Tôn Lâm Nhi dưới sự chỉ trích của Tôn đại tẩu sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nàng tan rã cùng giãy giụa, nàng cố gắng biện giải cho chính mình: “Ta, ta chỉ là muốn sống, chẳng lẽ cũng sai sao?”
“Là người ai cũng muốn sống, nhưng ngươi đã không phải là người. Nếu tất cả những người đã chết đều giống như ngươi, thế gian này còn có trật tự hay không?” Ánh mắt Tôn đại tẩu khinh thường nhìn Tôn Lâm Nhi, “Ngươi dựa vào cái gì mà coi mạng người khác không bằng mạng của ngươi? Chẳng lẽ thế gian này chỉ có một mình ngươi là chết oan sao? Nếu không có Ôn phu nhân, ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở Phật đường, rồi tan thành mây khói; Nếu lúc trước người ngươi gặp không phải Ôn phu nhân, ngươi sớm đã bị đánh cho hồn phi phách tán. Nhờ Ôn phu nhân hảo tâm, ngươi mới có thể từ cô hồn dã quỷ có thể có cơ hội đoàn tụ cùng cha mẹ, thậm chí không tiếc nói Ngụy công tử vì ngươi thực hiện trăm việc thiện để ngươi có thể tiến vào luân hồi, đây là ân tình! Nhưng ngươi đương nhiên hưởng thụ, sau đó quay đầu ruồng bỏ Ôn phu nhân, một lời cảm ơn từ tận tâm can ngươi cũng không thể nói. Ngươi nói xem ngươi có mặt mũi gì mà làm người? Không nói một nhà chúng ta chết không có chút nào can hệ với Ôn phu nhân, nếu thực sự chúng ta chết trong tay Ôn phu nhân, người chúng ta oán trách cũng không phải Ôn phu nhân, mà là ngươi!”
“Ngươi muốn tạ lỗi với người trong nhà, còn luôn miệng muốn báo thù, ta thật không hiểu ngươi có thể diện gì để nói ra hai chữ này.” Tay Tôn đại tẩu tay chậm rãi luồn vào ống tay áo, “Ta tới nói cho ngươi biết, người chân chính thay Tôn gia chúng ta báo thù là Ôn phu nhân cùng Minh Duệ hầu gia, mà ngươi quá ích kỷ cho rằng bản thân mình đi vào con đường tà ma ngoại đạo không sai, cho nên không muốn thừa nhận sự thật này thôi!”
Nói xong, Tôn đại tẩu từ trong tay áo rút ra một cây đao. Cây đao kia không phải lưỡi dao sắc bén, mà là bằng một loại gỗ đen nhánh cực kỳ giống trầm hương nhưng lại không có hương khí, ngược lại làm thụ yêu cùng Tôn Lâm Nhi sắc mặt trắng nhợt.
“Thần mộc!” Thụ yêu ánh mắt biến đổi, “Ngươi là do Dạ Dao Quang sai sử mà đến, nếu không ngươi như thế nào có thần mộc!”
Thần mộc, chính là vật cực kỳ hiếm thấy, là thiên linh vật, cũng là khắc tinh của yêu ma, thứ đồ này chỉ có những người am hiểu thuật pháp mới có. Tức phụ chất chi của Tôn Lâm Nhi cũng chỉ là một thôn phụ hương dã, làm sao có khả năng tiếp xúc thứ đồ này.
Ánh mắt Tôn Lâm Nhi cũng thay đổi dần, Tôn đại tẩu chế nhạo cười: “Ngươi rất tò mò ta vì sao có thần mộc sao? Để ta nói cho ngươi, ông bà nội đã chết, Tôn gia không còn, những người cho ta ấm áp đều trong một đêm biến thành thi cốt lạnh băng. Ta đã từng muốn đi theo bọn họ, nhưng còn con của ta, ta thân là người làm mẹ, như thế nào ra tay được với cốt nhục ba tuổi của mình. Nếu không hạ thủ được, càng không thể để nó một mình không nơi nương tựa, vì thế dù khổ dù khó ta cũng muốn liều mạng sống sót, không để Tôn gia bị chặt đứt hương khói, nhưng mà……” Nói tới đây, hốc mắt Tôn đại tẩu đong đầy nước mắt, giọng như lạc đi, “Có lẽ đây là mệnh của nó. Ba năm trước đây nó rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, ta ôm thi thể lạnh như băng của con mình, ở trên thảm tuyết trắng khóc gào, ta hy vọng có người có thể tới cứu nó. Nó mới 6 tuổi a, ông trời vì sao phải tàn nhẫn như vậy, hiện tại ta rốt cuộc đã minh bạch. Không phải ông trời tàn nhẫn, mà là con ta không nên sinh ở Tôn gia, có một cô tổ mẫu tạo nghiệt như ngươi!”
Thân mình Tôn Lâm Nhi từng đợt run rẩy, giọng nói của Tôn đại tẩu rõ ràng rất mỏng yếu, nhưng lại như có thể hiện ra hình ảnh chân thật, dũng mãnh tiến vào bên trong tâm trí nàng, làm nàng có chút không chịu nổi.
Tôn đại tẩu nước mắt trào dâng nhưng không phát ra tiếng khóc: “Ta rốt cuộc có thể giải thoát rồi, ta tìm đến cái chết lại được đại sư ở am ni cô cứu. Đại sư đã giảng cho ta rất nhiều, bà thu ta làm đồ đệ, nhưng lại nói ta trần duyên chưa dứt nên không thể quy y, nói ta yên tĩnh chờ ba năm. Cây thần mộc chính là nửa năm trước ta lên núi đốn củi ngẫu nhiên lấy được, sư phụ cố ý chế tạo thành vũ khí phòng thân cho ta. Đối với ta mà nói cây đao nhỏ này đối với phàm nhân bất quá là vật để thưởng thức, nhưng đối phó với yêu ma lại là trí mạng!”
Nói tới đây, Tôn đại tẩu cười, một bên đầy nước mắt một bên cười lạnh nhạt: “Ngươi không phải muốn cùng ông bà nội đoàn tụ sao? Hôm nay, ta tự mình đưa ngươi đi gặp bọn họ, chỉ mong bọn họ còn nguyện ý thấy ngươi……”
Cánh tay Tôn đại tẩu nâng lên hướng tới Tôn Lâm Nhi đâm xuống. Trong nháy mắt, thụ yêu liều mạng nhảy qua, thần mộc của Tôn đại tẩu hung hăng cắm vào trong thân thể thụ yêu. Lập tức đồng tử thụ yêu một trận co rút lại, thần thái nhanh chóng tan rã, đại lượng yêu khí tản ra xung quanh.
Mà lúc này Dạ Dao Quang vừa tìm được Vệ Truất, đang hỏi hắn: “Tôn đại tẩu không phải còn có một hài tử sao?”
“Hồi bẩm phu nhân, là thuộc hạ trước tiên tra được sau vụ tai nạn kia còn Tôn đại tẩu cùng đứa bé tránh thoát được nhưng sau đó thuộc hạ lại nhận được tin Tôn đại tẩu quyết định dấn thân vào Tịnh Nguyệt am, mới biết được hài tử của nàng ba năm trước đây vì bệnh nặng mà chết, nàng được ni cô Tịnh Nguyệt am cứu, ba năm này vẫn luôn lưu lại Tịnh Nguyệt am.” Vệ Truất đem tình hình thực tế từng câu từng chữ nói ra.
Dạ Dao Quang chưa kíp đáp lời liền cảm giác được một cổ yêu khí nồng đậm lan tràn ra, nàng vội vàng đứng lên, nhanh chóng chạy về phía phòng chất củi, Càn Đoái còn đến sớm hơn nàng một bước, liền nhìn thấy thụ yêu ngả trên người Tôn Lâm Nhi, mà Tôn đại tẩu đã rút ra thần mộc, lạnh lùng nhìn Tôn Lâm Nhi.
Dạ Dao Quang cùng Càn Đoái đồng thời liếc nhìn nhau, bọn họ không nghĩ đến thế nhưng sẽ có kết quả như thế này.
“A Thụ……” Tôn Lâm Nhi khóc đến thương tâm tuyệt vọng. Nam nhân này đã làm bạn với nàng mười năm, tuy rằng hắn là yêu, dù cho hắn cùng ước nguyện ban đầu của nàng không giống nhau, nhưng mười năm này sớm chiều ở chung, bọn họ sớm đã có tình yêu nam nữ, cả hai đều là bị hàm oan mà chết.
“Ta sai rồi…… Ta sai rồi……” Tôn Lâm Nhi tâm rất đau rất đau, nàng giờ khắc này mới rõ ràng cảm nhận được nỗi đau người thân yêu nhất chết ngay trước mặt mình.
Nếu nàng an phận đi vào luân hồi, cha mẹ nàng sẽ không chết, Tôn gia sẽ không gặp họa, nàng sẽ không bức một nữ nhân thuần phác chỉ nghĩ tới việc giúp chồng dạy con thành một người tê liệt. Càng sẽ không giết nhiều người vô tội như vậy để tu luyện yêu pháp, mà A Thụ cũng sẽ không vì cứu nàng mà chết.
“Thiên Đạo có luân hồi, trời xanh có từng buông tha ai? Ha ha ha ha……” Tôn Lâm Nhi ngửa đầu, lệ rơi không ngừng bên tiếng cười thê lương. Một hồi lâu mới cúi xuống, nhìn A Thụ ngã trên người nàng đã tan hết yêu khí hóa thành cây khô, nàng cầu xin Tôn đại tẩu, “Ngươi giết ta đi.”
Đôi mắt Tôn đại tẩu hơi động, nàng lạnh lùng nói: “Năm đó, là Ôn phu nhân cứu ngươi, làm ngươi có thể thấy bà nội lần cuối. Hiện giờ là Minh Duệ hầu vì một nhà Tôn gia ta vô tội chết thảm cho người truy bắt hung phạm, đây là nợ Tôn gia cùng ngươi thiếu Ôn phu nhân.”
Vừa rồi hận ý của nàng lên cao, suýt đã quên mất chuyện quan trọng, thiếu chút nữa liền trực tiếp giết Tôn Lâm Nhi, trong lòng yên lặng niệm một lần thanh tâm chú lúc sau mới bình tĩnh lại.