Dạ Dao Quang cũng biết lo lắng của họ, vì vậy do dự phút chốc liền nói:
“Tối nay sắc trời đã không còn sớm, huống hồ ta cũng vừa mới quay về, còn có một số việc cần bàn giao, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường. Lăng Độ đạo quân ông thấy có được không?”
Lăng Độ vui mừng ra mặt: “Được.”
“Ba vị đi nghỉ sớm đi, ta cũng sớm đi xử lý mọi việc để khỏi ảnh hưởng đến lộ trình ngày mai.” Dạ Dao Quang nói xong liền gọi Nghi Phương vào dẫn ba người bọn họ đến phòng khách.
Dạ Dao Quang nhanh chóng đi vào thư phòng viết một bức thư. Vì tình thế khẩn cấp đành phải tìm Ôn Đình Trạm mượn Tiểu Quai Quai. Ôn Đình Trạm hiển nhiên không từ chối, đợi sau khi Tiểu Quai Quai bay đi, Ôn Đình Trạm quay đầu nhìn Dạ Dao Quang: “Ta đi cùng nàng.”
“Không được.” Dạ Dao Quang lắc đầu:
“Hôm nay đã là cuối tháng, còn hơn nửa tháng nữa phải nhập học, quy củ học viện nghiêm khắc, muội cũng không biết khi nào có thể trở về. Nếu muội không kịp quay về, học viện muốn đuổi muội cũng không sao, dù sao muội cũng không thi.”
“Yên tâm, ta sẽ thu xếp thỏa đáng.” Ôn Đình Trạm cười nói.
“Trạm ca, tuy nói chàng xuất sắc nhất, học viện nhất định sẽ không đuổi chàng nhưng nếu chàng bị học viện trách móc, sau này cũng sẽ là một vết nhơ.” Dạ Dao Quang nhíu mày.
Thời đại này bị học viện phạt hay khiển trách tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như kiếp trước mà là chuyện vô cùng quan trọng giống như phạm tội vậy, phải mang theo cả đời.
“Ngay cả chút chuyện này ta cũng không thể sao?” Ôn Đình Trạm không biết nên khóc hay cười:
“Ta tự nhiên sẽ có lý do danh chính ngôn thuận.”
“Trạm ca...”
“Dao Dao, nàng đã từng đồng ý với ta, sau này bất luận đi đâu cũng sẽ đưa ta đi cùng.” Ôn Đình Trạm không thể không nhắc lại chuyện này.
Đó là trước kia đến Tiền phủ xem gia trạch, lần đầu tiền rời bỏ Ôn Đình Trạm hơn nửa tháng, sau khi quay về vì để tên nhóc này vui vẻ nên cô mới lập nên lời hứa này. Dạ Dao Quang nghẹn lời.
“Nàng đi ngủ sớm đi, ta đi bàn giao chuyện trong nhà.” Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang ôn hòa cười.
“Trạm ca, chàng đi với muội, bên cạnh Sĩ Duệ sẽ thiếu người...”
Dạ Dao Quang còn đang chần chừ, lời chưa nói hết đã bị Ôn Đình Trạm phản bác: “Sĩ Duệ trước năm mười ba tuổi không có ta bên cạnh cũng bình yên vô sự sống đến hôm nay, sau này ta cũng không thể bầu bạn bên cạnh đệ ấy mỗi ngày được. Nếu không có ta, đệ ấy sống chết khó liệu thì đệ ấy sớm nên rút kiếm tự vẫn đi.”
Ngoại trừ trừng cậu, Dạ Dao Quang thực sự không lộ ra được biểu cảm khác, cuối cùng chỉ có thể buồn bã nói: “Chàng và muội đều không đến học viện, mang theo tiểu Dương cũng không tốt, vậy để tiểu Dương bên cạnh Sĩ Duệ, muội dẫn theo Liên Sơn ra ngoài rèn luyện.”
“Được.” Thấy Dạ Dao Quang đồng ý, Ôn Đình Trạm liền vui vẻ.
Nhìn Dạ Dao Quang ngủ, đắp chăn cho cô, sau đó hôn lên trán cô một cái, Ôn Đình Trạm mới xoay người rời đi. Sau khi bàn giao mợi chuyện xong xuôi, cậu hỏi Tiêu Sĩ Duệ và Lục Vĩnh Điềm để tìm cách. Hai người họ mặc dù cũng rất muốn đi theo nhưng chưa định ngày về, bọn họ lại không thể trốn học tập thể, cuối cùng hai người họ quyết định ở Ôn gia đợi đến ngày mười ba thì nhập học, tiện thể xem xem nửa tháng sau bọn họ có quay về hay không.
Ôn Đình Trạm vui vẻ đồng ý, sau đó nói bọn họ một tin tốt, cương thi bay đã bị Dạ Dao Quang diệt trừ. Trong lúc bọn họ không ở đó, hai người có thể dẫn Càn Dương lên núi săn thú. Đây là để hai người vui vẻ, Lục Vĩnh Điềm đã sớm muốn chạy lên núi rồi.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, hôm sau Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm chỉ dẫn theo Liên Sơn, không mang theo những người còn lại vì kẻ địch lần này không giống bình thường, nhiều người ngược lại càng thêm phiền toái.
Từ chỗ bọn họ đến Bát Mân ước chừng một nghìn hai trăm dặm, hành trình một ngày rưỡi đến nơi của bọn họ nếu không nghỉ tối, đêm hôm đó có thể đến nơi. Khi trời tối, Dạ Dao Quang thấy đám người Lăng Độ quả thực đang lo lắng sốt ruột, cũng không kéo dài thêm nữa, nghỉ ngơi một canh giờ ăn xong liền tiếp tục lên đường. Giờ Dần ngày hôm sau bọn họ đến lãnh thổ của Bát Mân, giờ Tỵ liền tụ họp với người Bách Lý môn ở Tuyền Châu.
“Dạ cô nương, đây là chưởng môn sư huynh của ta.” Lăng Độ giới thiệu:
“Sư huynh, đây chính là Dạ cô nương.”
“Dạ cô nương, chúng ta đã từng có duyên gặp mặt.” Chưởng môn Bách Lý môn Lăng Canh chắp tay với Dạ Dao Quang.
“Không biết Dạ cô nương có nhớ không?”
“Lúc ở duyên sinh quan, mặc dù chưa từng bắt chuyện với Lăng chưởng môn nhưng Lăng chưởng môn trượng nghĩa giúp đỡ cha ta, Chước Hoa trong lòng cảm kích.” Dạ Dao Quang đáp lễ nói.
“Đâu có đâu có, Lăng mỗ nhìn đúng chân quân, cũng từ đó có được không ít thứ tốt, Dạ cô nương không cần khách khí.” Lăng Canh vội vàng nói.
“Sư huynh và Dạ cô nương đừng khách khí, Dạ cô nương mời ngồi.” Lăng Độ mở miệng nói.
Lăng Canh vỗ trán: “Thất lễ thất lễ, Dạ cô nương, Ôn công tử mời ngồi.”
Đợi đến khi hạ nhân mang trà lên, Dạ Dao Quang mới hỏi: “Lăng chưởng môn, không biết mọi người đã tra ra chưa, rốt cuộc chuyện này liên quan đến đại gia tộc ẩn thế nào?”
Thời đại này đại gia tộc ẩn thế không nhất thiết phải tu luyện môn phái, sở dĩ nguyên nhân bọn họ che giấu thế gian cũng rất nhiều. Có một số là vì không để thế tục quấy nhiễu, có một số tự cho mình thanh cao, có một số phương pháp tu luyện kỳ dị, nếu ngao du thế tục rất dễ sa vào ma đạo.
“Không giấu gì Dạ cô nương, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa tra ra được.” Lăng chưởng môn có chút xấu hổ nói:
“Có điều, có điều có thể xác định là đại gia tộc ẩn thế ở Lưu Cầu.”
Lưu Cầu? Kỳ thực Lưu Cầu mọi người cũng không xa lạ gì, chính là hòn đảo quý giá cách Tuyền Châu một dòng sông. Lịch sử giống như khiến người ta kinh ngạc, trong chính sử kiếp trước, Nguyên Thái Tổ Hốt Tất Liệt thực thi quản lý hành chính đối với Lưu Cầu, đến bây giờ vẫn vậy. Triều đại Thái Tổ hoàng đế nhất định là muốn đánh chiếm Lưu Cầu, đáng tiếc hơn nửa đời của ông đều tiến đánh mở rộng giang sơn, đợi đến khi ông lên ngôi hoàng đế cũng đã gần năm mươi tuổi. Mà thiện hạ vừa mời mới thái bình, không những ngân khố quốc gia trống rỗng, nhiều yếu tố như sự bố trí các công thần khi triều đại mới được thành lập đều ảnh hưởng đến ông ấy khiến ông ấy không kịp tiến hành đánh chiếm Lưu Cầu đã cưỡi hạc quy tiên. Có lẽ đây là việc đáng tiếc nhất trong cuộc đời ông ấy. Có điều, từ lúc Thái Tổ hoàng đế lập quốc, hoàng thất Lưu Cầu đã dâng thư quy thuận.
“Lưu Cầu có bao nhiêu đại gia tộc ẩn thế?” Ôn Đình Trạm lên tiếng hỏi.
Nếu đã xác định vị trí địa lý của nó nhưng lại không xác định được là người nào, vậy thì khẳng định đại gia tộc ẩn thể Lưu Cầu không chỉ có một hai gia tộc.
“Ôn công tử không biết, Lưu Cầu chính là quần đảo, đừng thấy đất đai không lớn nhưng kỳ vật kỳ nhân thậm chí kỳ thuật lớp lớp xuất hiện. Môi trường phong thủy lại rất tốt, vì vậy đại gia tộc ẩn thế đã cắm rễ ở đó, nhỏ cũng sẽ không nhiều lời, chỉ là tiếng tăm lừng lẫy thì có ba gia tộc: Thái Hòa tộc, Hỗn Nguyên tộc, Mật Nhược tộc.”
“Mật Nhược tộc!” Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm bỗng nhiên ngẩng đầu:
“Ông nói Mật Nhược tộc cũng ở Lưu Cầu?”
Trời ơi, có cần phải xui xẻo như vậy không, lại gặp được Mật Nhược tộc, cô và Hàm Ưu trong truyền thuyết chỉ cách nhau một đường biển! Khả năng gặp được thực sự quá lớn, nếu sớm biết Mật Nhược tộc ở Lưu Cầu, cô thà rằng mặt dày cầu đến Trường Diên sư huynh cũng sẽ không đích thân đến!