số lượng quái dị sẽ tăng càng nhanh. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của đám quái dị, sau đó một lần diệt sạch chúng.
Tống Thúc rất mạnh nhưng đúng là lần này không đơn giản. Không phải đánh bại quái dị là xong mà phải đấu trí với bọn chúng. Mỗi lẫn lão ra tay đều có thể dễ dàng tiêu diệt quái dị nhưng lão không thể một lúc ở nhiều nơi. Thậm chỉ lão có thể một lần tiêu diệt hết đám quái dị nhưng lúc đó sẽ hủy luôn thành này nhưng như vậy thì người trong thành cũng phải đi theo đám quái dị.
Nhất Thành một tháng qua đã tìm ra nguyên nhân vì sao đám quái dị gõ cửa. Tất cả đều do vật mang hắc khí. Quái sẽ gõ cửa những nơi có vật mang hắc khí, nếu có người bị dính phải hắc khí từ các vật kia, lúc đó đám quái dị sẽ tấn công bọn họ.
Dù biết là như vậy nhưng Nhất Thành không hiểu trong thành vì sao có rất nhiều người có vật mang hắc khí trong nhà. Sau một thời gian tìm hiểu thì phát hiện vài tháng trước có người bày bán các đồ vật mang hắc khí, vật mang hắc khí đều là trang sức quý giá vì thế người thường đều mua về.
Nhất thành sau khi tìm hiểu kỹ thì cũng phán đoán được đây là thủ đoạn của Dị Giáo, có điều Dị Giáo tìm đâu ra nhiều quái dị như vậy? Hắn đã đoán được phần nào nhưng không tìm được nơi đó?