Cha con Vân Khoa chết rồi.
Thoạt nghe tin này, Dạ Dao Quang sửng sốt, lập tức trợn to hai mắt: “Chàng ra tay?”
“Ta chưa từng giết người.” Ôn Đình Trạm nghiêm trang:
“Ta mỗi ngày bận rộn chỉ ngủ có năm tiếng, làm gì có thời gian đi đối phó với hai người vô dụng bọn họ.”
Dạ Dao Quang xem thường liếc Ôn Đình Trạm một cái: “Chàng dám nói không phải chàng trong bụng toàn ý nghĩ xấu, mượn dao giết người không?”
Bỗng nhiên cô phát hiện, con người này thật sự thích mượn dao giết người, ví như đối phó với Liễu Cư Mân là mượn dao của đế sư và Trung thư lệnh, đối phó với Liễu Hợp Bằng là dùng Liễu Cư Mân. Bây giờ nạn hạn hán bùng phát, quỷ mới biết chàng mượn con dao chặt củi nào của dân lưu lạc.
“Bởi vì ta, tướng công của nàng, rất thông minh.” Ôn Đình Trạm cười tủm tỉm nói.
“Xem chàng tự tin chưa kìa.” Dạ Dao Quang giơ ngón tay nhỏ dài chọc vào trán Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm trở tay nắm chặt lấy cổ tay của Dạ Dao Quang: “Bây giờ nói cho nàng một tin không hay.”
“Gì vậy?”
“Lão thái gia nhà họ Liễu tháng ba năm sau đại thọ bảy mươi tuổi, đã về đến quận Dự Chương rồi.” Ôn Đình Trạm thờ ơ nói:
“Lão thái gia nhà họ Liễu sau khi từ quan vẫn luôn ở Đế đô, lần này nhân cớ đại thọ quay về quê chắc là vì Liễu Cư Mân. Liễu Cư Mân lại một lần nữa thất bại chức Lại bộ Thượng thư, hành động trở về của Liễu lão gia là thể hiện yếu kém với bệ hạ. Dù sao ông cũng một đời vất vả vì triều đình, không có công lao thì cũng có khổ lao. Lần đi này của ông ấy đừng nói bệ hạ sẽ cảm động và nhớ nhung ông ấy, mà ngay cả Chử đế sư, người đã từng là đồng môn ngày xưa cũng khó tránh có vài phần mềm lòng. Vì vậy điểm tốt đều rơi vào người của Liễu Cư Mân, trước mắt địa vị cao của triều đình vẫn chưa có vị trí trống nhưng lần sau muốn cản trở Liễu Cư Mân thăng chức chỉ sợ rất khó.”
Nào chỉ là khó khăn, chiêu lùi để tiến này của Liễu lão thái gia quả thật rất lợi hại. Ông ấy buồn bã rời kinh về quê là để chiếu tướng hoàng thượng, mà hoàng thượng không những không nổi giận, mà sẽ áy náy trong lòng. Bởi vì Liễu thái gia là quan thanh liêm thật, nhưng lại không tham gia giải tỏa khó khăn và lo lắng hiện nay. Con người đều như vậy, từng giờ từng khắc dao động trước mắt sẽ cảm thấy cậy già lên mặt, hễ rời xa rồi ngược lại sẽ cảm động và nhớ nhung những điều tốt đẹp lúc trước. Nếu đã như vậy, bất luận lần tiếp theo chức vị nào từ nhị phẩm để trống, chỉ sợ hoàng thượng nghĩ đến đầu tiên đều sẽ là Liễu Cư Mân.
Liễu gia đã định là kẻ thù, quan vị của đối phương càng cao, đối phó sẽ càng khó khăn, quyền lợi liên quan lại càng rộng, Ôn Đình Trạm dĩ nhiên không muốn Liễu Cư Mân thăng chức. Nhưng trong thời gian ngắn khoảng hai, ba năm, địa vị cao trong triều đình chắc sẽ không có biến động, trừ phi có người đột ngột qua đời.
Hai tay Dạ Dao Quang vân vê hai má của Ôn Đình Trạm: “Nghĩ vui lên chút, chàng xem lão già nhà họ Liễu không phải đã bảy mươi tuổi rồi sao? Nói lời khó nghe thì qua một hai năm nữa còn sống hay không cũng là một vấn đề. Lão già nhà họ Liễu nếu có việc gì, Liễu Cư Mân phải chịu đại tang ba năm, lại qua khoảng năm sáu năm chàng cũng gần như phải đi vào tầm mắt của bọn họ rồi, đến lúc đó cũng nên đủ lông đủ cánh, sợ lão à?”
“Không phải là sợ.” Ôn Đình Trạm nói với giọng buồn bực.
“Vậy là cái gì?” Dạ Dao Quang không hiểu.
“Năm thứ hai khi mẫu thân ta xảy ra chuyện, Liễu Cư Mân được điều vào kinh thành, còn ta thông qua việc thu thập công báo của năm đó phát hiện ra, thật ra cần được điều vào kinh thành là Liễu Cư Yến. Lúc đó Liễu thái gia vẫn chưa từ quan, vẫn là gia chủ của Liễu gia. Mẫu thân ta là cháu gái ruột của ông ấy, người thông minh lanh lợi như ông ấy không nhìn ra ở đây có người dùng mẫu thân ta để ép Liễu Cư Yến nhượng bộ sao?” Ôn Đình Trạm cười lạnh lùng:
“Quả nhiên là hoàng đế yêu con trưởng, bách tính thương con út, trong mắt lão già Liễu, con trai trưởng không thể bị đè nén, vì lẽ đó mới dùng một đứa cháu gái ruột để cảnh cáo đứa con út.”
Những việc phiền lòng đó của gia tộc lớn, cho dù thời đại nào cũng chẳng có gì mới, Dạ Dao Quang có chút thương xót cho Liễu thị. Không làm sai điều gì, sai ở chỗ có một người cha ruột có năng lực giỏi hơn bác cả ruột, mà lại có một ông nội với sự bảo thủ không thay đổi, khăng khăng giữ con trai trưởng nên liền trở thành vật hy sinh.
“Ông ngoại chàng...” Nhận ra thân thể Ôn Đình Trạm cứng đờ, Dạ Dao Quang vội vàng đổi lời nói:
“Liễu Cư Yến hiện giờ làm quan gì?”
“Phủ doãn phủ Ứng Thiên.”
Bởi vì Nguyên Thái tổ cho ra đời dày đặc rất nhiều chức vị mà triều Minh - Thanh mới có. Trong triều Tống, Phủ doãn kỳ thực chỉ có kinh thành Khai Phong mới thiết lập một Phủ doãn Khai Phong. Triều Minh và triều Thanh thiết lập càng nhiều, nếu là Phủ doãn Đế đô thì vị trí là dưới Thượng thư, trên Thị lang. Nếu là Phủ doãn địa phương vậy thì cũng tính là ngang hàng với Thị lang.
Liễu Cư Yến dưới sự chèn ép của lão già Liễu còn có thể ngồi ở vị trí giống như Liễu Cư Mân, người mà lão già Liễu này luôn nâng đỡ, thủ đoạn và năng lực thật không thể xem thường. Nhưng vì sao thật sự chỉ đối với riêng Liễu thị là chẳng quan tâm, còn người dùng phẩm hạnh tiết tháo hại chết Liễu thị rốt cuộc là ai? Thật là một mớ hỗn loạn.
“Trạm ca, nếu lão già Liễu qua mấy năm mà vẫn còn sống khỏe, thật sự có vị trí nhị phẩm như vậy trống ra thì cùng là người họ Liễu, chàng nếu đã không thể ngăn cản, vậy thì nghĩ cách để Liễu Cư Yến thăng chức. Muội nghĩ sắc mặt của lão già Liễu và Liễu Cư Mân nhất định rất đáng xem.” Nghĩ đến hình ảnh đó, Dạ Dao Quang có chút cầu khẩn lão già Liễu thân thể khỏe mạnh.
Thế nhưng Ôn Đình Trạm lại không có hùa theo, đến Dạ Dao Quang cũng có thể nghĩ ra được đối sách, Ôn Đình Trạm làm sao có thể không nghĩ ra được. Chỉ là cậu không muốn dễ dãi cho người đã bỏ lại mẫu thân cậu mà chẳng hề quan tâm, chỉ sợ đến mẫu thân của cậu hiện đã qua đời cũng vẫn không biết cái người gọi là ông ngoại.
Dạ Dao Quang vừa nghĩ liền hiểu được chỗ mà Ôn Đình Trạm không thông suốt, cô kéo tay Ôn Đình Trạm: “Trạm ca, mẫu thân từng nói cha mẹ của bà rất thương bà, chàng nghĩ nếu không thương, năm đó cha của mẫu thân cũng sẽ không vì mẫu thân mà nhượng bộ. Con đường làm quan đối với nhiều nam nhân mà nói càng quan trọng hơn so với vợ con. Còn về việc tại sao ông ấy bao nhiêu năm nay chưa từng đến tìm mẫu thân, muội nghĩ trong đó ắt phải có ẩn tình. Chúng ta cho dù tuyên một người án tử cũng phải nghe một chút di ngôn lúc lâm chung của ông ấy trước. Chúng ta cho ông ấy một cơ hội giải thích, muốn nhận thân thích này hay không, vẫn là do chúng ta quyết định. Chàng thông minh như vậy, nhất định hiểu nếu mẫu thân còn sống, chắc chắn là hy vọng chúng ta một nhà hòa thuận vui vẻ. Bây giờ bà không còn nữa, nhất định cũng hy vọng chàng thay bà hiếu thuận với cha mẹ, người đã có công sinh thành nuôi dưỡng.”
Ôn Đình Trạm trầm lặng một lúc lâu rồi mới gật đầu: “Nể mặt Dao Dao, ta cho ông ấy một cơ hội giải thích.”
“Đây mới là Trạm ca tốt nhất của muội.” Dạ Dao Quang cúi mình hôn lên mặt của cậu một cái, sau đó đẩy cậu lên giường:
“Chàng hãy ngủ một giấc thật ngon. Để thưởng cho chàng đã ngoan như thế, muội đích thân xuống bếp nấu cho chàng, đến khi chàng tỉnh là có thể ăn rồi.”
Vốn dĩ cho là tình hình thiên tai ở các địa phương đã giảm bớt, thời gian bọn họ bận rộn nhất cũng đã qua, còn lại chính là ở nhà chuẩn bị đón năm mới. Không ngờ những ngày thoải mái chỉ được mấy ngày, hạ tuần tháng mười một, có hai chiếc xe ngựa rộng lớn dừng ở trước cửa nhà bọn họ.
“Lão gia nhà chúng ta họ Liễu, danh tiếng vang khắp triều đình, xin hỏi chủ nhân của quý phủ có phải là Ôn Trường Tùng?” Tên tùy tùng gõ cửa vô cùng lễ độ.
Dạ Dao Quang đứng sau Vương Mộc nghe thấy cái tên này liền biết đây là con trưởng của Liễu Cư Yến, đại ca ruột thịt của Liễu thị.
Vương Mộc mặc dù đã đến hơn một năm nhưng lại không hề biết tên húy của phụ thân Ôn Đình Trạm, thế là thẳng thừng nói: “Thiếu gia nhà chúng tôi họ Ôn nhưng không phải là người mà các ngươi nói, các ngươi đi nơi khác tìm đi.”
Lúc này một nam tử tuấn tú sáng sủa khoảng hơn ba mươi tuổi đã đứng phía sau người tùy tùng, hắn mở miệng nói: “Vậy ta đến cầu kiến Dạ cô nương của quý phủ, nhờ nàng ấy xem một quẻ.”
Dạ Dao Quang nheo mày: Ái chà, có sự chuẩn bị rồi mới đến đây mà.