Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 260: Chương 260: Tứ hùng tranh châu




Bên kia Mưu Lạc mày nhíu chặt, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ. Pháp Tông nhắm vào Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư Viện đã mấy trăm năm. Ngay khi sắp thành công thì Hoàng Lão thoát khốn khiến Pháp Tông khó khăn khi muốn chiếm đoạt thư viện, bây giờ thì xuất hiện thêm hai người Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ. Bây giờ đã không dễ dàng đánh chủ ý vào thư viện.

- Ha..ha..ha hai lão già này cũng không tệ. Sau khi hồi phục lại bá khí như vậy! Không biết chiến lực của bọn họ thế nào?

Bên kia, Nhất Thiên lười nhác nằm trên ghế quan sát cười nói.

- Nhất Thiên, ngươi không giúp Nhất Thành sao?

Lão trưởng thôn bên cạnh như khó hiểu hỏi.

- Không cần thiết. Chắc chắn bọn hắn sẽ không đánh lên. Trong thành vẫn còn rất nhiều lão bất tử, họ không để cho hai bên này đánh lên. Nếu thật sự đánh lên, ha..ha..ha.. không chỉ thư viện cùng Pháp Tông mà Dị Giáo cũng thừa cơ mà vào. Đến lúc đó thì vui rồi. Chúng ta đừng đánh giá thấp Dị Giáo. Đám này dùng quái dị làm vũ khí, nếu thật sự đánh lên, sơ xuất, chính ma liên minh có thể gặp hủy diệt.

Nhất Thiên lười nhác cười nói. Hắn chắc chắn hai bên sẽ không đánh lên.

Trong thành bắt đầu bay ra hai nhóm người. Một nhóm trên người tỏa ra sát khí nhàn nhàn. Đám người này đã cố gắng thu liễm sát khí nhưng cũng không thể hoàn hảo thu liễm. Một nhóm khác chính là đám người chính đạo, trên người tỏa ra chính khí nhàn nhạt.

Hai nhóm người này đến cùng không biết vô sự hay cố ý mà chị ra hai hướng trái phải của thự viện và Pháp Tông mà đứng. Tạo thành thế tứ hùng tranh châu, trên thân thể hai người đứng đầu thế lực mới đến bắt đầu phát ra khí thế kinh khủng.

Một cảnh kinh dị xuất hiện, ở giữa bốn thế lực, không gian truyền đến tiếng gãy vỡ kinh khủng gấp trăm lần lúc nãy. Không gian ở giữa xuất hiện một vết nứt không gian màu đen. Tiếng nổ ầm ầm cùng tiếng gảy vở liên tục vang lên, vang vọng cả trời đất. Thanh thế này đè ép khiên thiên biến sắc mà người thường trong thành hay trong thôn đều có một cổ lo lắng đè nén trong lòng.Bên trong chính là không gian loạn lưa hiện ra trong mắt mọi người.

- Định thể hiện thực lực sao?

Nhất Thiên nhìn mấy tên điên đang khỏe mẻ thực lực thì lắc đầu. Nhưng như vậy cũng tốt, như thế thì Pháp Tông sẽ không dám xuất thủ với Thư Viện nữa.

- Các ngươi dừng tay được rồi. Định hủy diệt nơi này hả? Tất cả nhanh chóng vào thành gặp mặt.

Đúng lúc này bên trong thành truyền ra một giọng nói hùng hậu vang dội. Giọng nói mang mang theo uy áp cực lớn, kiểu như bề trên đang nhìn xuống bọn hắn.

- Hừ

Năm người đang phát ra khí thế tranh đấu kia liền cùng một lúc hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng thu lại khí thế của mình.

Nhất Thiên nằm ở đó thu mọi chuyện vào trong mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt. Giọng nói kia như phát ra mệnh lệnh, phải biết mệnh lệnh này không phải phát ra cho người thường mà là cho năm tên Khởi Nguyên Pháp Sư. Vậy người kia phải mạnh đến bao nhiêu mới có thể phát ra mệnh lệnh cho Khởi Nguyên Pháp Sư? Địa vị người kia phải cao đến mức nào?

Nhất Thiên hai mắt sáng lên, hiếu kỳ nhìn về phía Huyết Nguyệt Thành. Hắn muốn biết là người nào lại có khí thế bá đạo và địa vị cao đến thế? Nếu hắn phải đoán chắc chắn là minh chủ của chính đạo liên minh, nhưng nếu như vậy thì thật kỳ quái. Chỉ một vết nứt không gian nhỏ lại dẫn đến nhân vật như vậy xuất thế? Phải biết vết nứt kia chỉ dẫn đến Phi Quái đỉnh cao hoặc Cốt Quái sơ cấp như vậy không thể nào dẫn ra minh chủ, người mạnh nhất ở Tây Đại Lục được. Nếu vậy, chuyện lần này chắc chắn có điều gì đó mà hắn vẫn không biết.

Mưu Lạc phất tay áo hừ lạnh quay người rời đi. Lão biết từ hôm nay trở đi, muốn gây hấn với thư viện không dễ nữa rồi. Ba vị Khởi Nguyên pháp sư không phải là chuyện đùa, giờ đây Huyết nGuyệt thư viện đã vững mạnh, không thể dễ dàng khống chế.

Đám người cũng không nói nhiều mà nhanh chóng vào thành. Nhất Thành bên này nhìn về phía Nhất Thiên, ý hỏi hắn đi không? Nhất Thiên chỉ lắc đầu, hắn hiếu kỳ người nói vừa rồi nhưng cũng không tham gia vào vì không biết mấy lão bất tử có nhìn thấu hắn không. Nếu như phát hiện sơ xuất gì thì thật sự không tốt. Hắn bây giờ trong người chỉ còn hắc khí thuần túy nhất, nếu sơ xuất rất dễ bị phát hiện.



Trong Huyết Nguyệt Thành,

Nhất Thành cũng Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ đã đến trước một tiểu viện rộng lớn. Nhất Thành nhìn quanh thì phát hiện đây là tiểu viện mà tối hôm qua Nhất Thiên chém giết đám người Liên Minh.

Đi vào trong, bên trong tiểu viện đã biến thành một nơi hoang tàn. Cả tiểu viện đã bị đốt đến chỉ còn cột gỗ cháy đen. Ba người hít hít thì phát hiện mùi hôi của xác chết bị đốt cháy vẫn còn thoang thoảng trong không khí.

Nhất Thành trong lòng thầm nghĩ, “Thật sự đáng sợ, dù mình là hắn nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm điều đáng sợ như vậy!?”

Có điều Nhất Thành đâu có biết lúc Nhất Thiên nhân bản bản thân thì đã động tay động chân. Trí nhớ và mọi thứ nhìn như giống nhưng sự tàn ác và bá đạo đã bị Nhất Thiên giảm đi rất nhiều. Nếu không trên người Nhất Thành không tỏa ra chính khí lẫm nhiên như bây giờ.

Tiến lên vài bước, phía trước đang đứng một đám người. Chia làm hai phái, ở giữa là năm sáu cái xác bị cháy đen được xếp thẳng hàng. Ở cuối hàng người có một lão nhân gia tóc bạc trắng, khuôn mặt hiện rõ nếp nhăn. Có điều đôi mắt lão sáng rực, tinh quan lộ rõ mồn một.

Ba người Nhất Thành vừa đến nơi thì mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bọn hắn. Trong mắt mỗi người đều hiện lên biểu hiện khác nhau. Kinh ngạc, hiếu kỳ, lạnh lùng, và thậm chí có chút sát khí.

Ba người Nhất Thành dù bị mọi người nhìn chằm chằm nhưng không cảm thấy mất tự nhiên chút nào. Hai người Nguyệt Nhị và Nguyệt Từ đều cảm thấy việc này rất bình thường. Còn Nhất Thành thì thiên địa có đi vào tịch diệt hắn cũng không quan tâm chứ đừng nói chỉ bị người ta nhìn chằm chằm.

- Nhất Thành, đại diện cho Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư Viện đến tham gia lần gặp mặt này.

Nhất Thánh liền đi lên phía trước vài bước thi lễ với lão nhân gia ở giữa cười nói.

- Hừ, thư viện lại lấy một tên trẻ tuổi làm người dẫn đầu. Thật sự là hết người rồi sao? hay là khinh thị liên minh chính đạo chúng ta?

Chưa đợi lão nhân trước mặt trả lời. Một giọng nói lạnh lùng mang theo sự khinh miệt vang lên gây nên chú ý của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.