Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1488: Chương 1488: Càn Dương nhặt của hời




Đàm điều kiện đã xong, Dạ Dao Quang một khắc cũng không muốn ở lại Ma Cung, nàng cũng không biết có phải do nàng ghét cái ác từ tận xương tủy hay không, nàng cảm thấy dù nàng ở gần Tu Tuyệt chỉ trong chốc lát nhưng nàng đã phải cực kỳ kìm nén để không động thủ với hắn. Chỉ tiếc rằng tu vi của nàng hiện tại cùng Tu Tuyệt kém quá xa, cho nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Dạ Dao Quang nhanh chóng về tới Tây Ninh phủ, Mạch Khâm cơ hồ về sau nàng một bước chân.

“Dao Quang, muội có việc gì cần ta tới Tây Vực xử lý không?” Mạch Khâm trở lại Cửu Mạch Tông biết sự tình mồi lửa Thiên Dương, phụ thân hắn đã xuất phát trước, hắn đi giúp Dạ Dao Quang hỏi thăm tin tức Bé Ngoan cho nên tới chậm hơn. Dạ Dao Quang hồi âm, nhờ hắn nếu có tới Tây Vực, thuận đường qua Tây Ninh phủ một chuyến, nguyên nhân cụ thể cũng không nói.

Dạ Dao Quang vui vẻ đẩy Càn Dương vừa chạy ra nghênh đón nàng tới trước mặt Mạch Khâm: “Mạch đại ca, đóng gói hắn mang đi đi.”

“Muội nói ta đưa Tiểu Dương đi?” Mạch Khâm hơi nhíu mày: “Dao Quang, lần này với tu vi những người tới tranh đoạt mồi lửa, tu vi của ta cũng chỉ dùng lót đế thôi.”

Mạch Khâm đạt tới tu vi Phân Thần kỳ, so với Dạ Dao Quang cao hơn một ít, Càn Dương mới Hóa thần kỳ, còn ở dưới Dạ Dao Quang. Dùng tu vi này để nhảy tới nơi tranh đoạt mồi lửa, chỉ sợ sẽ thành cá nằm trong chậu.

“Không có việc gì, hắn không chết được.” Dạ Dao Quang hồn nhiền không thèm để ý, “Mạch đại ca, huynh đưa hắn đi, không chừng lại có chỗ dùng.”

Dạ Dao Quang nói mãi như vậy, Mạch Khâm cũng khó chối từ, vì thế liền gật đầu, kéo theo Càn Dương không tình nguyện, lưu luyến mỗi bước đi chạy tới Tây Vực.

“Sao ta lại có cảm giác mồi lửa Thiên Dương đã là vật nằm trong tay Tiểu Dương?” Nhìn hướng Mạch Khâm cùng Càn Dương biến mất, nghĩ đến từ khi phật quang xuất hiện, đến giờ là Băng tinh linh châu, Càn Dương một đường vận khí nghịch thiên, Ôn Đình Trạm có cảm giác dở khóc dở cười.

“Muội cũng không phải cho Tiểu Dương đi cùng Thương Lang Tông cùng Cửu Mạch Tông để tranh đoạt.” Dạ Dao Quang tức giận nói với Ôn Đình Trạm, “Muội là để ngừa vạn nhất, đến lúc đó thật sự cho dù có Tu Tuyệt tương trợ, Thương Lang Tông cùng Cửu Mạch Tông cũng không tranh được mồi lửa thì nên làm thế nào cho phải? Hơn nữa mồi lửa Thiên Dương ra đời từ trong hỏa cốc, tu vi Tiểu Dương căn bản không chịu nổi nó, nhưng nơi mồi lửa ra đời sẽ lưu lại tàn lưu linh hỏa khí, thứ Thương tông chủ kia chướng mắt đối với Tiểu Dương lại là cực tốt, có thể tăng tiến tu vi của hắn. Còn nếu hắn thật sự bắt được mồi lửa Thiên Dương, cũng sẽ đưa tới cho Thương Lang Tông hoặc Cửu Mạch Tông, hiện tại Tiểu Dương không dùng được thứ này. Những loại bảo vật cố dung hợp dù chỉ thiếu một khắc, liền thêm một nguy hiểm trí mạng.”

Đây là suy tính của Dạ Dao Quang, chủ yếu để Càn Dương đi trải việc đời, tu luyện tại nơi chi hỏa thuần dương tăng tiến tu vi, Càn Dương đã chạm tới lá chắn Luyện Hư kỳ, nói không chừng lần đi này có thể đột phá tiến vào tu vi Luyện Hư kỳ. Đương nhiên, ông trời nếu thật sự quá thiên sủng hắn thì cũng quá tốt, đến lúc đó mang về mồi lửa, trước mắt giúp nàng làm tan băng của Băng tinh linh châu, sau đó lại quyết định tiếp theo sẽ làm gì với nó.

“Đúng rồi, chàng vì sao nói muội cố ý đem lời thề giữa chàng cùng Huyết Ma nói cho Tu Tuyệt?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.

“Kiềm chế bọn chúng.” Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang, kéo nàng hướng trong phòng, “Tu Tuyệt rõ ràng rất coi trọng địa vị ma chủ, Huyết Ma nguyên đang nghe theo lệnh hắn, đợi tới khi Diệu Tinh thành Ma Hoàng, hắn không coi trọng quyền thế, nhưng cũng sẽ không cam tâm ở dưới người khác. Nhưng Diệu Tinh cùng ta có lời thề, hắn không có cách nào chủ động đi đối phó Tu Tuyệt, Tu Tuyệt lại biết người chấp hành thề ước là ta, hắn kiêng kị Diệu Tinh, nhưng Diệu Tinh lại bị ta quản chế. Nếu ta không để ý tới việc thực hiện lời thề này, Diệu Tinh liền có thể quang minh chính đại giết hắn.”

“Kỳ diệu a!” Dạ Dao Quang ánh mắt sáng ngời, sau đó che miệng cười gian, “Chỉ sợ Diệu Tinh chính mình cũng chưa nghĩ đến, hắn nghĩ rằng mình được tiện lợi, đem toàn bộ Ma Cung đều đưa vào trong tay chàng.”

Diệu Tinh chỉ sợ tiêu hóa thủy thần trọc khí cũng phải tới mười mấy năm, nói không chừng lúc hắn xuất quan Ôn Đình Trạm cũng đã đột tử. Vậy hắn liền không phải cố kỵ, cho nên mới lựa chọn Ôn Đình Trạm, một phàm nhân để lập lời thề cùng hắn. Chỉ tiếc rằng, Tu Tuyệt rõ ràng đã nhắc nhở hắn, không được coi khinh Ôn Đình Trạm, nhưng hắn chung quy không giao tiếp nhiều với Ôn Đình Trạm, không biết toàn bộ toan tính của hắn đều bị Ôn Đình Trạm nhìn rõ mười mươi. Xin hãy đọc truyện tại [ TR UМtrцyeЛ.com ]

Dạ Dao Quang có chút gấp không chờ nổi nhìn bộ dáng nghẹn khuất của hai tên gia hỏa Diệu Tinh cùng Tu Tuyệt, ngẫm lại nàng liền nhịn không được cười lớn.

“Dạ Dao Quang đừng cười quá vội, chuyện này hết thảy phải chờ tới khi Diệu Tinh xuất quan trở thành Ma Hoàng mới được.” Ôn Đình Trạm không thể không nhắc nhở Dạ Dao Quang. Diệu Tinh chưa xuất quan, mọi chuyện cũng đều chỉ là nói suông, bất quá Ôn Đình Trạm nhắc Dạ Dao Quang đem tin tức này nói cho Tu Tuyệt, chính là vì để Tu Tuyệt cũng cảm giác thấy nguy hiểm mà cũng phải ngoan ngoãn bế quan tu luyện tăng tu vi.

“Chờ được chứ, chúng ta cùng Ma tộc xưa nay nước sông không phạm nước giếng, hiện giờ sự tình của Ninh Anh chưa giải quyết xong, Tu Tuyệt vẫn kiêng kị Ninh Anh, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không làm ra việc phá nát mói quan hệ với chúng ta.” Dạ Dao Quang lạc quan phân tích rồi phất phất tay, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, sự việc Lương gia bên kia thế nào rồi?”

“Lương đại phu đã bị Thương gia giam lại, Thương gia không nghèo thủ đoạn ‘tra tấn’ để người khác phải cúi đầu, nguyện ý cùng Thương gia hợp tác, thuốc trị thương đang được tập trung gấp gáp chế tạo.” Ôn Đình Trạm cười vô hại với Dạ Dao Quang, “Chỉ chờ việc này hoàn thành, ta liền đề bút hướng Đế Đô mật tấu với bệ hạ vạch trần, Nhạc Thư Ý cũng đã tự mình đem các chứng cứ thu thập được từ Nam Cửu Vương đến, hắn sẽ cùng ta đem những chứng cứ này trình lên bệ hạ.”

“Có thể làm chó cùng rứt giậu hay không?”

Nhất chiêu này của Ôn Đình Trạm không thể nói không tàn nhẫn, Nam Cửu Vương cùng Hoàng Kiên không đơn giản, không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, dứt khoát trực tiếp có thể làm kỵ binh tạo phản không chừng. Dạ Dao Quang có chút lo lắng.

“Sự tình không thể tốt hơn, có thể sớm chút một lưới thu lại toàn bộ bọn chúng, cũng đã mất của ta không ít sức lực.” Ôn Đình Trạm thấp giọng cười nói, “Số dược liệu này được đưa đi, ta sẽ báo bệ hạ giữ tin chưa lộ ra ngoài, thời điểm nghỉ tết chúng ta đi Thổ Phiên, bố trí trước là được. Có số thuốc trị thương này làm bằng chứng, chúng ta đi Thổ Phiên không cần né tránh tai mắt của bệ hạ, nhưng trước mắt cần bệ hạ mật chỉ, phụng mệnh đi trước.

Dạ Dao Quang nghe xong gật gù, ngẫm một lúc mới hỏi: “Còn sự tình Hàng Châu thì sao?”

“Bố chính sử Chiết Giang đã bạo bệnh mà chết.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Chết bất đắc kỳ tử?” Dạ Dao Quang có chút bất mãn, “Bệ hạ đây là không muốn công bố hành vi phạm tội của hắn?.”

“Thế cục Giang Nam vốn phức tạp, nhìn qua có thể nghĩ dễ dàng, nhưng nếu vô tình động sẽ hỏng việc. Không có kế sách vẹn toàn, bệ hạ sẽ không ra tay tàn nhẫn.” Ôn Đình Trạm than nhẹ, “Bệ hạ muốn nhìn đại cục, bố chính sử Chiết Giang tham ô liên lụy đến quá nhiều quan viên, một khi toàn bộ bại lộ, tất nhiên thời cuộc rung chuyển, người chịu khổ không phải là bá tánh? So với việc vội vàng quét sạch, không bằng âm thầm cảnh cáo, lướt qua một thanh kiếm trên đầu những người liên quan, để bọn họ ngoan ngoãn thu liễm lại không phải tốt hơn sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.