Ngày hôm sau, Ôn Đình Trạm từ biệt Mạch Khâm nhưng không đi thẳng đến Đế đô mà đi đến Lạc Dương, đến Tuyên gia, thắp nén nhang trước mộ phần người bạn thân đã khuất, rải một chén rượu, yên lặng đứng trước mộ Tuyên Lân từ trưa đến khi mặt trời lặn. Cậu đưa tay sờ tấm bia đá lạnh như băng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve:
“Thời gian qua bao nhiêu năm, ta vẫn cho là ta có thể chờ đến lúc cậu khôi phục, đến khi chúng ta cùng nhau thúc ngựa đi khắp thiên hạ, nhưng không nghĩ rằng vừa chớp mắt đã đợi đến lúc đứng trước mộ cậu. Minh Quang, cậu hãy yên nghỉ, ta sẽ đưa kẻ đáng tội đến trước mặt cậu nhanh thôi.”
Mãi đến khi ánh sáng còn sót lại của mặt trời chiều cuối cùng cũng biến mất gần như không còn, Ôn Đình Trạm mới xoay người rời đi. Cậu đi đến Tuyên gia, cậu đã biết Khai Dương đã trở thành con trai của Tuyên Lân, nhưng trong lòng cậu, Khai Dương vẫn mãi là con trai cậu.
“Cha...” Ba năm qua đi, khi nhìn thấy Ôn Đình Trạm, Tuyên Khai Dương theo bản năng muốn la lên nhưng chỉ nhẹ nhàng phun ra một chữ, đã nuốt lời muốn nói xuống, ngược lại rất cung kính hành lễ:
“Cháu bái kiến thế thúc.”
Khóe môi Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng giãn ra, cậu đưa tay sờ tóc Tuyên Khai Dương, sau đó lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp dài nhỏ đưa cho Tuyên Khai Dương: “Đây là quà gặp mặt thế thúc tặng cho con.”
Tuyên Khai Dương vui vẻ nhận lấy mở ra xem, bên trong là ba cây bút tử trúc, vừa nhìn cũng biết là suy nghĩ đến tuổi tác còn nhỏ của nó mà đặt làm. Tuyên Khai Dương lật qua lật lại một hồi, thấy trên bút có khắc tên của nó, nó đang trong thời kỳ thay răng cũng không khỏi cười ra tiếng: “Là thế thúc tự mình làm!”
“Có thích không?” Ôn Đình Trạm gật đầu rồi mới nói.
“Thích, rất thích.” Tuyên Khai Dương vội kéo Ôn Đình Trạm:
“Năm ngoái con có nhận được quần áo dì Dao gửi tới, rất đẹp.”
Tuyên lão gia thấy vậy vuốt ria mép hoa râm gật đầu: “Ôn công tử và Khai Dương lâu ngày không gặp, lão phu sẽ không quấy rầy hai người ôn chuyện.”
“Đa tạ bá phụ.” Ôn Đình Trạm chắp tay nói.
Sau đó cậu bị Tuyên Khai Dương kéo vào trong phòng của Tuyên Khai Dương. Tuyên Khai Dương rất vui vẻ mang những món đồ của nó ra, thích thú chia sẻ với Ôn Đình Trạm, còn có cả quà nó chuẩn bị cho Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang. Ôn Đình Trạm đều kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng lại phụ họa với nó.
“Cha, con rất nhớ người.” Cuối cùng Tuyên Khai Dương không nhịn được đưa tay ôm cổ Ôn Đình Trạm, ghé mái đầu nhỏ bé vào bờ vai dày rộng của cậu, thấp giọng gọi bên tai cậu.
Ôn Đình Trạm đưa tay vỗ nhẹ sau lưng nó: “Cha và mẹ con cũng nhớ con, con là niềm tự hào của cha mẹ. Chờ con lớn hơn chút nữa, sau khi sự tổn thương trong lòng ông bà con bình phục, cha sẽ nhận con làm đồ đệ, mang con theo bên người, tự tay nuôi dưỡng.”
“Thật sao?” Ánh mắt Tuyên Khai Dương sáng như sao, trong mắt tràn đầy khát vọng.
“Thật.” Giọng nói nhận lời của Ôn Đình Trạm rất nhẹ, nhưng lại khiến người khác tin tưởng và bội phục.
“Tổ mẫu của con bây giờ đang ỷ lại vào con, tổ phụ của con bây giờ thân thể cũng khỏe mạnh, Tuyên gia là đại gia tộc bốn đời tránh né thế sự, con phải chăm chỉ học theo tổ phụ. Ông ấy có thể dạy dỗ ra được cha con, đủ cho thấy đức hạnh và tu dưỡng của ông ấy.”
“Vâng.” Tuyên Khai Dương nghiêm túc gật đầu:
“Tổ phụ và tổ mẫu con đều rất tốt, tổ phụ dạy con học cũng vô cùng có lòng và kiên trì.”
“Đây là con có phúc, làm người phải biết tiếc phúc.” Ôn Đình Trạm đưa tay xoa tóc Tuyên Khai Dương.
“Con trai xin tuân lời cha giáo dục.” Tuyên Khai Dương quy củ nói, lộ ra hai chiếc răng khểnh.
Ôn Đình Trạm không nói thêm gì nữa mà lặng lẽ sống cùng Tuyên Khai Dương ba ngày, đến ngày thứ tư cậu liền đi Đế đô. Trong ngày đầu tiên của tháng hai, cậu đã đến đế đô, nhưng cậu cũng không đi Dạ phủ mà đến Chử phủ trước.
Chử đế sư tuổi tác càng cao càng hay buồn ngủ, vốn đang ngồi trên ghế thái sư buồn ngủ, nghe thấy Chử Hựu phấn khởi đi tới thông báo Ôn Đình Trạm tới cửa, Chử đế sư lập tức hết buồn ngủ. Ghế thái sư ông đang đung đưa bỗng dừng lại, suýt chút nữa đổ xuống, may mà hậu vệ ở sau lưng nhanh tay lẹ mắt giữ lại.
“Ngươi nói ai?” Chử đế sư nhìn Chử Hựu mặt mũi hồng hào, không xác định hỏi một câu.
“Đế sư, người không nghe lầm đâu, là Ôn Doãn Hòa.” Chử Hựu cũng rất nhớ Ôn Doãn Hòa.
“Nhanh, đưa hắn vào cho lão phu, tiểu tử ngốc kia, vừa đi là ba năm không có tin tức gì!” Trong mắt Chử đế sư tràn đầy vui sướng, nhưng nét mặt lại vừa nghiêm túc vừa phẫn nộ.
“Học trò thỉnh an thầy.” Ôn Đình Trạm đã sớm chờ dưới ánh trăng phía cửa sau, nghe vậy sải bước đi lên trước, vén áo lên quỳ xuống trước mặt Chử đế sư, dập đầu.
Chử đế sư vốn nổi giận trong bụng thấy vậy, lời trách cứ đến miệng rồi lại không phun ra, nhưng lại cảm thấy mất mặt, thế là ông khó chịu quay mặt sang một bên: “Hừ, con còn biết có người thầy là ta?”
“Là học trò không tận hiếu đạo, thầy muốn đánh muốn phạt, học trò để mặc thầy xử trí.” Thái độ của Ôn Đình Trạm tương đối thành khẩn:
“Nhưng trước đó, cũng xin thầy nhận phần quà bồi thường này của học trò.”
Ánh mắt Chử đế sư liếc trộm qua, thấy Ôn Đình Trạm đặt một chiếc hộp vuông trước mặt ông rồi mở ra, một mùi hương mê người nhẹ nhàng khoan khoái tản ra. Bảy hạt châu trắng tinh giống trân châu nằm bên trong, tản ra ánh sáng nhạt hơn so với trân châu. Ông rất có hứng thú, lập tức nhận lấy, sau đó lão quản gia đằng sau móc từ trong ngực ra một chiếc kính lúp đưa cho Chử đế sư.
Chử đế sư cầm kính lúp cẩn thận nhìn, lại ngửi rồi mới nói: “Đây là hương châu?”
“Không phải, là đan dược.” Đây là đan dược sau khi Ôn Đình Trạm có thể ngồi xe lăn để đi lại tự mình luyện được dưới sự chỉ dẫn của Mạch Khâm.
“Học trò đặt tên cho nó là Trường Thọ đan, thầy cứ cách ba tháng dùng một viên, sau bảy viên, ít thì có thể thọ thêm mười năm.”
Chử đế sư đã bảy mươi bảy tuổi, lại kéo dài thêm mười năm, tám mươi bảy tuổi chính là cao thọ, hơn nữa Ôn Đình Trạm nói là ít thì mười năm, không chừng lại càng cao.
“Con có lòng quá.” Chử đế sư tự tay đỡ Ôn Đình Trạm lên.
Thực ra ông đã đến tuổi này, nếu Ôn Đình Trạm lòng dạ ác độc thì có thể chờ mấy năm nay ông nhanh chóng giao thế lực trong tay lại cho cậu xong, ngồi đợi ông xuống mồ, như vậy cũng sẽ không có ai ép cậu, về sau ý kiến bất đồng còn bị cậu cản trở.
“Đây là đạo hiếu học trò cần làm hết lòng.” Ôn Đình Trạm cười nhẹ.
“Con trở về rất đúng lúc, còn có ba ngày nữa là thi Hội, có lòng tin hay không?” Chử đế sư cất đan dược xong, cũng không cho người ngoài động vào, tự mình cất trong ngực, nói với Ôn Đình Trạm.
“Tam nguyên, nhất định phải được.”
“Ha ha, thật can đảm, không hổ là học trò của lão phu, lão phu ở nhà chờ tin tốt của con.” Chử đế sư cười nói.
Chử đế sư chẳng những ôm kỳ vọng to lớn đối với Ôn Đình Trạm mà còn ôm cả niềm tin to lớn vào cậu. Nhưng Chử đế sư cũng không thật sự hiểu tam nguyên trong miệng Ôn Đình Trạm rốt cuộc nghĩa là gì, chỉ coi là Ôn Đình Trạm đã là Giải nguyên, chỉ còn Hội nguyên thi Hội, Trạng nguyên thi Đình mà thôi.