Đám người Hướng Thiên được dẫn vào một phòng ăn lớn, với những bàn dài đang ngồi đầy học viên.
Các món ăn hết sức đa dạng, đã sẵn sàng trên bàn nhưng không một ai động đến. Có vẻ như đang chờ đợi học viên mới đến đông đủ.
Hướng Thiên được mang đến đứng ở một góc phòng. Nơi này đã có mười mấy người học viên mới cũng đang chờ đợi.
Liếc mắt nhìn khắp một lượt, hắn bỗng nhiên cảm thấy phòng ăn này có thiết kế khá là quen thuộc.
- Hogwarts?
Đúng vậy, từ lúc bước vào, hắn đã cảm thấy mọi thứ khá là quen. Không nghĩ đến lại là từ một cuốn sách kiếp trước hắn từng xem. Bốn bàn dài, thức ăn đầy đủ, trên trần là những ngọn đèn treo lơ lửng, nóc nhà thì như bầu trời đêm với những ánh sao lấp lánh.
Trong lòng hắn hiện lên nghi ngờ, đây là trùng hợp hay là người sáng lập học viện là kẻ đam mê truyện Harry Potter? Cũng có thể lắm chứ, dù sao đây cũng từng là Trái Đất.
Nữa giờ qua đi, lúc này, học viên mới đến đông đủ. Có điều, mỗi tên như một đám ăn mày, thân thể nhớp nháp mồ hôi, áo quần khá dơ bẩn.
- Mọi người đã đến đông đi. Chúng ta bắt đầu bằng việc phân lớp.
Người lên tiếng là một lão giả khá già. Khuôn mặt hiện rõ nếp nhăn rõ rệt, tuổi khoảng như gia gia hắn, lão mặt bộ đồ trắng, thêm một chiếc mũ phù thủy trắng. Nhìn lão rất hiền lành và gần gũi. Người này là hiệu trưởng của học viện, Phù Thủy Trắng, Nguyệt Lão.
Hướng Thiên nhướng mày, trong lòng hắn chờ đợi xem phân lớp kiểu gì, đừng nói là bằng một cái mũ cũ kỹ phép thuật chứ? Trong lòng hắn hồi hộp chờ đợi, những câu tiếp theo lão khiến hắn ngã ngửa.
- Các ngươi sẽ được nhân lớp ngẫu nhiên.
Hướng Thiên suýt ngã ngửa. Đùa nhau ah, chỉ thế là phân lớp, vậy đứng chờ nãy giờ làm gì, đi bộ từ dưới chân núi lên làm gì? Tất cả chỉ để giải trí!
- Cảm thấy kỳ quái sao? Thật ra từ năm thứ nhất đến năm thứ ba, các môn học đều là cơ bản, đều là bắt buộc. Bất cứ ai cũng đều phải học, sau năm thứ ba, các trò sẽ tự mình lựa chọn môn học mình thích. Con đường các trò đi thì chính là do các trò chọn. Các lão sư ở đây sẽ trợ giúp các trò trên con đường trở thành phù thủy vĩ đại chứ không phải là người sẽ nắm tay đưa các trò đến đích.
- Con đường từ dưới núi lên chính là một ví dụ. Các lão sư sẽ chỉ cho các trò đích đến, còn đi như thế nào, làm cách nào, chính là các trò quyết định. Nhưng hãy nhớ, các trò sẽ phải cố gắng, phải đổ rất nhiều mồ hôi, nước mắt, thậm chí cả máu để có thể tự mình đi trên con đường mình chọn.
- Được rồi! Bắt đầu ngẫu nhiên chọn lớp. Chúng là có bốn lớp chính: Ám, Ma, Hắc, Dạ. Học viên mới có 80 người, mỗi lớp sẽ có 20 người.
Việc chọn lớp bắt đầu, đơn giản là muốn vào lớp nào thì đứng vào dãy bàn đó. Nếu lớp nào được chọn bởi quá đông người thì chỉ có cách để lão sư chỉ định.
Bốn người Hướng Thiên chọn lớp Dạ. Vì sao, đơn giản Hướng Thiên thấy lớp lớn này có nhiều cường giả. Mấy vị tỷ tỷ cũng lại rất xinh đẹp, tất nhiên là chọn lớp này.
Có điều, lớp Dạ này lại không có nhiều học viên mới chọn cho lắm. Hắn cũng không hiểu tại sao! Số lượng học viên trên bàn lớn Dạ cũng ít hơn các lớp khác.
Sau một lúc, dưới sự thúc ép của các lão sư. Lớp ngẫu nhiên cũng được chia xong. Có người vui có người buồn, có người cảm thấy khổ sở.
- Dùng bữa.
Nguyệt Lão lên tiếng. Bữa ăn tối mới bắt đầu, các học viên mới trước khi ăn bắt buộc uống một cốc nước thuốc. Nước thuốc vừa vào phụng, thể lực của các học viên mới nhanh chóng hồi phục, tinh thần cũng dồi dào.
- Mập Địch, hỏi xem người bên cạnh? Tại sao hắn lại chán nản khi vào lớp Dạ.
Thấy Người kêu mình Mập Địch, Mập mạp hùng hổ định bật lại nhưng… khi thấy Hướng Thiên thì hắn liền xìu xuống. Quay sang người ngồi bên cạnh, hỏi chuyện.
Nghe lỏm hai người nói chuyện, Hướng Thiên nhận ra lớp Dạ này không đơn giản. Thì ra là do tỷ lệ thương vong của lớp Dạ cao.
Sau năm ba, học viên sẽ phải thực hiện nhiệm vụ. Phần lớn, lão sư đi theo, hoặc là có cường giả đi cùng. Chủ yếu là đi lấy thêm kinh nghiệm. Nhưng lớp Dạ học viên mỗi lần tham gia nhiệm vụ, nhiệm vụ hầu hết có phát sinh biến hoá khó lường, dẫn đến thương vong thảm trọng. Có người nói lớp Dạ bị nguyền rủa, có người nói nhiệm vụ bọn họ nhận có tỷ lệ phát sinh ngoài ý muốn cao. Đủ loại đoán già đoán non…
Còn vì sao học viện lại lấy tên lớp là Ám, Ma, Hắc Dạ thì phải nói đến lúc trường mới thành lập. Lúc đó kẻ thù lớn nhất của học viện gọi là Ám Ma, một tên chuyên tu luyện bóng tối, phép thuật đặc biệt của hắn gọi là Hắc Dạ. Học viện vì để đánh bại người này đã hy sinh rất nhiều học viên và lão sư, để kỷ niệm chiến thắng lịch sử đó, bọn họ quyết định lấy tên của kẻ địch để đặt tên cho từng lớp. Mục đích nhằm nhắc nhở học viên sau này phải cố gắng hơn.
Ngư Thần và Hướng Thiên đều không quá để tâm đến việc này. Ba năm sau, không biết lúc đó nhiệm vụ nào sẽ có thể gây nguy hiểm đến bọn hắn.
Bữa tối vừa xong, lão sư Cuồng Sinh đã đứng lên lớn giọng nói.
- Sau bữa tối, chúng ta sẽ có tiếc mục đặc biệt đó là chọn phòng. Có hai loại phòng cho học sinh mới. Mỗi lớp sẽ có 2 phòng đơn, một phòng cấp Cao và một phòng bình dân, còn lại là phòng tập thể. Để được ở phòng đơn thì phải thi đấu. Đánh bại người ở phóng đó, mỗi tháng người ở phòng đơn sẽ nhận khiêu chiến một lần. Rõ quy định chưa?
- Rõ.
- Năm nay có chút thay đổi, các lão sư muốn xem thiên phú của học viên mới, vì thế cuộc chiến chọn phòng sẽ được diễn ra tại phòng ăn này.
Lão vừa dứt lời thì các bàn ăn bỗng có rút lại, sau đó lặn xuống đất, khiên cho đám học sinh mới đang dựa người vào bàn ăn ngả chổng vó trên đất.
Hướng Thiên nhìn tình hình này thì lắc đầu. Phép thuật ở thế giới này thật sự là dùng bừa bãi. Cảm thấy học phép thuật nhiều lúc chỉ là để phục vụ cho việc lặc vặc hằng ngày.