Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 203: Chương 203: Nữ Quái mắt đỏ




Tống Tiểu Thư vẫn che mặt không ai thấy biểu hiện biến sắc của nàng nhưng thân hình mềm mại lại run lên nhè nhẹ, ánh mắt nhìn Nhất Thành chằm chằm mà trong lòng thầm nhủ:

- Tiền đồ vô lượng sao? Hay là một kẻ khiến người người khiếp sợ đây?

Nhất Thành đến trong đám người thì Tiểu Tiểu liền lấy trong người ra một viên đan dược hình tròn màu xanh đưa qua:

- Ăn cái này đi, hồi phục sẽ nhanh hơn.

Nhất Thành lắc đầu cười nói:

- Không cần thiết, ta không tổn hao chút năng lượng ma pháp nào. Cơ thể không bị thương gì chỉ tốn sức một chút mà thôi. Đan dược này không cần thiết. Tên quái dị kia đúng là con rùa đen, mai rất cứng, sức mạnh thân thể cũng không tệ, có điều vẫn còn kém ta một chút. Chỉ cần ta không đánh vào mai rùa của hắn thì hắn không phải đối thủ.

Mọi người nghe Nhất Thành nói thì đôi mắt hiện lên sự quái lạ.

- Gào

Đúng lúc này một tiếng gào lớn xuất hiện truyền đến tai mọi người. Tiếng gào này cực kỳ hùng hậu, trong không khí truyền đến hắc khí đậm đặc. Mọi người vội vàng dùng pháp lực bảo vệ mình. Tất cả đều hướng mắt về bên trái, nơi đó có một đường đi dẫn sâu vào bên trong hang động. Tiếng gào vừa rồi là từ trong đó phát ra, có thể thấy, bên trong là một tên quái dị cực kỳ đáng sợ.

Kiếm Thủ nhíu chặt lông mày nói:

- Có vẻ như chúng ta gặp rắc rối lớn rồi. 18 quái dị bên trong quan tài kia đã hợp thành một và đã xuất quan. Tiếng gào kia chứng minh điều đó, hắc khí truyền ra từ bên trong này là rất nặng. Sợ rằng cấp bật của nó thấp nhất cũng là Tử Quái đỉnh cấp hoặc là Phi Quái sơ cấp.

Nhất Thành hắn chưa gặp Tử Quái đỉnh cấp và Phi Quái bao giờ nên quay sang hỏi Tiểu Tiểu:

- Tử Quái đỉnh cấp so với Tử Quái sơ cấp thì như thế nào và so với Phi Quái sơ cấp sẽ yếu hơn bao nhiêu.

Tiểu Tiểu lắc đầu nói:

- Nếu nói đến quái dị từ Tử Quái trở lên sẽ rất khó đoán sức mạnh của chúng. Sức chiến đấu và nguy hiểm của chúng sẽ phụ thuộc sự vào sự hình thành của chúng và môi trường xung quanh. Chúng ta phân cấp quái dị chỉ muốn để dễ phân biệt cách biệt giữa quái dị mà thôi. Ví dụ, Tử quái tướng quân vừa bị đánh chết kia nhiều lắm là trung cấp thôi. Nhưng vì bộ giáp, vì cơ thể mạnh mẽ mà đến cả Kiếm Thủ và Nhất Lão cũng khó làm gì được nó. Nhưng cũng có mấy con Tử quái cùng cấp với nó thì lại không chịu nổi một kiếm của Kiếm Thủ. Có một số Tử Quái chuyên công kích tầm xa thì phòng thủ rất yếu, trúng một kiếm sắc bén của Kiếm Thủ tất sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Nhất Thành nhíu mày nhớ lại tin tức trong Ma Pháp Các, đúng là trong sách có nói vậy nhưng có vẻ thì phức tạp hơn nhiều. Giống như Tiểu Tiểu nói thì dễ hiểu hơn một chút, tùy theo môi trường hình thành của quái dị mà phán đoán sức mạnh của chúng.

- Thình....thịch, thình...thịch...

Ngay đúng lúc Nhất Thành còn suy nghĩ vẩn vơ thì trong đường hầm truyền đến tiếng tim đập thình thịch. Nhịp tim này lúc dài lúc ngắn khiến mọi người cảm thấy cực kỳ hồi hộp và bất an, trên trán một số người đã toát ra mồ hôi nhỏ giọt.

Nhất Thành nhíu chặt lông mày, trông đường hầm đang truyền ra một áp lực cực kỳ kinh khủng. Hắc khí trong thiên địa bỗng nhiên quy tụ với tốc độ cực nhanh, bị hút vào trong đường hầm.

Trên người bọn họ tỏa ra pháp lực bảo vệ nhưng cũng khó lấn áp áp lực và hắc khí bạo loạn đang bị hút đi kia. Sau một lúc thì áp lực đè lên bọn họ biến mất, hắc khí cũng không còn bị hút về hướng động kia nữa. Tiếng tim đập thình thịch kia cũng biến mất.

Thay vào tiếng tim đập là tiếng bước chân truyền ra từ bên trong động, dù tiếng bước chân khá nhỏ nhẹ nhưng ở nơi âm u và yên tĩnh thật làm người ta rợn người.

Chỉ sau một lúc thì xuất hiện trước mặt mọi người là một thiếu nữ mặc một cái áo trắng nhẹ nhàng từ trong đường hầm kia hướng đám người Nhất Thành dạo bước mà tới.

Đôi mắt của nàng lại đỏ rực như máu, khuôn mặt lạnh lùng, nàng cứ nhìn chằm chằm về phía Nhất Thành..

Nhất Thành làn da nháy mắt liền nổi lên một lớp da gà. Trong lòng mắng thầm - Biến dị quái dị, còn là nữ, m..nó, sao nó cứ nhìn chằm chằm mình vậy?

Thiếu nữ bạch váy theo gió giương nhẹ mà bay, cả người uyển chuyển theo từng bước nhỏ của nàng mà đến, nàng giống như một tiểu thư của nhà nào đó đi lạc, nếu không phải khuôn mặt nàng lạnh như băng và đôi cặp mắt đỏ tươi như máu kia thì sẽ là một mỹ nhân chứ khó mà nhận biết nàng là biến dị quái dị.

Nhất Thành thu tay lại sau lưng vì trên tay không hiểu sao lại toát ra mồ hôi lạnh nhưng đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn chăm chú nữ mắt đỏ Tử Quái phía trước.

Nhất Thành ánh mắt có chút ngưng động lại, nữ mắt đỏ Tử Quái này lại rất giống người bình thường, bước đi, động tác đánh cánh tay, lắc hông đều giống người như đúc.

Nữ mắt đỏ Tử Quái dừng lại cách bọn hắn không xa, đôi mắt đỏ kia vẫn nhìn chằm chằm Nhất Thành, trong mắt vẫn hiện lên vẻ lạnh lùng và đầy sát ý đối với hắn.

Mọi người ở đây thấy nữ quái dị kia thì đều rùng mình, trong lòng đầy cảnh giác. Chỉ có Đa Tác và Tống Thúc vẫn tỏ ra bình thường và đang híp mắt quan sát nữ quái dị trước mặt.

Nhất Thành ổn định lại tâm tình, sau đó quay sang hỏi Tiểu Tiểu bên cạnh:

- Tiểu Tiểu, quái dị biết yêu không?

Tiểu Tiểu trợn mắt nhìn hắn. Nhất Thành như hiểu ý cười nói:

- Ngươi nhìn nữ mắt đỏ Tử Quái phía trước đi, cứ nhìn ta chằm chằm kìa, làm ta ngại muốn chết. Ta biết ta rất đẹp trai, tuấn tú, phong độ ngời ngời nhưng đến cả quái dị cũng xiêu lòng thì đúng là không còn gì để nói. Lần sau ra đường chắc ta phải mang theo một cái mặt nạ, nếu không lại có thêm phiên phức. Haiz… Đẹp trai đúng là khổ?

Mọi người trợn trừng mắt nhìn hắn, miệng thì méo mó không biết nên cười hay không. Đến Tống Tiểu Thư bên kia cũng nguýt dài hắn một cái. Trong lòng mọi người mắng thầm, -M...thằng điên, giờ này mà còn tự kỷ. Tên quái dị mặt đầy sát khí nhìn ngươi, không lo mà chạy thì tí nữa đừng khóc.

Bỗng nhiên Đa Tác và Tống Thúc nghiêm mặt, Nhất Thành cũng mặt mày ngưng trọng, lạnh lùng nhìn về phía hướng hang động kia. Nhất Thành bỗng quay lại nói với Đa Tác và Tống Thúc:

- Đa Thúc, tý nữa người xuất thủ cản tên dị giáo Đại Pháp Sư kia. Không cần liều mạng, giữ chân hắn là được. Tống Thúc, ngài không cần xuất thủ, cứ lượt trận cho cả nhóm là được. Tống Tiểu Thư, không biết ta có thể mời nàng xuất thủ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.