Đám người Tiêu Sĩ Duệ cũng không ngủ, tất cả đều ở trong thư phòng. Vì Dạ Dao Quang nướng thức ăn, cô cảm thấy cả người mình đều có mùi dầu khói nên cô muốn đi tắm, vì vậy cô không cùng thảo luận với bọn họ. Nếu có chuyện cần cô, Ôn Đình Trạm sẽ nói riêng với cô.
“Doãn Hòa, rốt cuộc ngày mai phải làm như thế nào?” Lần đầu tiên làm chuyện lớn như vậy, đừng nói là mấy người Tần Đôn, ngay cả Tiêu Sĩ Duệ và Văn Du đều có chút khẩn trương, vì vậy bọn họ mới thảo luận thật tốt vào đêm khuya để ngàn vạn lần không xảy ra sai lầm.
“Sao lại lo lắng như vậy?” Ôn Đình Trạm ngồi xuống rồi lạnh nhạt nói:
“Ngày mai sau khi ăn trưa, ta sẽ cải trang thành Sĩ Duệ đến Quách phủ. Mọi người không cần làm nhiều, đợi đến khi Đậu Hình động thủ, chuyện liên quan đến Đậu Hình, ta sẽ bảo Kim Tử nhắc nhở mọi người. Sau khi mọi người nhìn thấy Kim Tử thì có thể để Đậu Hình động thủ, chuyện còn lại ta tự có sắp xếp.”
Không phải do cậu không tin tưởng bọn họ, mà là hiện tại bọn họ cần phải học hỏi nhiều và nhìn nhiều.
“Được.” Đám người Văn Du thận trọng gật đầu.
“Mọi người sớm trở về nghỉ ngơi đi.” Ôn Đình Trạm nói:
“Ta có việc muốn nói riêng với Sĩ Duệ.”
Mọi người cũng không có ý kiến gì, tất cả đều rời đi. Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Ôn Đình Trạm mới nhỏ giọng nhắn nhủ vài lời bên tai của Sĩ Duệ, sau đó cậu mới để Tiêu Sĩ Duệ rời đi. Cậu đi lấy áo bào sạch sẽ, cậu cũng cần tắm rửa mà. Chờ cậu tắm xong, Dạ Dao Quang đã nằm trên giường.
“Đã trễ thế này, chàng còn có chuyện gì sao?” Dạ Dao Quang nhìn thấy Ôn Đình Trạm xõa tóc dài đi tới, cô lập tức xoay người ngồi dậy.
Cậu ngồi xuống mép giường bên cạnh cô: “Ngày mai ăn cơm trưa xong, một mình nàng tìm cơ hội rời khỏi nha phủ mà không để người khác biết, sau đó nàng chờ ta ở bên ngoài Quách gia.”
“Được.” Chuyện này vô cùng đơn giản đối với Dạ Dao Quang.
Ngày hôm sau, Tiêu Sĩ Duệ dẫn theo đám người Ôn Đình Trạm đi chào tạm biệt Đậu Hình, tất nhiên Đậu Hình sẽ giữ chân họ lại, nét mặt vẫn cung kính như trước. Tiêu Sĩ Duệ kiên quyết rời đi nên Đậu Hình liền mở tiệc chiêu đãi Tiêu Sĩ Duệ vào buổi trưa.
Sau khi cơm nước xong, lúc tan tiệc rời đi, Tiêu Sĩ Duệ liền hỏi: “Doãn Hòa, sáng sớm ngày mai lên đường, hôm nay ta có thể đi ra ngoài du ngoạn không, lần trước huynh dẫn ta đi nghe sách, ta còn muốn đi.”
Đậu Hình và Đậu Anh Độ đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên dừng chân lại, lông mày của bọn họ nhíu lại. Giọng điệu của hoàng trưởng tôn như một đứa trẻ bị quản thúc!
“Điện hạ không thể ham chơi, hôm nay trong người của ta không được khỏe, không thể làm bạn với điện hạ, hay là điện hạ đi ôn bài nhiều một chút.” Lời nói của Ôn Đình Trạm mang theo ý cương quyết.
“Ta có thể...”
“Điện hạ.”
“Được rồi.”
“Hay là để ta và Tiêu Quy cùng đi ra ngoài với điện hạ...”
“Sao?” Ôn Đình Trạm cười như không cười liếc nhìn Lục Vĩnh Điềm.
Lục Vĩnh Điềm lập tức rụt cổ lại theo phản xạ có điều kiện: “Ta cùng điện hạ đi nghỉ trưa.”
Nhìn thấy mấy người đã đi xa, Đậu Anh Độ vô cùng hoảng sợ. Hoàng trưởng tôn luôn lên mặt nạt người trước mặt bọn họ nhưng lại bị người khác quản nghiêm ngặt như vậy, hơn nữa chẳng những không giận, ngược lại còn cam tâm tình nguyện...
“Cha, hoàng trưởng tôn hắn...”
Đậu Anh Độ đang muốn nói gì đó nhưng lại bị Đậu Hình ngăn lại, ánh mắt của ông ta sâu xa nhìn đám người Văn Du. Ông nhìn xem bọn họ bước đi, lúc này ông mới phát hiện bọn họ chỉ là một đám thiếu niên, vậy mà không để Tiêu Sĩ Duệ dẫn đầu, lại để cho Ôn Đình Trạm dẫn đầu. Hơn nữa mấy thiếu niên khác nhìn thấy thái độ cứng rắn của Ôn Đình Trạm đối với Tiêu Sĩ Duệ như vậy nhưng sắc mặt cũng không thay đổi. Mặc dù ông chưa từng chú ý nhiều đến mấy người thiếu niên này nhưng qua vài lần ăn cơm, người như ông chỉ cần nói qua mấy câu thì ông có thể biết được sơ sơ về tính cách của mấy người này. Bọn họ tập mãi thành thói quen chắc chắn không phải là giả vờ, đây mới chính là cách sống thường ngày khi bọn họ chung sống với nhau. Giọng nói trầm thấp của thiếu niên này chẳng những quản lý trưởng tôn điện hạ, mà ngay cả cháu ruột của đốc ty Dương Châu cũng bị ánh mắt của cậu dọa sợ...
Trong lúc hai cha con đang suy nghĩ sâu xa, Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ rời khỏi tầm mắt của bọn họ. Mấy người liếc nhìn nhau một cái, sau đó bọn họ trở về viện, tất cả đều vào phòng của Ôn Đình Trạm. Ngay trước mặt mọi người, Ôn Đình Trạm lấy ra một mặt nạ da người. Đây là do Trọng Nghiêu Phàm chuẩn bị vì lo cho an toàn của Tiêu Sĩ Duệ, đến thời điểm quan trọng sẽ có người hóa trang thành Tiêu Sĩ Duệ để thế thân cho hắn.
Ôn Đình Trạm biến mình thành Tiêu Sĩ Duệ, chiều cao của hai người cũng không chênh lệch nhiều lắm, giúp nhau thay đổi y phục: “Đệ phải tùy cơ ứng biến, ta sẽ dẫn theo Tiêu Quy. Ta đã sắp xếp ám vệ ở xung quanh, đến lúc quan trọng chịu một chút vết thương nhỏ cũng không sao cả.”
“Ta rất tỉnh đây.” Tiêu Sĩ Duệ gật đầu.
“Mọi người phải luôn luôn duy trì cảnh giác.” Ôn Đình Trạm căn dặn mấy người Văn Du.
Sau khi nhận được lời đáp của mọi người, Ôn Đình Trạm liền dẫn theo mọi người rời khỏi phòng. Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Sĩ Duệ. Cậu trở về phòng của Tiêu Sĩ Duệ, chẳng bao lâu sau cậu lại đi ra. Cậu học theo cử chỉ lời nói của Tiêu Sĩ Duệ đến mười phần, cậu vẫy tay với Tiêu Quy, sau đó dẫn theo Tiêu Quy rời khỏi viện. Họ đi ra bên ngoài chắc chắn sẽ không tránh được sai dịch của nha phủ.
Ôn Đình Trạm còn bắt lấy một người sai dịch hỏi: “Bên trong nha phủ có cửa sau không?”
“Có.”
“Dẫn bổn điện hạ đi.” Ôn Đình Trạm sai bảo.
Sau đó cậu dẫn theo Tiêu Quy rời khỏi nha phủ từ cửa sau. Cậu đi vào một quán trà nhỏ, quán trà này có một vị tiên sinh đang nhiệt tình phấn khởi đọc sách. Ôn Đình Trạm tìm một phòng gần cửa sổ, bên trong gian phòng có thêm một người không quen biết. Ôn Đình Trạm cởi mặt nạ da người xuống, sau đó cậu lại dán mặt nạ cho người này và thay đổi y phục. Tiêu Quy cũng ở lại, còn cậu nhảy xuống qua cửa sổ rồi nhanh chóng rời khỏi quán trà.
Cậu đến Quách phủ trước để dặn dò một ít chuyện cho Dạ Dao Quang, sau đó cậu mới đi đến phủ của tổng đốc Trực Lệ.
Sau khi đã tách ra với Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang liền triển khai bản vẽ mà Ôn Đình Trạm đã đưa cho cô. Cô nhanh chóng tìm được thư phòng của Quách Tiêu Cương, quả nhiên Quách Tiêu Cương đang ở trong thư phòng, hơn nữa ông ta đang nằm ngủ trên án kỷ. Dạ Dao Quang lẻn vào tránh được gã gia nhân đang canh cửa, cô xoay người nhảy lên xà nhà, ngửi thấy mùi hương đang bay lượn lờ trên án kỷ. Dạ Dao Quang không hiểu rõ kế hoạch này, cuối cùng Ôn Đình Trạm đã dùng đến bao nhiêu người, có lẽ trong đó không thể thiếu sự giúp đỡ của Tuyên Lân nên cậu mới có thể tính toán chu đáo và chính xác đến như thế.
Cô lấy Tụ Hồn Đỉnh trong lòng ra: “Quách Viện, cô đi vào giấc mộng của ông ta, nói cho ông ta biết cô chết thảm, nói cho ông biết Đậu thị và Nhiếp Khải Hằng đang yêu đương vụng trộm.”
Ở bên trong Tụ Hồn Đỉnh, Quách Viện nhìn thấy Quách Tiêu Cương đang nằm trên án kỷ, ánh mắt của nàng vô cùng phức tạp, nàng có hận ý nhưng cũng thương cảm phụ thân.
Đầu ngón tay của Dạ Dao Quang ngưng khí để Tụ Hồn Đỉnh bay lơ lửng trên đỉnh đầu của Quách Tiêu Cương.
Từng luồng âm khí mà người phàm không thể thấy được đi vào trong não của Quách Tiêu Cương.
Trong nháy mắt, Quách Viện thực sự rất muốn hút hết dương khí của phụ thân. Đây là phụ thân ruột của nàng, nếu ông ta chịu quan tâm đến nàng nhiều hơn một chút thì nàng sẽ không rơi vào tình trạng như bây giờ, sao lại để cho người khác sỉ nhục đến chết ở nơi hoang vu.
“Quách Viện, cô không thể sinh ra tà niệm!” Thông qua Tụ Hồn Đỉnh, Dạ Dao Quang cảm giác được tâm trạng không ổn định và hận ý mãnh liệt của Quách Viện, Dạ Dao Quang vội vàng dùng thần thức nhắc nhở.
Đột nhiên Quách Viện thức tỉnh, làm quỷ có đôi khi không thể nhịn được ác tính.