Nhất Ma quay sang nhìn nàng cười nói:
- Ngươi không nhìn ra là đúng rồi. Đến chúng ta lúc đầu cũng không nhìn ra, phải sử dụng tất cả linh hồn cùng cảm giác mới nhận thấy điểm khác biệt. Nói thế nào cho đúng nhỉ? Ngươi nhìn cơ thể hắn trước, cơ thể hắn từ từ thay đổi để thích ứng với vũ khí mới. Không phải thay đổi vóc dáng, mà là các cơ bắp của hắn biến đổi theo từng động tác hắn thì triển đao pháp. Điều này thì chỉ xảy ra ở những người tu luyện một loại vũ khí lâu năm, mỗi ngày đều phải tập luyện mới có sự thay đổi này. Ngươi nhìn qua lão Hồng Nhân kia đi. Lão cũng luyện đao, người trong nghề nếu nhìn vào đều sẽ biết lão dùng đao dù lão không xuất ra đao. Ngươi biết vì sao không?
Linh Lung lắc đầu không biết. Nhất Ma nói tiếp:
- Vì người dùng đao lâu năm sẽ có phong thái như một cây đao. Lưng thẳng tắp, người hiên ngang, bước đi vững chắc. Trên người luôn mang theo một loại khí chất bá đạo, cảm giác như dù người này gặp chuyện gì cũng sẽ không quay đầu mà đâm đầu thẳng tiến.
Hông Nhân bên cạnh khẽ cười gật đầu chấp nhận lời khen của Nhất Ma. Nhất Ma thấy vậy thì hừ lạnh quay đi.
- Nói vào chủ đề chính là tên kia. Cơ thể hắn đã Bắc đầu thay đổi nhanh chóng, nghĩa là người khác luyện đao trăm năm không bằng hắn luyện một ngày. Con m.. nó chứ! Nếu người luyện đao thấy vậy không đập đầu vào đậu hũ, bỏ mạng cho xong sao?
Du Dung hừ lạnh trách móc nói:
- Ngươi trước mặt tiểu bối lại nói lời thô tục như vậy sao? Còn đánh giá cái kiểu gì vậy? Ngươi không thấy tên kia đang ở trạng thái nào sao? Vậy mà chỉ biết nói đến cơ thể hắn? Đúng là vũ phu, không chút kiến thức.
Nhất Ma nãy giờ chú ý giải thích cho linh Lung mà quên nhìn Nhất Thành. Mới nhìn sang nơi Nhất Thành thì trợn tròn mắt:
- Hắn tiến nhập trạng thái vô thức luyện đao?
Du Dung cười khổ:
- Đúng vậy! Tên này không còn là người nữa rồi. Mới luyện đao mấy khắc mà đã thế này. Hắn mà luyện trăm năm chắc chúng ta chỉ có ngước nhìn. Hồng Lão nói đúng, chúng ta không đủ tư cách làm sư của hắn.
Hỏa Dục bên cạnh bổng nói một câu làm cả bọn khó hiểu:
- Ta ngửi được mùi hỏa Diễm.
Hồng Nhân khó hiểu hỏi:
- Hoả Diễm gì?
Hỏa Dục nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Nhất Thành nói:
- Trên người hắn. Không phải là hỏa phép thuật mà là từ cơ thể hắn phát ra. Các người nhìn thì thấy hắn đang luyện đao, ta lại thấy hắn như một ngọn lửa lớn di động.
Mọi người ở đây đều biết Hỏa Dục này đến từ Ngũ Hành Tông. Một trong những người khống hỏa giỏi Nhất thời đó. Nói đến chơi lửa thì chưa bao giờ có kẻ nào ở Tây Đại lục dám nói vượt qua lão. Nếu lão nói vậy thì đúng là trên người Nhất Thành thật sự có mùi hỏa Diễm không thể nghĩ ngờ.
Du Dung hỏi Hồng Nhân:
- Ngươi định dậy hắn loại phép thuật đao pháp nào?
- Hắn tất chọn loại khó nhất! Ta sẽ dậy hắn thứ phép thuật kia mà sư phụ ta để lại mà đến ta cũng không học được.
Ba người còn lại khiếp sợ cùng hỏi.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Hồng lão gật đầu, nhưng không nói thêm gì nữa.
- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhất thành giờ đây không cảm nhận được gì cả từ bên ngoài ngoại trừ Huyết Ma Đao. Hắn với đao như hoà làm một động tác càng trở nên chắc chắn vào thuần thục. Các cơ bắp đang từ từ biến đổi để phù hợp với đao pháp. Đây chính là một công dụng khác của m Dương Thể. Nó chính là một vũ khí, thay vì biến cả cơ thể thành đao thì biến đổi từng tế bào để phù hợp với vũ khí đó.
Ngoài ra, Nhất Thành còn có một thể chất khác chính Hoả Diễm Chi Thể, vì cơ thể thay đổi mà loại thể chất này cũng được kích hoạt thay đổi theo từng tế bào trong cơ thể. Cũng vì vậy mà Hoả Dục mới có thể nhìn hắn thành một hỏa nhân.
Nhất Thành không biết mình đã tiến vào vô thức chi cảnh bao lâu nhưng sáu thức đao pháp được hắn luyện đến mức thượng thừa. Nhất đao lên chính là một thức. Hắn sống lưng thẳng tắp, hai tay cực kỳ nhuần nhuyễn. Khí thế xuất đao lúc đầu còn không có, nhưng dần dần kéo lên, đến khi khí thế đạt đến mức cao nhất thì lại từ từ rút lui. Tới lúc diễn luyện đao thức lần cuối cùng thì cả người hắn đã trở lại bình thường. Không khác gì phản bác quy chân.
Nhất Thành thu đao, tĩnh lại trong vô thức chi cảnh. Vóc dáng hắn giờ đây không có gì thay đổi nhưng nhìn qua lại có một cảm giác tương tự Hồng Nhân. Dáng đứng thẳng tắp mạnh mẽ, bước từng bước chắc chắn tiến về phía Hồng lão.
Hắn cúi người thi lể:
- Đa tạ ngài chỉ dạy đao pháp.
Hồng Nhân lắc đầu cười khổ:
- Ngươi thiên Phú về đao pháp rất mạnh, lần đầu ra mới gặp người như ngươi. Dù so với thiên tài ở trung tâm thế giới cũng có thể nói là rất hiếm có. Không ngờ ngươi đã nhanh chóng lĩnh hội tinh túy của sáu thức cơ sở. Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi đao pháp phép thuật. Loại phép thuật này được sư phụ ta để lại, đến ta cũng không học được. Hy vọng ngươi phát dương quang đại nó. Bây giờ ngươi làm lễ bái sư đi, ta sẽ truyền phép thuật này cho ngươi.
Nhất Thành khó tin nhìn Hồng lão, chưa gì đã bái sư. Không phải một lão bất tử rất khó nhận đệ tử sao? Hắn không biết đây là may mắn hay bất hạnh nhưng bái lão làm sư cũng không sao. Dù sao Hồng lão sống rất lâu, phép lực và địa vị đều trên mình. Có khi bái lão làm thầy càng được nhiều lợi ích.
Nhất thành định bái lão thì Hồng lão phất tay bảo dừng lại. Lão nói:
- Ta bảo ngươi bái sư không phải bái ta mà là bái lão sư của ta làm thầy. Trở thành sư đệ của ta, hiểu chưa?
Nhất Thành ngớ người, vậy cũng được sao? Nhưng lão không ở đây làm sao bái sư?
- Ta thay sư phụ nhận đồ đệ. Hơn hai vạn năm rồi ta không gặp lại sư phụ. Không biết lão còn sống hay không nên ngươi không cần quan tâm việc này. Còn danh của sư phụ là...Bá Đao.
Hai từ Bá Đao được lão truyền thẳng vào đầu Nhất Thành chứ không phải phát âm ra từ miệng. Mấy người bên cạnh không thể nghe thấy hai từ vừa rồi.
Nhất thành gật đầu, vậy càng tốt. Sau này địa vị mình cũng trở nên cao hơn. Sư huynh lại là lão quái vật sống vạn năm. Sau này, không chừng sẽ được sống an nhàn yên ổn tu luyện.