Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1320: Chương 1320: Buổi giảng bài ở học viện




Học sinh kia lại tiếp tục sửng sốt: “Tiền tài của phụ mẫu là do khả năng của phụ mẫu làm ra, học sinh muốn trở thành một người hữu dụng mà không phải người dựa vào tiền tài trong nhà mà tiêu xài vô độ. Vả lại ông trời không cho ai tất cả bao giờ, ai biết sau này có tai họa bất ngờ ập đến hay không. Học sinh phải tự có năng lực bàng thân, đủ tài năng chịu được sóng gió.”

“Ngươi tên gì?”

“Học sinh Phó Nguyên.” Phó Nguyên làm lễ với Ôn Đình Trạm.

“Đang sống yên ổn đã biết nghĩ đến ngày gian nguy.” Ôn Đình Trạm vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngươi được lắm. Chính như lời ngươi vừa nói, ông trời không cho ai tất cả, người có họa có phúc, người còn trải qua sinh lão bệnh tử, người cũng có phân biệt thiện ác. Nếu chỉ đem hai mắt của mình, lỗ tai gắn trên người mình mà nghe ngóng, vĩnh viễn không cách nào nghe được, thấy được điều mình mong muốn. Thân là quan phụ mẫu, ta muốn thấy được nỗi khổ của dân chúng, nghe thấy nỗi đau của dân chúng, đủ hiểu biết để bốc thuốc đúng bệnh, nhổ đi khối u ác tính.”

Lời nói của Ôn Đình Trạm làm đám người Phó Nguyên rơi vào đăm chiêu, bọn họ một hồi lâu liếc nhau, mới nhất tề thi lễ với Ôn Đình Trạm: “Học sinh chờ thụ giáo.”

Ôn Đình Trạm cười không nói tiếp, những người này không hổ là học sinh của thư viện Côn Lôn nổi tiếng. Những điều khác chưa nói, nhưng ngộ tính của bọn họ vô cùng tốt. Tuy rằng những người này chỉ nhỏ hơn hắn hai ba tuổi, nhiều nhất cũng chỉ cỡ năm tuổi.

Tống sơn trưởng càng tôn trọng Ôn Đình Trạm, vội vàng dẫn Ôn Đình Trạm tới học đường được bố trí tốt nhất ở học viện. Vì lo lắng đến việc có những học sinh muốn lưu lại nghe giảng cho nên đã sử dụng hội đường lớn nhất này, ngày thường chỉ khi khai giảng mới có thể mở ra. Thời điểm đi tới, hội đường đã đông nghìn nghịt vây đầy mấy trăm học sinh, Tống sơn trưởng mời Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đi tới vị trí chủ vị ở giữa, toàn bộ học sinh cùng một lời hành lễ: “Bái kiến tri phủ đại nhân.”

“Chư vị không cần đa lễ, mời ngồi.” Ôn Đình Trạm thân thủ đỡ Dạ Dao Quang ngồi xuống. Đám học sinh đang đứng nhìn thấy Ôn Đình Trạm đến giảng cho bọn họ còn dẫn theo phu nhân đã vô cùng khiếp sợ, hành động lúc này của Ôn Đình Trạm lại một lần làm cho bọn họ xem tới ngây người, nhưng khi Ôn Đình Trạm đỡ Dạ Dao Quang ngồi xuống, mọi người cũng ào ào ngồi xuống.

Đợi đến mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, Ôn Đình Trạm mới lên tiếng: “Hôm nay là ngày hưu mộc của bản quan, đúng Tống sơn trưởng có lời mời, học viện Côn Lôn lại là học phủ đứng đầu Thanh Hải, bản quan thân là quan phụ mẫu, đúng lý nên coi trọng, học sinh chính là tương lai của thiên hạ, các ngươi cường thì quốc cường, các ngươi khỏe thì quốc mới tráng.”

Ôn Đình Trạm ngắn gọn nói mở đầu làm tất cả học sinh nhất thời chấn động, một cỗ sứ mệnh truyền tới làm bọn họ bỗng chốc sôi trào nhiệt huyết hừng hực.

Nhìn ánh mắt bọn họ trở nên tha thiết, Ôn Đình Trạm lại cười nói: “Hôm nay nội dung chính là giảng dạy, kỳ thực hôm nay các ngươi cùng ta đều là ngày hưu mộc. Ta lo liệu mọi việc ở phủ nha vài ngày mới có một ngày nghỉ ngơi khó có được này. Các ngươi ở học viện cần cù nửa tháng mới có thời khắc thả lỏng chốc lát, mọi người đều không cần câu nệ. Đã không phải ngày công của ta, các ngươi cũng quên ta là tri phủ đại nhân đi, đây là học viện mượn sự giao hữu kết bạn, ta cũng chỉ hơn các ngươi vài tuổi, các ngươi có thể coi ta là huynh trưởng, có việc gì còn day dứt, liền mở miệng hỏi, chúng ta tùy ý nhàn thoại như trao đổi việc trong nhà.”

Ôn Đình Trạm nói ra như cơn gió vừa chuyển, tỏa ra khắp phòng, bỗng chốc thu lại toàn bộ hảo cảm của những người có mặt. Nhưng đến cùng vẫn có điều cố kỵ, mọi người đều không mở miệng, mà là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Thấy vậy, Phó Nguyên vừa được Ôn Đình Trạm khen liền thành người đầu tiên đứng lên: “Đại nhân... Tiên sinh, học sinh mới vừa nghe nghe thấy tiên sinh nói, là vì biết bệ hạ cắt cử mới bắt đầu tìm hiểu qua tiếng Tây Tạng, vậy nếu như bệ hạ không cắt cử tiên sinh tới Tây Ninh phủ, tiên sinh liền sẽ không đi học giấu ngữ?”

“Phải.” Ôn Đình Trạm rất thẳng thắn trả lời.

Phó Nguyên trợn to mắt không thể tin, hắn kỳ thực là muốn thay đổi không khí một chút, lại là người mở đầu, hắn nghĩ Ôn Đình Trạm sẽ tùy tiện khách sáo trả lời, lại không nghĩ tới Ôn Đình Trạm thế nhưng trả lời như vậy.

“Ở vị trí này, mưu là chính.” Ôn Đình Trạm giải thích, “Ta là người ở trong triều, công vụ mỗi ngày không thể buông lỏng, lại thêm trong nhà thê nhi không thể vắng vẻ, thân hữu lui tới không thể đoạn tuyệt. Thời gian để học tập không nhiều lắm, cho dù một người thông minh đến đâu, sức chịu đựng của thân thể cũng có hạn. Ta nếu như cả đời không liên quan tới Tây Ninh hoặc Thổ Phiên, ta sẽ không đi học Giấu ngữ. Đây là một phần trách nhiệm, mà không phải sự yêu thích cá nhân, là tôn trọng sự ủy thác của bệ hạ, là làm hết phận sự tri phủ của ta với Tây Ninh, là sự tận tâm với dân chúng nơi đây.”

“Lời nói của tiên sinh làm người ta tỉnh ngộ.” Phó Nguyên bị thuyết phục sâu sắc, hành lễ sau đó ngồi xuống.

Có Phó Nguyên mở đầu, lập tức lại có học sinh đứng lên hỏi: “Tiên sinh nói học Giấu ngữ là trách nhiệm, là tôn trọng đối với bệ hạ, là làm hết phận sự của chính mình, là tận tâm đối với dân chúng. Nhưng là tự Thổ Phiên quy thuận chúng ta mấy trăm năm, nhiều người đảm nhiệm Thanh Hải đô thống cùng Tây Ninh tri phủ, thậm chí là tuyên chính viện Thổ Phiên cũng không từng có mấy người đi học, vậy theo ý tứ học sinh lý giải từ câu nói của tiên sinh, bọn họ đều không phải là người tận chức tận trách?”

Tống sơn trưởng nhướng mày, nhìn về phía học sinh này, không khỏi đau đầu. Đây thực sự là cái gai của học viện, học vấn không tệ, nhưng người này có chút xảo quyệt cùng quái đản, làm cho đám người tiên sinh bọn họ thật sự đau đầu.

“Cuộc sống này thiên hình vạn trạng, người bất đồng, tính tình cũng bất đồng.” Ôn Đình Trạm lại thong dong trả lời, “Tương tự từ phủ nha cho đến học viện, có thể quấn cả Côn Lôn Sơn nhưng cũng có thể không. Một số người muốn nhân tiện nhìn ngắm vẻ đẹp phong tình của Côn Lôn Sơn, nhưng có một số người không muốn đi đường vòng. Ở trong mắt ta, phương thức chấp chính cũng như những con đường trên thế gian này, ngàn vạn lựa chọn, chỉ cần có thể đi đến mục đích cuối cùng thì những con đường đó đều không sai.”

Học sinh kia nguyên vốn có chút không để ý, ánh mắt lập tức biến đổi, hắn nghiêm túc nhìn Ôn Đình Trạm: “Như vậy tiên sinh nói với ta, tri phủ tiền nhiệm thậm chí Thanh Hải đô thống có thể đi nhầm đường?”

“Ta không thể nói cho ngươi bọn họ có đi nhầm đường hay không.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói, “Ta chỉ có thể nói cho ngươi, có một số người chính là không có năng lực đi đến cuối cùng, có một số người là không có nghị lực đi đến cuối cùng, càng có một số người không dụng tâm đi về phía trước, còn có một vài người người dục tốc bất đắc dĩ mà rớt đầu. Dù sao núi Côn Lôn này bát ngát, chẳng những có vô số kỳ cảnh mê người, thậm chí nhân tâm trí, nhưng cũng có nghìn khó vạn hiểm. Dù cho chọn con đường ngắn nhất, cũng khó nắm bắt khi nào trời không hợp ý, mưa rền gió dữ khi nào tới, tới như thế nào, đến có bao nhiêu mãnh liệt, không ai có thể đoán trước.”

Lời nói của Ôn Đình Trạm đầy ý vị thâm trường làm tất cả mọi người lâm vào trầm tư, bọn họ suy nghĩ cẩn thận hàm ý phía sau, nhất loạt nhìn về phía Ôn Đình Trạm, ánh mắt càng khát khao mãnh liệt. Dạ Dao Quang nhìn từng cặp mắt mê muội như nhìn thần tượng, nàng cảm thấy Ôn Đình Trạm nếu như ở thời đại kiếp trước của nàng, chỉ sợ thật sự là hại nước hại dân.

“Ôn đại nhân, học sinh đã hiểu rõ.” Học sinh kia trịnh trọng thi lễ với Ôn Đình Trạm.

Kế tiếp liền không hề thiếu học sinh có chút khẩn trương muốn đứng dậy nêu câu hỏi với Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nhìn buổi giảng dạy biến thành buổi họp fan của Ôn Đình Trạm. Nhất là đám học sinh dưới lời đáp hài hước nhưng không mất đi ý dẫn dắt của Ôn yêu nghiệt kia hào hứng càng thêm tăng vọt, chỉ kém chút là chưa có đám quạ đen bay qua đỉnh đầu.

Nửa canh giờ trôi qua, đại đa số chủ đề về con đường làm quan, phương pháp đọc sách, cảm ngộ nhân sinh đều được đưa ra. Những người được uống canh gà tâm linh của Ôn Đình Trạm bỗng chốc thế trầm mặc trong ngắn ngủi.

Tống sơn trưởng nhìn canh giờ, cảm thấy cũng không còn sớm, lúc chuẩn bị tuyên bố kết thúc, ông còn chưa kịp đứng lên, lại có một học sinh lúc trước do dự chưa đặt câu hỏi thì hiện tại dứt khoát đứng lên. Nhìn đến học sinh này, một vị phu tử bên cạnh Tống sơn trưởng nhất thời biến sắc.

“Tiên... Tiên sinh, học sinh có thể hỏi một câu ngoài việc học vấn được không?” Học sinh kia chưa mở miệng, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang liền nhìn ra nàng là nữ tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.