Nhất Thành gãi gãi đầu. Việc này đúng là hắn không rõ lắm, hắn nhìn về phía Linh Lung kêu gọi giúp đỡ. Linh Lung lườm hắn một cái, trong lòng còn oán khí lúc nảy nhưng cũng đi lên nói:
- Tiền bối hỏi sai người, tên này đến tên tiền bối cũng chưa nghe. Thậm chí Là Sát Tông cũng không biết là gì nữa là.
Mấy lão nhân lại nhìn Nhất Thành lần nữa. Trong lòng đều hiện lên một chữ: Quái! Hắn thật sự pháp sư sao? Một chút tin tức này lại không biết?
Hồng Nhân quay sang gật đầu với Linh Lung:
- Tiểu nữ oa nói đi.
Linh Lung sắp xếp suy nghĩ của mình thì bắt đầu kể lại chuyện nàng biết.
- Vạn năm trước, sau khi liên minh chính ma hai đạo đánh lùi quái dị xâm lấn thì chính đạo lại lợi dụng lúc Ma Đạo suy yếu ra tay với ma đạo. Không ngờ ma đạo có chuẩn bị trước, trận chiến kia lại khiến chính đạo tổn thất nặng nề. Cả hai bên kết thành thù hận vạn năm. Vạn năm qua chính ma như nước với lửa nhưng chưa có trận chiến nào lớn xảy ra như vạn năm trước.
Nhất Ma nổi giận đùng đùng mắng lớn:
- Lão Ma ta vạn năm trước liều mạng chiến đấu bảo vệ bọn chúng. Vậy mà lại trở nên thế này đây? Đây là cái chó má gì chính đạo. Chỉ biết nước đục thả câu.
Hồng Nhân định phản bác nhưng chả biết nói gì! Lợi dụng cơ hội lúc người ta suy yếu mà đánh lén còn là sau khi hợp tác nữa chứ. Du Dung cũng không để ý:
- Kể tiếp đi!
- Một vạn năm qua đi, chính đạo lại hình thành một liên minh chuyên chèn ép Ma đạo chúng ta. Nhưng vì nội bộ lục đục thành ra cũng không làm được gì nhiều. Các Thư viện cũng trong liên minh nhưng...
Linh Lung có gì đó khó nói nhìn Hồng Nhân và Du Dung một cái. Hồng Nhân như hiểu lời tiếp theo khó nghe nhưng cũng gật đầu để nàng nói tiếp.
- Ba thư viện bị các phái chèn ép hết mức. Đệ tử đến đâu cũng bị xa lánh. Ma Pháp và Nhật Nguyệt thư viện còn đỡ chứ Huyết Nguyệt thì tình trạng rất thảm. Một lần xảy ra biến cố lớn, Huyết Nguyệt thư viện tổn thất thảm trọng, các thế lực chính đạo lợi dụng cơ hội chèn ép, ma đạo nhúng tay, Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện suýt bị diệt. Lúc đó hai vị đang là viện trưởng và phó viện trưởng hiện tại đứng ra. Điên cuồng đồ sát một trận người của chính ma hai đạo, máu chảy thành sông. Trận chiến đó làm nên danh tiếng của bọn họ cũng để lại bóng ma trong lòng người các phái lớn, từ đó không ai dám đương đầu ngoài sáng với Huyết Nguyệt thư viện nhưng bên trong ám nguội thủ đoạn lại rất nhiều. Thư viện thiên tài càng lúc càng thưa thớt, hai người không thể gánh nổi hết được. Các quốc gia dưới sự quản lý của thư viện thì từ từ ngả về các phái khác.
Linh Lung nhìn Hỏa Dục tiền bối thì nói:
- Ngũ Hành Tông thì khá tốt, nhân tài xuất hiện lớp lớp, phát triển khá mạnh mẽ trong một vạn năm qua.
Hồng Nhân và Du Dung lâm vào trầm mặt, hai người trở nên lạnh lùng. Hoả Dục lại tỏ vẻ vui sướng khi nghe môn phái mình phát triển tốt. Còn Là Sát cười tủm tỉm khi thấy người gặp hoạ.
Hồng Nhân nhìn Nhất Thành hỏi:
- Nữ oa kia nói có thật không?
Nhất Thành lắc đầu nói:
- Ta không biết lời nàng nói là thật hay không, nhưng đúng là thư viện bây giờ tình hình không được tốt lắm. Danh tiếng vẫn còn nhưng lại không có được sự tôn trọng của các thể lực khác.
Hoả Dục bỗng nhiên xen vào hỏi:
- Vì sao các ngươi ở đây? Làm cách nào mà tiến vào được thế giới quái dị. Đừng nói với ta quái dị lại tấn công Tây Đại Hoang?
Linh Lung lắc đâu:
- Tiểu bối không rõ, chỉ biết có người báo cho La sát Tông là có Giọt Máu Quái Dị phẩm chất cao xuất hiện ở Thiên Long Thành. Sau đó thì lại xuất hiện không gian trùng lặp. Cuối cùng là tất cả mọi người bị nhốt trong không gian trùng lặp này.
Nhất Thành nghe vậy thì hiểu ra vì sao lại có nhiều thế lực xuất hiện ở đây như vậy. Hắn chèn vào nói:
- Thật ra việc này tiểu bối biết một chút. Kể hết thì rất dài dòng, nói ngắn gọn một chút là: Thiên Long Thành dưới quản lý của Huyết Nguyệt thư viện. Tiểu bối làm nhiệm vụ cuối năm của Giáp Một đệ tử nên đến đây. Lúc đến thì Phát Hiện người Pháp Tông, xảy ra xung đột với bọn họ. Sau đó cả thành đều loạn, người thường biến thành Thi quái khắp nơi. Lúc sắp chạy ra khỏi thành thì xảy ra xung đột với người Pháp Tông lần nữa. Bọn họ ngăn cản không cho người trong Thiên Long Thành rời đi. Thế là tiểu bối lại bị nhốt trong thành không thoát đi được. Không ngờ lúc đó lại có người đồ thành Thiên Long, dùng máu mấy chục vạn người triệu hồi không gian trùng lặp này. Tiểu bối đang đi tìm phó viện trưởng thì gặp Linh Lung. Nghe có mấy vị tiền bối mắc kẹt ở đây nên theo nàng đến đây.
Nghe vậy mọi người đều hiểu chuyện gì xảy ra mà nghe đến hai chữ Pháp Tông thì càng thêm giận giữ. Nếu ai biết trong lòng Nhất Thành đang nghĩ gì đều mắng hắn âm hiểm. Vừa rồi, hắn nhắc đến Pháp Tông hai lần, chủ yếu là đổ lỗi cho Pháp Tông về việc thành Thiên Long bị diệt và tấn công hắn. Với lại hắn lại nghĩ đến việc lão bất tử của pháp tông kia thoát khốn một mình chắc chắn sẽ không để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng bốn vị tiền bối này.
- Lại Là Pháp Tông.
Đúng như Nhất Thành dự đoán, bốn lão này giận giữ khi nghe đến hai chữ Pháp Tông. Có thể thấy được ấn tượng của mấy lão đối với người Pháp Tông không hay ho gì!
Nhất Thành thấy nãy giờ cứ nói vẩn vơ, không đi vào vấn đề chính bọn hắn đến đây thì liền đổi chủ đề hỏi:
- Mục tiêu của tiểu bối và Linh Lung tới đây là để giải thoát cho các vị tiền bối. Không biết có cách nào không?
Bốn lão nhân thở dài, Hồng Nhân lắc đầu nói:
- Thật sự chúng ta không có cách, thứ này đã cắm sâu vào xưởng tủy của chúng ta. Trừ khi cái cây kia tự động rút lui nếu không thì vô pháp khả thi.
Nhất Thành khó hiểu, lão già Pháp Tông thoát được:
- Vậy sao lão già pháp tông kia lại thoát được?
Hồng Nhân lại nói:
- Bọn họ không biết kiếm ra đâu rất nhiều máu trinh nữ cùng với linh hồn của một vị cường giả. Sử dụng một loại cấm thuật thay đổi vị trí cho lão kia. Lúc đó lão mới thoát được. Nhưng vừa thoát đi thì suýt hại chết bọn ta. May sao cái cây này nổi giận, dọa cả đám người Pháp Tông bỏ chạy.