Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 81: Chương 81: Sư huynh của linh lung




Linh Lung lấy lại bình tĩnh nói:

- Phía ngoài những cây lớn kia gọi là Hắc Thụ Thế giới Cây. Mỗi bống râm cây tạo ra chính là một động thiên hay không gian tùy theo cách gọi của mỗi người. Hắc Thụ Thế Giới Cây càng to lớn, bóng râm phủ càng rộng, nghĩa là động thiên chúng tạo ra càng rộng lớn. Còn thế giới bị triệu hồi đến thì có người gọi nó là địa ngục thế giới, có người thì gọi nó là quái dị thế giới, hắc ám thế giới, etc. Nói chung những tên gọi này đều liên quan với quái dị là vì thế giới này chỉ dành cho quái dị. Ở trên Đại Hoang có một vài cánh cổng không gian thông với thế giới này. Nhưng không ai dám đi qua vì không biết phía bên kia dẫn đến đâu. Nếu vô ý tiến vào động thiên có quái dị mạnh mẽ thì hậu quả sẽ không tốt. Nói thật thì ta cũng không biết những cây cổ thụ này khác nhau ở chỗ nào, bọn chúng nhìn rất giống nhau nhưng hình như công năng lại khác nhau.

Nàng dừng lại một lúc rồi nói tiếp:

- Trận chiến vạn năm trước, ta nghe nói nguyên nhân xảy ra chính là một động thiên hắc thụ cực lớn không biết cách nào trùng lặp đến thế giới chúng ta. Hắc thụ Thế GIới kia rộng đến mức bao phủ cả một quốc gia. Không biết bọn chúng đã dùng cánh nào mà thông qua vách ngăn thế giới. Trong động thiên đó nhanh chóng lao ra rất nhiều quái dị mạnh mẽ, đến chính ma hai đạo cũng phải run rẩy, hợp tác với nhau mới ngăn chặn được bước tiến của chúng.

- Trận chiến kia cực kỳ thảm khốc, rất nhiều tiền bối liều mạng mới đánh lui đám quái dị. Trong khi bọn chúng rút lui, không gian trùng lặp cũng biến mất theo nhưng chuyện chưa kết thúc ở đó. Lần đó ma đạo tổn thất thảm liệt hơn chính đạo, không ngờ trong lúc này, chính đạo lại giở trò, đột kích ma đạo. Càng không ngờ tới ma đạo đã có chuẩn bị từ trước, chính đạo phải chịu tổn thất rất lớn. Lúc đó thế cuộc chính đạo và ma đạo trở nên cân bằng mới đình chiến nhưng cũng vì thế mà mối thù càng thêm lớn. Gặp nhau là chém giết không kể đúng sai.

- Oh

Nhất Thành đã từng nghe qua về trận chiến kia, mà không bao giờ nghĩ lại có liên quan đến thế giới trùng lặp này. Thú vị, thế giới này càng lúc càng thú vị. Hắn nhìn Linh Lung nói:

- Ta hiểu rồi. Có vẻ như vẫn còn có rất nhiều bí ẩn liên quan đến thế giới này mà chúng ta không biết. Thế chúng ta vẫn đi tiếp chứ? Bức tường kia ta không biết là gì nhưng ở đây cũng không giải quyết được gì.

- Đi thôi, vào trong xem sao. Hy vọng không có nguy hiểm gì.

Hai người gật đầu dẫn nhau bước lại gần. Vừa đến gần, một cánh cửa không gian xuất hiện trên bức tường đen. Hai người liếc mắt nhìn nhau gật đầu như hiểu ý, không chút do dự, song song bước lại gần. Cánh cửa phát ra một lực hút mãnh liệt, kéo hai người vào trong. Nhất Thành và Linh Lung vừa tiến vào trong thì cánh cửa không gian bên ngoài cũng biến mất. Chỉ còn lại một bức tường màu đen không chút dấu vết.

- Oh, hình như chúng ta lại đi vào một tiểu thiên địa. Không khí nơi đây không mang nhiều hắc khí như bên ngoài. Ánh sáng không còn màu đỏ mà là những viên thạch phát Quang màu xanh kia.

Nhất thành quan sát xung quanh thì nhận ra hắn như vừa tiến vào một đường hầm dưới lòng đất rộng lớn. Hai bên trước sau đều là tường làm bằng đất! Chỉ có một lối đi thẳng thông về phía trước. Không khí trong này khá trong lành, có điều ánh sáng màu xanh từ những viên thạch phát ra mờ nhạt lại làm cho nơi đây trở nên quỷ dị.

- Nơi đây không giống những gì ta thấy lúc trước. Chúng ta đi tiếp chứ?

- Đi chứ! Giờ muốn lùi cũng không được. Phía sau đã không còn đường.

Nhất Thành không cần suy nghĩ trả lời. Đến đây rồi chỉ có thể tiến lên phía trước chứ đã không thể lùi bước được nữa.

Đường hầm khá rộng lớn để cho hai người song song tiếng bước. Mỗi bước đi, cả hai đều rất cẩn thận, sợ gặp bẩy rập gì đó thì không tốt. Đi được một lúc thì cả hai đều dừng lại bởi vì phía trước xuất hiện một cái xác. Nó bị cắt chém thành ba bốn mảnh. Máu bắn tung tóe khắp nơi. Khuôn mặt người này bị dập nát, đã không thể nhìn thấy rõ là người nào nữa.

Linh Lung bên cạnh mặt mày tái nhợt. Nhất Thành không hiểu có chuyện gì vội vàng hỏi:

- Nàng sao thế? Có chuyện gì hả?

Linh Lung lắp bắp nói:

- Đây.. là.. sư huynh của ta! Hắn.. hắn lúc trước tách khỏi đoàn khi bị người Pháp Tông đánh lén. Hắn là người thoát khỏi vòng vây trước nhất, cũng là người có cơ hội sống sót lớn nhất. Áo quần và vết thương trên tay, ta có thể nhận ra. Không ngờ huynh ấy.. lại chết ở nơi đây.

Nhất Thành quan sát vết thương tên này thì khó hiểu! Đây là không phải quái dị tấn công. Vết cắt rất ngọt. Nhìn sơ qua là biết hắn ta bị một lại vũ khí cực kỳ sắc bén cắt qua người.

- Ở thế giới quái dị này nơi nơi đều tồn tại nguy hiểm. Không chỉ quái dị mà còn có con người. Dù người mạnh đến đâu cũng không chắc chắn mình sẽ sống sót! Nàng đừng quá thương tâm! Người mất rồi thì an nghĩ, người còn sống phải tiếp tục.

Linh Lung hai mắt đã chảy ra hai dòng lệ dài, có vẻ như nàng với nam tử dưới đất có quan hệ rất tốt. Nghe Nhất Thành nói xong thì cố gắng lấy lại bình tĩnh, lâu đi hai hàng nước mắt. Tay nàng đánh ra một đoàn hỏa Diễm màu vàng, đốt cháy thi thể đang ở trên đất. Nàng vẫn đứng đó, nhìn ngọn lửa đang thiêu rụi cái xác sư huynh của nàng.

Nhất Thành cũng không nói gì! Hắn biết tâm trạng linh Lung không tốt nên cũng giữ một không gian yên tĩnh cho nàng. Ngọn lửa thiêu đốt một lúc lâu thì chỉ còn lại tro tàn.

Linh Lung lấy trong người ra một cái bình nhỏ, đổ ra vài viên nhỏ nhỏ tròn tròn đưa cho Nhất Thành. Nhất Thành không hiểu chuyện gì nhưng cũng nhận lấy mấy viên kia từ tay nàng. Nàng ngồi xuống đất thi triển một luồng năng lượng phép thuật lên bình nhỏ. Một lực hút nhỏ xuất hiện ở miệng bình, nhanh chóng hút một phần tro tàn ở dưới đất vào trong. Sau đó nàng đứng dậy quay lại nhìn Nhất Thành nói:

- Tiếp tục đi thôi!

Nhất Thành gật đầu cùng nàng đi về phía trước. Cả hai không nói chuyện hay quay đầu nhìn lại mà cứ cấm đầu đi tới! Có thể vì tâm trạng Linh Lung không tốt mà không khí giữa hai người cũng trầm hắn đi! Sau một lúc lâu, linh Lung mở miệng:

- Ngươi không muốn biết quan hệ của ta với hắn sao?

- Nếu nàng muốn nói thì sẽ nói! Còn nếu không muốn nói ta hỏi cũng như không.

Nhất Thành nhếch miệng cười nhẹ trả lời. Thật ra hắn cũng chả quan tâm quan hệ của hai người này lắm. Có điều, hắn không hỏi nhưng Linh Lung cũng bắt đầu kể hắn nghe chuyện của nàng:

- Ta lúc còn nhỏ đã gia nhập La Sát tông. Vị sư huynh kia gia nhập La Sát trước một năm. Chúng ta cũng chỉ làm tạp dịch ở La Sát tông để kiếm sống. Chờ đợi đến tuổi, kiểm tra thiên Phú mới trở thành La Sát tông đệ tử. Ta lúc còn nhỏ rất yếu ớt, chính vị sư huynh này lại nhiều lần phải giúp ta hoàn thành công việc! Nhiều lần bị đói, cũng là người sư huynh này chia cho ta một nửa! Sau này lúc kiểm tra trở thành đệ tử, thiên Phú của ta mạnh hơn huynh ấy một chút. Chúng ta chính thức trở thành đệ tử thiên tài được nhiều quan tâm và bồi dưỡng của Là Sát Tông. Hai mươi mấy năm qua ta chưa bao giờ giúp huynh ấy gì cả!? Chỉ có huynh ấy bao che bảo vệ ta mỗi lần ra gặp rắc rối! Thế mà bây giờ lại...

Nhất Thành thở dài, hắn có thể hiểu phần nào cảm giác của nàng! Đối với nàng vị sư huynh này là người thân duy nhất trên đời. Giờ đây đã âm dương cách biệt. Xa cách người thân, cảm giác này không dễ chịu chút nào.

- Ta biết nàng rất buồn, huynh ấy là người thân duy nhất của nàng trên đời này nhưng huynh ấy chắc chắn sẽ muốn nàng sống thật tốt và hạnh phúc. Vì thế, nàng đừng buông xuôi tất cả! Mà phải sống thật tốt vào, thay cả phần của huynh ấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.